- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Từ Từ, Tâm Chưa Già
- Chương 4: Trở thành nữ hiệp
Từ Từ, Tâm Chưa Già
Chương 4: Trở thành nữ hiệp
Editor Mạnh Thường Ca
Tô Điềm là một người bệnh, trước đây cũng không được nghỉ ngơi quá tốt, nay ngủ một mạch đến chiều tối hôm sau mới tỉnh lại, lúc tỉnh dậy nhìn thấy hoàng hôn của buổi chiều tà từ bên ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy mình đã ngủ được mấy canh giờ, kết quả vừa mới ngồi dậy liền nhìn thấy một nữ nhân tầm tuổi trung niên đang ngồi cạnh giường nói: “ Điềm Điềm, ngươi tỉnh rồi sao? ngủ suốt một ngày một đêm, làm chúng ta lo lắng muốn chết.”
Nghĩ đến người này chính là nữ yêu duy nhất ở Hắc Phong Sơn, Từ nương tử. Nàng ta có dáng vẻ cao lớn, cường tráng, mắt một mí nhỏ và khuôn miệng rộng, dung mạo không quá đẹp nhưng nụ cười lại rất dịu dàng, chắc hẳn là người này có tính tình rất tốt.
Tô Điềm chợt nhìn thoáng ra bên ngoài, “Tôi đã ngủ một ngày một đêm?”
"Đúng vậy. Nhưng vì lo lắng cho ngươi, bọn họ đều đứng bên ngoài chờ!” Từ nương tử cười một cái, khóe miệng cong lên, lộ ra hai cái răng nanh. Nàng ta mặc dù trời sinh có ngũ quan, nóng lòng muốn biết, nhưng trên đầu và trên người lại không nhìn ra yêu quái này có điểm gì đặc biệt, hiện tại khi cười liền để lộ ra, hai cái răng nanh kia, cũng không phải con người có thể có được.
Từ nương tử nhìn thấy Tô Điềm ngây ra, lập tức che kín miệng, sau đó chuyển đề tài: “Ngày hôm qua Tiểu Phi mua một con gà mái già, ta đã lấy nó hầm canh, vẫn còn nóng. Để ta kêu bọn họ bưng lên đây.”
Nàng ta quay đầu đi về phía cửa nói chuyện với họ một hồi, kết quả bên ngoài ngay lập tức trở nên ồn ào, còn có tiếng đánh nhau, rất nhanh nhìn thấy Chu Hữu cười ha hả bưng theo một cái bếp nhỏ tiến vào, lửa bên trong đốt không quá lớn, phía trên còn đặt một nồi nước.
Hắn dùng hai tay che bếp lửa, vội vàng chạy đến bên người Tô Điềm, “Mau mau, uống chút đi cho nóng, uống xong thân thể sẽ tốt lên thôi."
Buông bếp lò xuống, Chu Hữu lấy canh gà dọn ra, đem tới trước mặt Tô Điềm, cười híp mắt nói: “Điềm Điềm, tay ngươi không tốt, ta đút cho ngươi.”
Còn chưa kịp nói hết câu Từ nương tử đã cầm cái chén lại, vừa múc bát canh vừa nói: “Đi, đi ra một bên đi, chỗ này không cần đến ngươi nữa!”
Chu Hữu lập tức bịn rịn một giây sau như quỷ khóc sói gào, “Vì để nắm bắt được cơ hội này, ta thậm chí còn giành phần thắng từ tay lão đại, ngươi nhìn mặt ta đi đều bị đấm cho sưng húp lên rồi, vậy mà ngươi nỡ lòng nào đuổi ta ra ngoài…” Thời điểm hắn nói chuyện còn lấy tay che tai, Tô Điềm quan sát rất giỏi, nhìn liền biết đôi tay hắn bị bếp lò làm bỏng, nên lúc này mới dùng tay che lỗ tai để hạ nhiệt, nàng khẽ cười nói: “Cảm ơn ngươi, Chu đại ca.”
