Từ Hoãn Hoãn liên tục gọi một dãy số, mỗi lần đều chờ bốn mươi lăm giây nhưng đầu dây vẫn lặp đi lặp lại một câu nói giống nhau: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Giọng nữ máy móc trả lời giờ phút này khiến người ta tuyệt vọng.
Từ Hoãn Hoãn căng thẳng, run rẩy cả người, hàm răng va vào nhau lập cập. Cô ngồi trên ghế sau không nói lời nào,chỉ liên tục ngắt rồi lại gọi, ngắt rồi lại gọi, nhưng điện thoại đều không thông.
Cao Lâm nhìn Từ Hoãn Hoãn qua kính chiếu hậu, cô đang cúi đầu, khuất trong tối nên anh ta không nhìn ra được vẻ mặt cô lúc này;thế nhưng có thể thấy thân thể cô đang run rẩy, anh ta lên tiếng trấn an: “Có lẽ anh ta đang ngủ nên để chế độ im lặng, do vậy mới không nhận được điện thoại.”
Tuy nhiên, Cao Lâm hiểu xác suất ấy rất thấp. Anh ta không nói thêm, thu hồi tầm mắt, tăng tốc.
Xe cảnh sát vẫn chưa đến, Cao Lâm đã nhận được điện thoại của Chu Tề Xương báo cảnh sát khu vực đã đến đó rồi.
“Tôi biết rồi.” Cao Lâm cúp điện thoại, lại lần nữa nhìn về lên kính chiếu hậu, Từ Hoãn Hoãn tựa như không nghe anh ta trả lời, vẫn lặp đi lặp lại động tác vừa rồi, màn hình điện thoại cứ sáng rồi lại tắt.
Cao Lâm không đành lòng, nhưng lại không muốn cô tiếp tục làm hành động vô nghĩa: “Cố vấn Từ, đừng gọi nữa.”
Đừng...gọi.. nữa?
Từ Hoãn Hoãn chấn động, trái tim như bị búa tạ gõ mạnh vào, ngón tay đặt trên màn hình thật lâu không cử động. Ba chữ kia đã tiêu diệt tia hy vọng cuối cùng của cô, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, áp lực vô hình bao quanh toàn thân, ép cô đến mức không thở nổi.
Màn hình di động lại tắt, đầu óc Từ Hoãn Hoãn trống rỗng.
Mười lăm phút sau, Cao Lâm lái xe vào tiểu khu, trước toà nhà đậu hai chiếc xe cảnh sát, anh ta đỗ xe, quay đầu nói với Từ Hoãn Hoãn: “Cố vấn Từ, cô cứ ở trong xe đợi trước.”
Nạn nhân là người quen của cô, hiện trường hung án lại vô cùng ghê rợn, Cao Lâm không muốn Từ Hoãn Hoãn phải chứng kiến.
Nghe lời của Cao Lâm, Từ Hoãn Hoãn gật đầu một cái nhưng vẫn cúi gằm đầu như cũ.
Cao Lâm đóng cửa xe, để một cảnh viên ở bên cạnh Từ Hoãn Hoãn, còn lại theo anh ta lên lầu. Lên đến lầu ba, cửa phòng 301 đã rào đường cảnh giới. Sau khi đeo găng tay, anh ta đưa thẻ ngành rồi vào hiện trường.
Ngay cửa trước đã có vết máu, Cao Lâm đi theo vệt máu kéo dài vào đến góc phòng ngủ, dấu vết giống như kéo một đồ vật dính máu một đường từ phòng ngủ ra cửa.
Một vệt máu thật dài kết thúc ở cửa phòng ngủ, tựa như bảng hướng dẫn cố ý dẫn dắt bọn họ đến đây.
Cao Lâm ngẩng đầu, tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, giường được kê sát tường, cho nên vừa bước vào anh ta trông thấy phần cuối giường, ở đó đặt một đầu người.
Đầu người đối diện hướng cửa, nạn nhân chết hai mắt trợn to, sống mũi đeo kính, tựa như nhìn mọi người tiến vào.
Cao Lâm khép mắt một chút, sau đó tiếp tục quan sát hiện trường tàn khốc.
Trên giường lộ ra vết máu, trên giường và bốn vách tường xung quanh tung toé máu, tình cảnh ghê rợn. Cao Lâm đi tới, ở phía trên tủ đầu giường là chiếc điện thoại di động, anh ta mở khoá sáng màn hình. 43 cuộc gọi nhỡ, đều của cùng một người - Mạn Tam.
*
Mười phút sau Từ Tĩnh lái xe đến tiểu khu, anh đậu xe, rồi nhanh chóng tiến đến xe của Cao Lâm. Anh biết trong tình huống này Cao Lâm nhất định sẽ để Từ Hoãn Hoãn ở lại xe. Anh kéo cửa sau, quả nhiên là thân ảnh nhỏ nhắn kia, cô cúi đầu không nhúc nhích.
