Chương 5

[Từ từ - Trần Vị Mãn]-EDIT

Chương 5:

Triệu Ngọc còn muốn tán gẫu với Lý Nhiễm một lát, nhưng còn bận việc, liền lấy điện thoại lưu lại thông tin liên lạc của cô: "Tiểu Nhiễm, hôm khác có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm, nếu anh trai anh biết anh gặp em, nhất định rất vui vẻ."

"Vâng, anh đi đường cẩn thận."

Chào tạm biệt chú cháu Triệu Dục xong, Lý Nhiễm dẫn Cao Quý Đồng rời khỏi sân vận động, hai mẹ con ăn trưa tại một trung tâm mua sắm gần đó.

Buổi chiều Cao Quý Đồng không có tiết học, Lý Nhiên cần mua một số nguyên liệu, thấy cậu nhóc rảnh, cô lái xe vòng quanh nửa thành phố đưa cậu đến chợ rau mua rau. Lý Nhiễm rất ít khi ra ngoài, chợ rau là nơi cô đến nhiều nhất mỗi khi ra ngoài, Cao Quý Đồng thỉnh thoảng cũng đi cùng cô, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu tới đây.

"Mẹ, đây là cái gì?" Mặc dù Cao Quý Đồng đã đến đây nhiều lần, nhưng mỗi lần ở đây cậu đều có thể tìm thấy thứ mới lạ, cậu chỉ vào vật thể đen, trơn trượt đang không ngừng ngọ nguậy trong thùng rồi ngước nhìn Lý Nhiễm một cách tò mò.

Ông chủ sạp vừa dọn hàng vừa cười tít mắt, trả lời câu hỏi của cậu bằng tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương: "Đây là cá chạch đó cháu, có muốn mẹ mua cho cháu ăn không?"

"Thì ra con chạch trông như thế này, sao lại hơi khác so với trong sách nhỉ?"

"Các giống khác nhau sẽ khác nhau chứ cháu. Ôi, bây giờ cháu thậm chí còn không biết cá chạch trông như thế nào. Mấy con này ông bắt ngoài đồng, không phải nuôi từ trang trại. Thế thôi, cháu mua ở đây rẻ hơn."

"Quào, cảm ơn ông, ông cừ quá đi."

"Tiểu bảo bối nói ngọt quá, đây cá của cháu này"

Chợ rau này giáp với ngoại thành, không chỉ mua được rau tươi mà còn có thể mua được một số nguyên liệu hiếm thấy ở thành phố. Mấy cụ già thỉnh thoảng xách thùng, rổ tre về đây, giá cao hơn so với ở quê.

Hai mẹ con đi dạo cho đến khi mặt trời lặn, sau khi mua rau, họ đến chợ hoa và chim gần đó để mua vài bó hoa. Bọn cua đồng, cá chạch đang bò lổm ngổm trong xô, Cao Quý Đồng ngồi ở ghế sau cầm một bó hoa hỏi Lý Nhiễm: "Mẹ, chú mà mẹ gặp hôm nay có phải là bạn hồi nhỏ của mẹ không?"

"Ừm." Lý Nhiên mơ hồ nhớ lại khi còn bé, khi đó cô cũng vui vẻ giống như Cao Quý Đồng, theo anh em nhà họ Triệu ra sông nhỏ bắt tôm cá, chạy khắp các con ngõ ngoằn ngoèo trong thị trấn, nỗi lo lắng lớn nhất mỗi ngày là bài tập thì quá nhiều mà thời gian xem TV lại quá ít.

...

Trở lại biệt thự Gia Lâm, mặt trời đang lặn về tây, căn phòng khách trống rỗng im ắng như thể chưa từng có ai đặt chân vào. Cao Quý Đồng xách xô cá chạch từ thang máy ra, trán lấm tấm mồ hôi.

Lý Nhiễm đặt nguyên liệu vào bếp, bảo Cao Quý Đồng tắm rửa thay quần áo, còn cô tự mình đi một chuyến nữa để mang những món còn lại lên.