Chu Hữu lúc này nghe xong sửng sốt không thôi, tay cũng không che lỗ tai nữa, lập tức chạy thẳng ra ngoài hai bên tai to như cái quạt vì chạy nhanh mà vỗ, chạy một mạch ra cửa phòng hét lớn: “Điềm Điềm, vừa mới gọi ta là đại ca, nàng nói cảm ơn Chu đại ca!”
Nói xong bên ngoài lại là một trận gà bay chó sủa, hi hi ha ha, âm thanh không ngừng vang lên bên tai. Tô Điềm thực sự có chút đỏ mặt, trên đời này không có yêu tiên nào có thể sống thọ như nàng, Tổ nãi nãi chính là một vai diễn, cư nhiên da mặt dày gọi người ta là đại ca, thật là xấu hổ nàng thấy cũng đủ rồi.
Tô Điềm cúi đầu ăn canh để che giấu đi sự xấu hổ, nhưng mới uống vài ngụm lại cảm thấy hơi buồn nôn, không phải khác gà mái già này nhất định là được hầm trong một đêm, thịt hầm lạn ở bên trong, canh sền sệt, do thả quá nhiều dầu mỡ. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Từ đại tỷ có thấy củ cải trên bàn không? Có thể lấy một đoạn củ cải nấu ăn được chứ.”
Bên ngoài chính điện, Tiêu Vọng nghe vậy tinh thần lập tức phấn chấn, hai mắt sáng lên, đầu lập tức như muốn dựng thẳng lên, tóc gáy dựng đứng, vỗ đùi đắc ý.
“Nàng không ăn chu quả, nhân sâm gà mái già, mà nàng muốn ăn củ cải của ta!”
Tuy rằng không nắm bắt được cơ hội đưa canh, nhưng lão đại Hắc Phong Sơn lúc này bỗng nhiên nhướng mày, phấn khởi vung tay: “Đi thôi, chúng tiểu nhân, đi đánh quyền thôi,...”
Bên ngoài phòng, tức khắc lũ lượt nháo nhào, lại nghe hắn nói: “Thân mình không khỏe, nắm đấm cũng không lớn, làm sao có thể canh giữ lãnh địa? Thử hỏi làm sao bảo vệ được cô nương kia…”
Lời nói không rõ ràng, đông đảo yêu quái đều sửng sốt, đi theo sau thầm suy nghĩ, hình như cũng có chút đạo lý, vì vậy đám người lập tức rời đi, cũng không ai nhớ đến cùng Tô Điềm chào hỏi một tiếng, phải biết rằng, bọn họ ở chỗ này canh giữ một ngày một đêm, chính vì mỹ nhân mới gọi tên, xen lẫn ánh mắt quen thuộc.
Trong phòng, Từ nương tử giơ tay lên, một dòng nước từ trong lòng bàn tay trào ra, đem một đoạn củ cải trắng rửa sạch rồi bỏ vào trong thủy vực, sau đó bàn tay nàng ta biến thành một bộ móng vuốt, năm ngón tay như dao nhỏ chém vài cái đem củ cải cát thành miếng nhỏ cho vào trong nồi, ngửa mặt lên trời nói: “ Làm thế nào có thể ra củ cải lớn như vậy, đều sắp thành tinh rồi.”
Không cần dùng tới bếp nhỏ, đó là một loại đá trên núi dùng để nhóm lửa, thêm một chút linh khí vào, ngọn lửa kia tức khắc hừng hực bốc cháy. Không lâu sau củ cải chín, Tô Điềm phát hiện củ cải kia thật sự rất ngọt, hương vị kì thực không tồi.
Nàng ăn uống no căng, Từ nương tử lại lấy nước, đem khăn ướt đưa cho nàng, nói: “ Ngươi rửa mặt đi cho tỉnh táo tinh thần, ngươi vừa tới, ta sẽ tặng ngươi cái này coi như quà gặp mặt đi, cái này cho ngươi."
Tô Điềm rửa mặt, nhìn thấy Từ nương tử cầm theo một viên trân châu rất lớn đi tới, " Ta chọn đã lâu, này là viên lớn nhất."
Những viên trân châu kia đâu chỉ là lớn mà thực sự nếu so với trứng gà cũng không sai biệt lắm, cầm trên tay nặng trĩu.
