Editor: Mạnh Thường Ca
Trời tờ mờ sáng, ánh trăng còn chưa hoàn toàn khuất dần sau đường chân trời, mặt trời lúc này đã lặng lẽ ló rạng.
Những yêu quái trong Hắc Phong Sơn đánh một trận với các yêu quái từ nơi khác vào đêm qua, bây giờ vẫn chưa thức dậy, không khí xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trong không gian tĩnh lặng chỉ có thể nghe được tiếng gió xào xạc bên tai. Nhưng vào ngay lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên, như khua chiêng gõ trống vậy, phá vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh.
"Rầm rầm rầm!"
"Lão Vương, mau mở cửa, có bệnh nhân!" Chu Hữu chạy tới trước cửa, hai tay đập liên tục vào cửa gỗ, vừa đập vừa hét lớn, "Nhanh lên, nhanh lên!"
Trong phòng, một lão già mặt đầy râu trắng lẩm bẩm gì đó rồi xoay người ngủ tiếp, nhưng âm thanh bên ngoài vang lên càng lúc càng lớn, giống như cửa phòng của hắn sắp bị nhấc lên. Trong bóng tối, hắn khoác áo lên người, không thèm mặc quần đứng dậy, xỏ giày, thắp đèn rồi chậm rãi đi ra mở cửa.
"Ồn ào cái gì, chậm một ngày cũng không chết được!” Tuy rằng tuổi đã cao, nhưng trông lão già này vẫn khỏe mạnh, giọng nói lớn, tràn đầy khí thế. Yêu tinh ở Hắc Phong Sơn làm gì có tên nào mà không phải da dày thịt béo, trừ phi tắt thở tại chỗ, nếu không chỉ cần vẫn còn hơi thở thì không cần xem bệnh cũng có thể tự mình sống sót, cho nên có rất ít người tới gõ cửa trước khi mặt trời sáng hẳn như thế này.
Lão Vương vừa hét xong, bên ngoài vang lên giọng nói khàn khàn: "Sẽ chết đó, mau mở cửa nhanh lên."
Nghe thấy giọng này, cả người Lão Vương run lên, bước nhanh đi tới mở cửa ra, lo lắng nói: "Lão đại, sao người lại tới đây, chẳng lẽ bị thương rồi sao?"
Tiêu Vọng xua tay, “Đi đi, ta không có việc gì cả, xem cho người này đi, ta sơ ý không cẩn thận nên bóp gãy tay nàng ấy, vốn tưởng chỉ bị thương nhẹ nên cũng không để ý tới trực tiếp lên đường. Sau đó trên đường đi, ai ngờ được sắc mặt nàng ấy ngày càng tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, cả người lạnh như băng, như chết rồi vậy. Ngươi mau chữa trị cho nàng ta đi!”
Lão Vương nghe vậy cũng vô cùng khẩn trương, cầm đèn đi về phía Tiểu Sơ Tử để xem, sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của cô nương thì sắc mặt sợ hãi run lên, cũng lùi lại phía sau một bước, trời ơi, cô nương đó có một khuôn mặt trắng bệch, trông giống như cương thi vậy.
"Ta bảo ngươi khám bệnh, ngươi trốn cái gì hả!" Thấy thuộc hạ nhát như chuột, Tiêu Vọng trừng mắt nhìn lão, vươn tay ra nắm lấy Lão Vương xách tới gần, dí lão về gần phía mặt nàng, "Xem cẩn thận đi!"
Lão Vương vẻ mặt như đưa đám nói: "Ngươi nhìn đi? Bản thể nàng ấy lớn từng nào? Nhỏ giọng đỡ người vào phòng làm cho cô ấy biến về bản thể đi để ta còn chữa trị, tránh lộ chuyện ra ngoài."
Nói đến trị bệnh, Lão Vương rất có tự tin, nhanh chóng phân phó người đâu vào đấy ra lệnh: "Chu Hữu, ngươi mau đi đun ấm nước đi, Hồ Nhất Đao, ngươi đi lấy hòm thuốc tới đây, Tiểu Sơ Tử, nhẹ nhàng đặt nàng ấy xuống đất đi...
“Bản thể của nàng ấy là cái gì?" Lão Vương lại hỏi lần nữa. Lão chỉ là một bác sĩ thú y, vốn dĩ ban đầu cũng chỉ chữa bệnh cho lợn và bò, nhưng sau khi tới Hắc Phong Sơn này, nhìn thấy hổ, sư tử, gấu đen lão thậm chí không chớp mắt, nhưng khi nhìn thấy rắn, côn trùng, chuột, kiến lão vẫn có chút e ngại, nhìn cô nương này vừa xinh đẹp lại yếu ớt, có lẽ là thỏ tinh, thỏ thì không sao, lão không sợ thỏ, không trị được cũng có thể nướng ăn.