Trong ánh mắt Từ Tĩnh dâng lên nồng đậm đau lòng, anh ngồi xổm xuống, nhìn đôi bàn tay đang siết chặt di động, run rẩy, anh vươn tay ra nắm lấy.
Không nói nhiều lời bởi anh biết rõ, an ủi lúc này đều không có tác dụng, anh chỉ nói: “Hoãn Hoãn, đưa di động cho tôi.”
Câu nói này Từ Tĩnh nói bên tai Từ Hoãn Hoãn hai lần, mới dần dần cảm giác được tay côbớt run. Anh từ từ rút di động ra, nhẹ ôm cô một cái.
Từ Tĩnh không thể lưu lại quá lâu, Cao Lâm còn chờ ở trên, anh buông cô ra, hạ cửa xe, lại dặn dò cảnh viên để ý đến cô một chút.
Khi lên đến tầng hai, điện thoại của Từ Hoãn Hoãn rung lên, là một tin nhắn, số lạ.
Nếu trong tình huống bình thường, anh tuyệt đối sẽ không xem, nhưng thời điểm hiện tại, người gửi tin nhắn là ai đã rõ ràng.
Từ Tĩnh mở tin nhắn, là một tấm hình.
Là ảnh chụp hiện trường hung án thi thể đứt lìa.
Từ Tĩnh tin chắc khi anh tiến vào hiện trường phòng 301, chính là tình cảnh như trong tấm ảnh này; nếu như, Từ Hoãn Hoãn nhìn thấy bức ảnh ….
Trong hành lang mờ tối, màn hình di động rọi lên khuôn mặt của anh, anh nhếch môi, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, lạnh như băng.
Đối với Từ Tĩnh mà nói, trước khi gặp được Từ Hoãn Hoãn, sự chú ý của anh chỉ dồn lên thi thể; tuy nhiên, hiện tại không phải như vậy, anh cũng sẽ phỏng đoán hành vi, tâm lý của hung thủ, đặc biệt là những vụ án có liên quan tới cô.
Từ Tĩnh siết chặt di động, lên tầng ba, tiến vào hiện trường. Trông thấy Cao Lâm, anh đưa điện thoại ra, nói ngắn gọn hai chữ: “Tin nhắn.”
Cao Lâm nhận lấy, trông thấy tấm hình kia, anh ta lập tức gọi điện cho Chu Tề Xương, “Chu Tề Xương, tra cho tôi số điện thoại này.”
Sau đó anh ta gửi luôn tấm ảnhqua.
Cúp điện thoại, Cao Lâm cầm lấy điện thoại của Từ Hoãn Hoãn dịch người sang một bên lưu lại không gian cho Từ Tĩnh nghiệm thi. Nhiều năm cộng tác, nên đã có sự ăn ý, không cần nhiều lời, tự nhiên có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Sau khi gửi tin nhắn cho Chu Tề Xương sau đó, Cao Lâm liền xoá tấm hình kia đi.
Cho điện thoại vào túi, Cao Lâm kiểm tra các gian phòng khác. Nhìn thấy một bưu kiện đã được dán kỹ càng đặt ở trên bàn, kèm tờ biên nhận chuyển phát.
Người gửi: Biên tập Triệu.
Người nhận: Mạn Tam.
Bên dưới góc trái tờ biên nhận có dính vết máu, có lẽ hung thủ lúc cầm lên bị dính vào, anh ta bỏ biên lai vào túi vật chứng.
Từ Tĩnh ở bên giường vén chăn lên kiểm tra thi thể. Tử thi vẫn chưa lạnh, phía dưới vẫn còn hơn ấm, các bộ phận khác bắt đầu xuất hiện tình trang cương cứng. Anh kiểm tra vết cắt ở cổ, rất gọn ghẽ. Từ Tĩnh đi tới cuối giường, anh tháocặp kính trên sống mũi bỏ vào túi vật chứng, sau đó quan sát hai mắt của người chết. Kiểm tra xong, Từ Tĩnh đứng dậy nói với phía Cao lâm, “Thời gian tử vong cách đây khoảng một đến hai tiếng. Cổ bị đứt lìa, mí mắt là sau khi chết bị hung thủ dùng băng dínhcố định lại.”
Nghe thời gian tử vong, Cao Lâm thở dài, khi Từ Hoãn Hoãn gọi điện cho Biên tập Triệu, có lẽ anh ta vừa bị gϊếŧ cách đó không lâu.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra hiện trường, đội hình sự đưa thi thể cùng vật chứng về cảnh cục.
Sau khi kiểm tra vật chứng, Cao Lâm ôm thùng đồ của nạn nhân đến phòng pháp y. Từ Tĩnh vẫn còn bên trong nghiệm thi, Từ Hoãn Hoãn đang ngồi ở sofa, gương mặt ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Cao Lâm vào trong, đứng trước mặt cô, “Cố vấn Từ, đây là đồ tôi thấy ở nhà Biên tập Triệu, anh ta dự định gửi cho cô.”