"Cảm ơn Từ đại tỷ." Tô Điềm vô cùng vui vẻ nhận lấy, chân thành nói lời cảm tạ. Nàng thân là một Cổ Thần tộc, đã gặp qua không ít những thứ này, hiện tại cũng không cảm thấy quá quý giá, nhưng là xét tình nghĩa lại là khó có được thứ tình cảm trân quý như vậy, nên thật sự rất trân trọng.
"Trong này còn không ít trân châu nhỏ, có thể dùng nó ném đá chơi." Từ nương tử lại ném túi tới đây, dừng ở trên chăn. Tô Điềm cầm túi lên cởi sợi dây ra, nhìn thấy bên trong còn có mấy chục viên trân châu, trong nháy mắt, đầy ánh sáng lấp lánh phát ra từ trong túi, hoàn toàn không có chút lực hút của túi, như ẩn giấu một vầng trăng sáng tỏ.
Ném đá chơi…
"Lão Vương dẫn đám tiểu tử kia lên núi hái thuốc, ướm chừng nửa canh giờ sau mới quay lại. Vừa lúc ta cũng đói bụng, đi bắt chút cá để ăn, ngươi tự chơi một lát nhé." Từ nương tử nói xong vội vàng rời đi, nàng ta đi qua một nơi có thủy ấn, như vậy đủ để chứng minh nàng ta là yêu tinh trong nước.
Mà yêu tinh trong nước, có thể sản sinh ra trân châu không phải nhân ngư thì chính là hàu trai.
Nhân ngư thật ra là linh thú rất trân quý, vào thời cổ đại đã có, sinh hoạt ở thủy cung và dư trách, thịt của nó có thể tránh được ôn dịch. Trong khoảng thời gian này, Tô Điềm cũng biết được rằng nhiều loại cổ đại đều đã biến mất, tiên cá hình như cũng không còn xuất hiện nhiều, Thiên cung thiên hà người lại chăm sóc một con, còn có tiểu tiên nga chuyên môn chăm sóc, những nàng tiên cá đó chủ yếu là tạo ngọc trai.
Nhất định trên Hắc Phong Sơn này có linh tuyền, bằng không Từ nương tử sẽ chẳng thích đối với nơi này, chính nàng cũng sẽ thấy khó chịu. Trên đỉnh núi có suối nguồn linh khí, xưa nay hiếm thấy, khó trách Tiêu Vọng bọn họ thường xuyên muốn cùng người khác đánh nhau.
Tô Điềm ngày nào cũng uống canh củ cải, ăn bánh bao nhân thịt, mấy ngày nay dưỡng thương tốt nên vết thương ở lòng bàn chân cũng đã khỏi không có gì khác biệt lớn, hôm nay ngủ dậy nàng định ra ngoài phơi nắng, kết quả liền nghe thấy Lão Vương cùng với Tiểu Phi ở ngoài cửa nhỏ giọng thì thầm thương lượng bên ngoài.
“ Điềm tỷ của ngươi đã năm ngày không đi tiện rồi.”
“Đi tiện?”
“Chính là không đi nặng đó!” Lão Vương giận giữ nói: “ Một hai ta phải nói trắng ra như vậy thì ngươi mới hiểu sao, ta mấy ngày nay đã kê cho nàng ít dược liệu giúp thanh nhiệt, nhưng ngay cả dược liệu cũng không có tác dụng, ngươi lập tức đi trấn trên, mua bã đậu đi, ta nghĩ chắc chắn giờ nàng rất khó chịu.”
“Đó là chắc chắn rồi, năm ngày không giải quyết được, bụng không trướng thành quả bóng là may!” Tiểu Phi thực sự quá khoa trương rồi.
Tô Điềm ở phía sau bọn họ, chỉ cách bên ngoài một cái cửa, bây giờ sắc mặt nàng cũng rất xuất sắc, thật giống táo bón.
Tuy rằng nàng không có linh khí, nhưng căn bản nàng cũng không phải phàm nhân, hiện tại thân mình nàng đã hư, ăn những thứ đó bao nhiêu đi nữa căn bản cũng không thể bồi bổ thân thể hao tổn ngàn vạn năm của nàng, cho nên cũng không tồn tại khái niệm bài tiết, bản thân nàng cũng hoàn toàn quên mất việc che giấu thân phận, hiện giờ…..