“Nàng ta là người.” Tiểu Sơ Tử bế nàng vào phòng, sau đó đặt lên giường, “Không giống với chúng ta, nàng không phải yêu quái, là người!”
Lão Vương đi theo phía sau bước vào phòng, cả người cảm thấy không khỏe, hòm thuốc vừa nhận từ trong tay Hồ Nhất Đao suýt nữa rơi xuống đất, "Là người?"
"Ai da, này, ta cái gì chứ, ta chỉ là một bác sĩ thú y, cậu lại nhờ ta chữa bệnh cho người!"
Hồ Nhất Đao cười khinh bỉ, đẩy Lão Vương về phía trước, "Nào, chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!"
“Trị bệnh cho ngựa còn tốt chán.” Lão Vương lẩm bẩm nói, lúc này sắc mặt cô nương nhìn thật sự rất tệ, thế là lúc này mới căng da đầu đi qua xem một chút, sau một lúc bận rộn, lão lau mồ hôi nóng rực trên trán, "Sắp xong rồi, ta đã cố gắng hết sức, nàng ta có tỉnh lại hay không còn phải tùy thuộc vào chính bản thân mình."
“ Các ngươi có ai lén giấu củ sâm nào thì mang tới đây một ít, biết đâu có thể giúp đỡ được.”
Trước đây những yêu quái này khi bị thương, đều là cứng rắn trị thương đơn giản, mỗi người đều cất giấu linh thảo trong người không chịu ăn, Lão Vương cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, không ngờ những tên này lại phi ra khỏi phòng như cơn gió, không lâu sau đã đem theo bảo bối tâm can trên tay mình quay lại.
Tiểu Sơ Tử ôm chu quả, Chu Hữu cầm một quả trứng trong tay, mọi người nhìn quả trứng kia với vẻ ghét bỏ, nhưng Chu Hữu lại khịt mũi hừ một tiếng, “Đây là quả trứng linh xà, là vật đại bổ đấy.”
Hồ Nhất Đao hiểu ra: “À, lúc trước sau khi Huyền Hồng hạ sinh thì bị thiếu một quả trứng, nàng ta náo loạn Hắc Phong Sơn một thời gian dài mới chịu rời đi, hóa ra đứa con của nàng ta là do ngươi trộm.”
“Cái này không liên quan gì đến việc Huyền Hồng bỏ đi, nàng ta một lứa đẻ được nhiều trứng như vậy, mất có một quả cũng đâu có sao.” Chu Hữu phản bác nói: “ Còn không phải bởi vì lão đại không hiểu phong tình sao.”
Sau khi nói xong, Chu Hữu theo bản năng vô thức liếc nhìn lão đại, kết quả lúc này mới phát hiện ra rằng người vừa mới đứng ở đó bây giờ đã biến đâu mất.
Một lúc sau, Tiêu Vọng lại xuất hiện ở cổng lớn, bên dưới cánh tay hắn kẹp một cây củ cải trắng, đi nhanh vào phòng.
“Đem cái này đi nấu canh cho nàng ấy.”
Lão Vương cầm lấy hai củ cải so với thắt lưng hắn còn to hơn, suýt chút nữa là bị trẹo eo, lão cố sức ôm lấy củ cải, có chút nghi ngờ nói: “Củ cải?”
“Đúng vậy, không phải tục ngữ có câu, củ cải là tiểu nhân sâm sao, hai cây củ cải này của ta lớn như vậy, cho nên nó là đại nhân sâm.” Tiêu Vọng đắc ý dạt dào nói. "Ở sau núi đấy, ta vẫn luôn không nỡ hái đâu, còn đang chờ chúng nó thành tinh đây..."
Mấy tên thuộc hạ của hán cũng phải đổ mồ hôi trán, "Lão đại quá ngu xuẩn thì phải làm sao đây..."
….
Tô Điềm ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy, nàng thấy vết thương của mình đã được chữa trị, ngay cả những vết phồng rộp ở lòng bàn chân cũng đã được xử lý tỉ mỉ.
Nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện trong phòng có một lão già râu bạc trắng, nhìn như sáu bảy mươi tuổi đang ngồi vùi đầu trong đống thảo dược, động tác và biểu tình cực kì chăm chú.
Mùi thuốc thoang thoảng bay vào trong khoang mũi, vẫn là mùi thơm, Tô Điềm hít một hơi thật sâu, sau đó...
Bụng nàng kêu lên mấy lần.