Cao Lãng ngủ cả ngày, đầu đau như búa bổ, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì cố đứng dậy, vừa đi ra đã thấy Lý Nhiên ôm một đống đồ, mồ hôi nhễ nhại.

Anh cau mày, cảm thấy gai mắt.

Làm bộ làm tịch cho ai xem.

Anh nghĩ đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không hiểu cô vừa đáng thương vừa đáng ghét, hơn nữa anh cảm thấy cô không chỉ ngu ngốc, mà còn chán ghét khi cô luôn dùng thủ đoạn này.

Lý Nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chán ghét của anh, không nói lời nào xoay người đi.

"Mẹ, mẹ có nhìn thấy áo sơ mi trắng của con không?" Cao Cát Đồng nghe thấy tiếng mở cửa chạy ra cửa phòng thấy Cao Lãng liền dừng lại.

Lý Nhiên quay đầu lại, nụ cười trở lại trong mắt, nhẹ giọng nói: "Là bộ hôm trước con mặc sao? Trong tủ quần áo của mẹ, hôm đó lúc mẹ lấy đồ vào đã bị lẫn lộn với nhau."

"Để tôi làm."

Trong khi họ đang nói chuyện, Cao Lãng bước tới xách đồ phụ Lý Nhiễm. Cô đơ ra một lúc, nhưng không từ chối được anh.

Cô không thể tránh khỏi việc chạm vào tay anh, nhưng cô rút tay ra nhanh như điện giật, anh bước lại gần hơn, cô ngửi thấy mùi hương thuộc về riêng anh.

Xúc cảm lạ thường.

Cô đã quên mùi hương say đắm trên người anh khi ôm anh từ lâu.

"Anh ăn chiều chưa? Hôm nay tôi mua rất nhiều rau."

"Vẫn chưa."

"Tôi đi nấu mấy món, nhanh thôi, anh đi giúp Quý Đồng tìm quần áo, chắc thằng bé chưa tìm được."

"Không cần, con mặc cái khác." Nghe vậy, Cao Quý Đồng quay người bỏ chạy.

Lý Nhiễm và Cao Lãng nhìn theo bóng lưng của cậu bé, trầm mặc hồi lâu.

"Vậy tôi đi tìm, anh bận việc của anh đi."

Cao Quý Đồng không có ở đó, và Gao Lang thấy cô thu lại nụ cười trong mắt trở lại bộ dạng lãnh đạm đáng ghét.

Anh nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy châm chọc: "Không đến lượt cô bảo tôi nên làm gì."

Lý Nhiễm cho rằng anh đang nói việc vừa rồi cô nhờ anh giúp Cao Cát Đồng tìm quần áo, mặc dù biết anh sẽ không nghe nhưng vẫn giải thích: "Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn anh tiếp xúc với Quý Đồng nhiều hơn thôi."

"Không cần cô giúp tôi sống chung với thằng bé."

Phải nói rằng trong những năm qua tiến bộ rõ ràng nhất của cô là đã quen với giọng điệu của anh. Anh là người yêu ghét rõ ràng, nhưng anh cũng là người duy nhất đối xử không rõ ràng với cô. Hóa ra có lúc anh đối xử tốt với cô, có lúc không, nhưng sau này ít nhiều anh cũng ghét cô hơn.

"Tôi biết."Lý Nhiên biết mình nói cũng vô dụng, không giải thích nữa.

Cô chỉ hy vọng rằng Quý Đồng và anh có thể làm quen với nhau càng sớm càng tốt, để cậu không quá đau lòng khi cô rời khỏi nhà họ Cao.

Cuộc đối thoại khó chịu này đột ngột kết thúc trong sự im lặng của Lý Nhiễm.

Mỗi khi Cao Lãng nhìn thấy vẻ mặt anh nói gì cũng được của cô, lòng anh nổi lên một đám mây tức giận. Lý Nhiễm biết anh giận, vốn tưởng anh sẽ đóng sầm cửa bỏ đi, nhưng cuối cùng anh chỉ ném đồ vào bếp rồi quay về phòng.

Lý Nhiên không khỏi buồn bực, xắn tay áo rửa tay bắt đầu nấu ăn.