Tô Điềm quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt, về sau nàng có phải đi vào nhà xí ngồi xổm làm bộ phương tiện không?
Chà, đây thực sự là một vấn đề không nhỏ trong hàng ngàn năm, nay đã được giải quyết.
“Nhớ kỹ đừng để người ta lừa gạt ngươi, bán dược thảo, không phải Phúc Ký, là cửa hàng bánh bao trung thực, phải làm cho rõ ràng biết không?” Lão Vương dặn dò nói.
Xa xa, giọng nói của Tiểu Phi truyền tới, trộn lẫn với tiếng gió, “ Biết rồi, ta chính là người thông minh nhất ở Hắc Phong Sơn này, ta đọc sách biết chữ, đếm còn có thể đếm đến một trăm….”
Tô Điềm: “....”
Lão Vương chắc hẳn là muốn vào phòng, Tô Điềm lập tức trở lại mép giường, yên lặng mà ngồi trên đầu giường ném hạt chân trâu chơi.
Lão Vương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tô Điềm đang cúi đầu dùng ngón tay khảy trân châu, thầm nghĩ chắc tại bụng nàng khó chịu. Lão Vương suy nghĩ một chút, cảm thấy việc Tô Điềm không vận động thường xuyên là nguyên nhân, hắn liền nói: “ Ngươi mấy ngày nay nằm lâu như vậy, ta dẫn ngươi ra ngoài dạo….”
Đúng vào lúc này, trong khóe mắt của Lão Vương thoáng thấy bóng Tiêu Vọng bước về phía này, Lão Vương lập tức đổi ý: “ Thôi ta cũng già rồi, chân tay đi đứng không tiện, để lão đại dẫn ngươi đi một vòng, ngắm cảnh vật ở Hắc Phong Sơn.”
Tiêu Vọng là tới xem vết thương của Tô Điềm đã đỡ hơn chút nào chưa, không nghĩ tới sự việc sẽ có phần sai lệch dự tính như vậy, lập tức nhìn Tô Điềm, hai mắt đều đã sáng lên, chẳng qua hắn cũng là người thật thà, buột miệng thốt lên, “ Chân của ngươi cũng không tốt, hôm nay mang theo mấy cái tên tiểu tử đi hái thảo dược.”
Lão Vương: “....”
Tô Điềm vốn dĩ nghĩ muốn ra ngoài đi lại một chút, lúc này lại có thêm Tiêu Vọng lạnh lùng, nàng gật gật đầu, đem từng viên trân châu thu vào trong túi, sau đó mới đi về phía cửa.
Bước ra ngoài cửa phòng, chậm rãi đi ra chỗ ấm áp thông thoáng, Tô Điềm hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.
Tiêu Vọng cũng đi theo hít vào một hơi, động tác của hắn khựng lại khẽ nhíu máy, tại sao trên cổ lại cảm thấy có mùi thối hoắc, mùi này đâu ra vậy? Chẳng lẽ là do Lão Vương không quét dọn nhà xí đàng hoàng? Hắn liếc nhìn cái nhà vệ sinh cách đây không xa, trong lòng thầm nghĩ không bằng để đám tiểu yêu tinh đến sống ở đó đi.
Bất quá, hiện tại bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều này, Tiêu Vọng cười ha hả nói: “ Hiện tại là mùa thu, cây phong ở Hoắc Phong Sơn khá đẹp, ta mang ngươi qua đó.” Nói xong hắn đang định khoác vai Tô Điềm, ngay thời điểm tay đặt lên vai nàng, bỗng nhiên tay Tiêu Vọng run lên, Hắn suýt nữa quên mất, nàng và tiểu yêu ở Hắc Phong Sơn không giống nhau.
Theo cách này, hắn vỗ lên vai nàng một cái, lực đạo cũng không quá mạnh.