Lão Vương đột nhiên ngẩng đầu, thấy người đã tỉnh, cười nói: "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Ở đây có nhân sâm, hồng quả, trứng linh xà ….. củ cải, ngươi muốn ăn cái nào?" Tô Điềm ngồi dậy, nàng dùng đôi mắt long lanh đẫm lệ quay người lại, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào chiếc bánh bao nhân thịt ở đĩa trên bàn, ánh mắt kia thẳng tắp giống như tám trăm năm không được ăn gì vậy. Lão Vương vốn dĩ muốn cầm chu quả qua để đưa cho nàng, sau khi nhìn theo ánh mắt ấy thì quay đầu lại nhìn, Lão Vương vui vẻ nói: “ Đúng rồi, ta suýt chút nữa quên mất ngươi cũng là người giống ta, muốn ăn bánh bao thịt phải không? Ta đi lấy cho ngươi.”
Cầm lấy bánh bao nhân thịt, Tô Điềm hít một hơi thật sâu, cắn một miếng liền thấy thịt bên trong, nhân thịt rất thơm mà không ngấy, còn có nấm đông cô thái nhỏ, mùi vị thật sự rất tuyệt. Khi sống với thần tiên, ở đó bọn họ mỗi ngày đều ăn linh quả và linh tuyền, Tô Điềm còn nghĩ rằng ngàn vạn năm sau thế giới cũng không có mỹ vị khác, bây giờ có vẻ như không phải không có, chỉ là những thần tiên đó không biết cách thưởng thức chúng mà thôi.
Nàng bị gãy tay nên chỉ có thể cầm chiếc bánh bao hấp bằng một tay, dáng ăn nhanh đến mức hai bên má đều phồng lên, như một chú chuột hamster. Tuy nhiên cái dáng vẻ ăn vội vàng đó không hề xấu xí chút nào, ngược lại còn khá dễ thương.
Lão Vương thấy nàng tuổi còn trẻ, trông lại xinh xắn đáng yêu, trong lòng cũng thổn thức không thôi. Một cô nương nhỏ nhắn, xinh đẹp như vậy làm sao có thể đến Hắc Phong Sơn này, nếu nàng ta bị lạc gia đình, lão sẽ đến thuyết phục họ đưa nàng trở về.
Dù sao trên Hắc Phong Sơn này có rất nhiều nam nhân, trước đây có một nữ nhân, hầu như đều có một chân với tất cả nam nhân ở đây, tác phong không tốt lắm, để nàng ngốc ở chỗ này chẳng khác nào tự mình đi vào hang sói.
Thấy cô nương đã ăn bánh bao xong, Lão Vương lại bưng cho nàng một tách trà: “Đây là trà nhân sâm, nhân sâm Hồ Nhất Đao đưa cho ngươi đểbồi bổ cơ thể."
"Cám ơn." Tô Điềm cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, từ từ nuốt xuống, lại nghĩ là yêu quái kia đưa cho, liền cố nén buồn nôn uống xuống. Linh khí nơi này cằn cỗi, muốn sinh ra một củ nhân sâm nhỏ có linh khí cũng không dễ dàng, yêu quái kia ăn sống có thể đề cao tu vi, hiện tại cũng dùng để pha trà rồi, bọn họ có lấy lại cũng không có ích lợi gì. Nàng không thể phụ lòng tốt của người khác.
Chỉ là lúc uống trà, ánh mắt của Tô Điềm không ngừng nhìn đến chiếc bánh bao thịt còn sót lại trên bàn, lão Vương nhìn thấy liền cười hai tiếng: “Bánh bao đó là bánh bao thịt Phúc Ký ở trấn Vọng Tiên, cách đây ba trăm dặm, ta đã mua nó, vỏ mỏng nhiều nhân, ăn rất ngon.”
Lão Vương cầm lấy chiếc bánh bao thịt còn lại, thở dài nói: “Phúc Ký tiểu thư cũng trạc tuổi ngươi, dung mạo xinh đẹp. "
Thật đáng tiếc giai nhân đã qua đời và chủ nhân hiện tại của Phúc Ký là cháu trai của bà. Lão Vương thở dài một tiếng, lại hỏi: "Cô nương, ngươi bao nhiêu tuổi? Nhà ở nơi nào? Có phải bị lạc đường không? Nếu muốn về nhà, ta gojim người đưa ngươi về."
Tô Điềm hơi sửng sốt. Cô biết những người tối hôm qua thực chất là yêu quái, hơn nữa nơi này cũng là hang của yêu quái, người trước mặt lại là người, nhưng nàng luôn cho rằng lão bị yêu quái bắt cóc để khám bệnh. Không ngờ rằng người này dường như có khá nhiều quyền lực.