Buổi tối không thích hợp ăn nhiều, Lý Nhiễm đơn giản làm canh mướp trứng, tôm luộc, thịt bò cuộn lá lốt, nấm xào khoai mỡ, Cao Quý Đồng chạy nhảy cả ngày ăn hai bát cơm, nhưng Lý Nhiễm lại không thèm ăn, chỉ ăn vài đũa, uống một bát canh.

Cao Lãng ăn không nhiều, có lẽ là quá nhạt so với khẩu vị của anh.

Sau bữa tối, Cao Quý Đồng muốn chơi vài trò chơi, Lý Nhiễm đồng ý. Cao Lãng có lẽ đã nhớ ra mục đích của mình, bước vào phòng nghe nhìn.

Cao Quý Đồng đang vui vẻ, thấy ba nháy mắt với cậu, ông ấy không khách sáo, lấy một chiếc điều khiển trò chơi khác ngồi bên cạnh cậu.

Cao Quý Đồng dù mê chơi game, nhưng cậu muốn bỏ chạy hơn, lại sợ Lý Nhiễm bắt gặp khi ra ngoài nên đành tránh sang một bên để Cao Lãng chơi một mình.

Sau vài phút, cậu không thể không ngồi gần hơn.

"Làm sao ba qua được màn này vậy?" Tại sao ông ấy lách điều khiển mấy cái mà đã qua màn chơi khó.

"Muốn biết? Ba dạy con."

Cao Quý Đồng nhìn anh không nói.

"Lấy cho ba ly Coca."

Cao Quý Đồng do dự, không sẵn lòng lắm.

"Rót xong ba mới dạy con."

Nghe vậy, Cao Quý Đồng đứng dậy.

Anh cười thầm, thằng nhỏ khá kiêu ngạo. Cao Quý Đồng chạy vào bếp, Lý Nhiễm thấy cậu định lấy Coca, không đồng ý nói: "Quý Đồng, buổi tối đừng uống nước ngọt."

Cao Quý Đồng nhìn Lý Nhiễm giải thích: "Mẹ, không phải con uống."

Nghe vậy, Lý Nhiên không nói nữa, rót Coca xong nhìn cậu bước nhanh rời đi, không giống trước kia chậm rãi đi thật lâu mới đi tới bên cạnh Cao Lãng.

Cao Quý Đồng đang suy nghĩ làm thế nào để vượt qua màn chơi khó thì Cao Lãng xoa đầu cậu nói: "Ba có việc đột xuất phải ra ngoài, hôm khác ba dạy con."

Nói xong, anh không chút do dự rời đi.

Trên màn hình chưa qua màn tiếp theo, Cao Quý Đồng khinh bỉ cầm lên bộ điều khiển trò chơi, hừ, ai muốn học chứ.

Thu dọn nhà bếp xong, Lý Nhiên đang định đi tắm thì thấy Cao Lãng tay cầm chìa khóa xe, cô không nói một lời đi ngang qua anh.

Cao Lãng khựng lại, không nói một lời sải bước đi.

Sau khi Cao Lãng rời đi, Lý Nhiễm lặng lẽ mở cửa phòng Nghe nhìn, Cao Quý Đồng đang mải mê chơi game mà không chú ý đến cô.

Cô đóng cửa nhẹ nhàng rời đi.

**

Tiếng nhạc trong bar xập xình, Tạ Tư Niên tỉnh táo hơn tối qua, nhìn thấy Cao Lãng đi tới, liền cười nói: "Mà này, câụ không ở nhà với con trai sao? Tiểu gia hỏa ngủ rồi à?"

"Không, thằng bé đang chơi game ở nhà."

"Nói cậu nghe, mỗi lần tớ nhìn thấy con trai cậu, tớ cảm thấy có một đứa con cũng tốt lắm chứ, lần trước nhìn thấy thằng bé hình như nhóc đang học mẫu giáo, đeo một chiếc balo nhỏ, dễ thương phải biết."

Cao Lãng không quen nói chuyện với người khác về Cao Quý Đồng, vì vậy anh thản nhiên đáp: "Chúng ta vào việc trước, người đến chưa?"

"Chưa, sắp đến."