Tô Điềm kinh ngạc, Tiêu Vọng nói một nửa liền ngừng lại không động tĩnh, nàng quay đầu lại cẩn thận nhìn, hắn phất phất tay, đặt lên vai nàng, sau đó nói: "Ngươi ngồi lên người ta đi, ta mang ngươi đi qua đó xem."
Tô Điềm vốn tưởng rằng Tiêu Vọng sẽ biến về nguyên bản của hắn để chở nàng, nào ngờ hắn lại chống tay xuống, làm ra tư thế nửa quỳ trên mặt đất…
Lão Vương thấy vậy, trực tiếp đi đến đá vào mông Tiêu Vọng, tuy nhiên hắn vẫn không bị gì, chân không mềm, trên người không bị chút sứt mẻ nào, hắn chỉ quay đầu lại khó hiểu, tức giận quát: " Ngươi, mẹ nó dám đá lão tử?" Lời nói có chút hùng hồn, vẫn không biết làm sai chỗ nào.
Một người đàn ông cao to cường tráng, rõ ràng là vẻ mặt nghiêm khắc, lạnh lùng hung dữ, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong sáng đơn thuần, ngốc nghếch.
"Nàng ta là người, là một cô nương!"
Đúng vậy! hắc phong lâm không dễ đi, ta không thể mang nàng ấy theo như vậy, sợ mang nàng ta sẽ hỏng mất, thậm chí ôm cũng không dám ôm, sợ mình sẽ nghiền nát nàng nên mới trực tiếp để nàng cưỡi lên người.
Lão Vương tức giận đến thổi râu trừng mắt, thầm nghĩ: “Ngươi lại còn bày ra bộ dạng ủy khuất.” Hắn đứng hướng về phía cửa, hai tay đặt bên miệng lớn tiếng kêu: “Hồ Tam, mau tới đây, lão đại có việc tìm ngươi.”
Tiêu Vọng từ từ bò dậy khỏi mặt đất đứng thẳng người nói: “Ngươi tìm Hồ Tam làm cái gì?”
“Để Hồ Tam chở Điềm Điềm.” Một lát sau, một người đàn ông tầm 27 đến 28 tuổi đường đường đi tới, “Lão đại gọi ta có việc gì?” Hắn ta đứng một bên nói chuyện, mắt vẫn hướng về Tô Điềm, khóe miệng mỉm cười, thần thái phong lưu, cái đuôi lớn phía sau cực kỳ tiêu sái.
“Trở về nguyên hình đi, nhanh lên.” Tiêu Vọng nhìn không nổi nữa, trực tiếp đá cho hắn một cước.
“À, được.”
Tiểu Hồ Nam lập tức biến thành một con hồ ly, toàn thân bao phủ bởi một bộ lông trắng tuyết, duy chỉ có phần lưng bị trọc một mảng, bên tai trái cũng bị thiếu đi một góc chắc hẳn đã trải qua quá nhiều trận chiến tàn khốc, mới khó có thể hồi phục như cũ.
Hồ Tam: “Lão đại thật quá đáng, thế mà làm ta phải biến về nguyên hình, để lộ ra cho tiền bối Điềm Điềm xem.”
Hồ Tam trong lòng có chút oán giận với Tiêu Vọng. Tuy oán trách nhưng hắn cũng không chần chừ, cái mạng nhỏ của hắn là do lão đại cứu, cho dù Lão Đại hạ mệnh lệnh gì hắn ta đều sẽ tuân theo.
Đám yêu quái ở Hắc Phong Sơn đều rất đoàn kết, không yêu quái nào dám khi dễ bọn họ, Tất cả cũng đều nhờ Tiêu Vọng
Nếu ai dám khi dễ bọn họ, Tiêu Vọng sẽ đem theo bọn họ đánh một trận trở về, đây là lão đại của hắn, cũng là tâm phúc của bọn hắn, nếu lão đại thật sự muốn ích kỷ độc chiếm cô nương này …
Hồ Tam tự xưng anh tuấn mê người liền hào phóng tuyên bố rằng, hắn ta sẽ không giở trò đào góc tường trước mặt lão đại mình!
Hahaha….
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Từ Từ, Tâm Chưa Già
- Chương 4: Trở thành nữ hiệp