"Bọn họ..." Tô Điềm do dự một chút, ánh mắt cảnh giác nhìn ngó về phía cửa, "Là yêu quái?"
"Ừ, đúng vậy, ngươi đã biết?" Lão Vương không chút che giấu cười cười, lập tức nói: "Đúng vậy, bọn họ đều là yêu quái, nhưng mà ở chung rất tốt, lần đầu tiên tới đây, ta cũng sợ hãi giống như ngươi. Sau này ở chỗ này lâu rồi mới cảm thấy bọn họ so với con người còn đơn thuần và đáng yêu hơn nhiều."
"Ở đây, bọn họ cũng rất thích ngươi. Chu quả này là do Tiểu Sơ Tử tặng. Tiểu Sơ Tử là khổng tước, hiện tại hắn còn nhỏ chưa đủ lớn, nhưng khi lớn lên nhất định sẽ là mỹ nam đẹp nhất Hắc Phong Sơn."
"Trứng là Chu Hữu tặng, hắn là một con lợn rừng tinh ba trăm tuổi."
"Củ cải kia…"
Củ cải là do lão đại đưa cho, và không ai biết bản thể lão đại là cái gì.
Nói đến củ cải của lão đại, Lão Vương đầu liền suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô nương, ta đoán cô khoảng mười bảy, mười tám tuổi?"
Tô Điềm không nói gì, cô chỉ im lặng ăn bánh, còn chưa đã liền liếʍ ngón tay.
Hỏi tuổi của một cô nương thật là bất lịch sự, đặc biệt là đối với nàng, người đã sống mấy ngàn năm tuổi, tất cả thần phật trên trời đều phải gọi nàng một tiếng Tổ nãi nãi.
Khi nàng một giấc tỉnh dậy, mọi thứ đã thay đổi, ngàn vạn năm sau cảnh còn đó mà người thì đã mất, tất cả những ký ức về quá khứ thực sự rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhớ rằng, khi đó mình vừa mới tròn mười sáu tuổi.
Thấy nàng không trả lời, Lão Vương lại nói: "Mười bốn, mười lăm tuổi sao? Dù sao cũng chỉ có chừng này tuổi, còn trẻ cũng tốt." Nói tới đây hắn hạ giọng nói :"Củ cải này, là lão đại đưa, nhưng mà..."
Một cái nhưng là của hắn với giọng điệu đa dạng đến mức khiến người ta thèm ăn.
"Lão đại thường ngày thích nhất là treo tuổi tác ngoài miệng, tiểu yêu tinh ba trăm tuổi dám giương oai ở trước mặt ta, yêu tinh năm trăm tuổi chưa đủ lông đủ cánh…., hình như tuổi hắn cực lớn rồi, nhưng ta bí mật nói cho ngươi biết, thực ra hắn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, thậm chí có thể trẻ hơn."
Hai mắt Tô trợn tròn kinh ngạc, quả thật khó có thể tin, nàng tựa hồ nghe được bí mật gì đó rất to lớn, liệu có thể gϊếŧ người diệt khẩu không. Phải biết rằng, yêu tinh nhất tộc, yêu tinh mười bảy, mười tám tuổi mà chưa biến được thành hình dạng con người cũng chỉ như một đứa trẻ chưa được cai sữa mà thôi.
Lão đại Hắc Phong Sơn,Tiêu Vọng lớn lên cao lớn mạnh mẽ, thực sự là một đứa trẻ chưa cai sữa?
"Cho nên hắn tuổi còn trẻ như vậy, kinh nghiệm trải đời lại không nhiều, đầu óc cũng không sáng suốt lắm, củ cải này là hắn đưa cho, ngươi cũng đừng ghét bỏ nhé." Lão Vương trước nay chưa từng thấy lão đại khẩn trương trước một cô nương, lại còn chủ động tặng nàng một thứ gì đó, nhịn không được hỗ trợ nói một hai câu lời hay.
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Tô Điềm, ta tên là Tô Điềm." Tô Điềm khẽ cười, trên má lộ ra lúm đồng tiền.
Đúng lúc này, Tiêu Vọng đẩy cửa bước vào. Một tia nắng từ bên ngoài chiếu vào phòng khi cánh cửa mở ra, chiếu vào khuôn mặt có lúm đồng tiền tròn tròncủa Tô Điềm.
Tim Tiêu Vọng đập thình thịch như ngựa phi.
Lão già này, người tỉnh lại rồi mà không gọi ta!
Hóa ra giống cái này thật sự rất xinh đẹp, nữ nhân dưới chân núi đều là yêu tinh, nàng ấy còn quyến rũ hơn cả một con yêu tinh chân chính….