Từ Hoãn Hoãn cuối cùng cũng có phản ứng, cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thùng đồ. Cô giơ tay nhận. Thùng rất nặng, tay cô không đủ sức, bỗng chốc rơi trên đùi cô.
Cô mở ra, là một thùng đồ ăn vặt.
Từ Hoãn Hoãn lấy từng cái từng cái ra xem, đồ ăn vặt gì cũng có, sản phẩm trong nước, nước ngoài, ngọt mặn, nhét đầy một thùng to.
Biên tập này của cô sau mỗi lần thúc giục bản thảo đều gửi cho cô đồ ăn vặt, bởi anh ta biết rõ cô thích vừa ăn vừa viết. Lần này, anh ta gửi rất nhiều, chắc có lẽ anh ta biết gần đây cô khó ra ngoài nên chuẩn bị sẵn cho cô trước.
“Mạn Tam! Nộp bản thảo! Không nộp bản tháo có tin tôi trực tiếp đuổi gϊếŧ cô.”
“Mạn Tam! Tôi gửi đồ ăn vặt cho cô nhận được hay không? Mau ăn rồi đi viết bản thảo!”
“Mạn Tam! Cô thích ăn cái này hay là cái kia?”
Từ Hoãn Hoãn vẫn cố gắng nhẫn nhịn thì ngay giờ khắc này không thể khống chế nổi tâm tình, cô ôm thật chặt túi đồ ăn vặt, đau lòng khóc lớn.
Quyển tiểu thuyết đầu tiên của cô là được Biên tập Triệu nhìn trúng. Cho dù cuối cùng không được xuất bản, nhưng kể từ ngày đó anh ta trở thành biên tập của cô, anh ta đã từng nói với cô, anh ta cảm thấy thật may mắn, từ một bút danh Mạn Tam không ai biết đến tới lúc trở thành tác giả trinh thám có số lượng sách bán chạy nhất.
‘Thất Nhân Tội’ là tên cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô, bọn họ quen nhau nhờ quyển tiểu thuyết này, nhưng bây giờ cũng chính doquyển tiểu thuyết này lại khiến anh ta mất mạng.
Từ Hoãn Hoãn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cô sẽ hận chính mình viết ra một cuốn tiểu thuyết như vậy.
Khi Từ Tĩnh bước ra, trông thấy Từ Hoãn Hoãn ngồi ở sofa, ôm chặt thùng đồ, hai mắt đỏ au, mặt đầy nước mắt. Anh đặt báo cáo nghiệm thi lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô, Từ Tĩnh giơ tay ôm cô vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng tì lêи đỉиɦ đầu cô.
“Thời điểm anh ấy chết có đau đớn không?” Thanh âm nức nở từ ngực anh truyền tới.
Từ Tĩnh trầm mặc, một lát sau mở miệng: “Không đau đớn. Vết thương chỉ trí mạng chỉ ở một chỗ, hung thủ không có hành hạ anh ta.”
Từ Tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng.
Từ Tĩnh siết chặt cánh tay, thanh âm trầm thấp, ôn nhu: “Từ Hoãn Hoãn, không phải lỗi của em.”
Chỉ bởi câu nói này, Từ Hoãn Hoãn đang cố nén nước mắt lại một lần nữa tuôn trào. Cô nắm lấy áo Từ Tĩnh, ở trong lòng anh lại một lần nữa phát tiết tâm tình của mình.
Từ Hoãn Hoãn theo Từ Tĩnh đến phòng làm việc của đội hình sự, Từ Tĩnh giao báo cáo nghiệm thi cho Cao Lâm. Anh ta đọc sơ, sau đó không nói thêm gì nữa.
Số điện thoại gửi ảnh cho Từ Hoãn Hoãn không ngoài dự đoán là số dùng một lần, không trađược manh mối gì. Cao Lâm nhớ ra trước đó Từ Hoãn Hoãn có nhắc tới hung thủ gϊếŧ người mô phỏng theo quyển tiểu thuyết đầu tiên của cô. Hiện tại đã có ba người chết, Cao Lâm cảm giác hung thủ chắc chắn chưa kết thúc.
Từ Hoãn Hoãn đã khóc hai lần, tâm trạng khá hơn một chút. Nước mắt đã lau sạch nhưng mắt vẫn đỏ: “Cố vấn Từ, cô cảm thấy mục tiêu kế tiếp của hung thủ sẽ là ai?”
Từ Hoãn Hoãn con mắt có chút chết lặng, mở miệng nói ra một cái tên: “Ngôn Lạc.”
Cao Lâm vốn chuẩn bị tâm lý kỹ càng, khả năng là người thân của Từ Hoãn Hoãn hoặc là Từ Tĩnh, nhưng không nghĩ tới nghe được lại là cái tên này.
“Anh ta?”
Từ Hoãn Hoãn chậm rãi giải thích: “Chúng ta là hai người đối địch. Trong tiểu thuyết của tôi trước khi nhân vật phản diện quyết đấu với nhân vật chính, đã gϊếŧ chết người đàn ông đối địchnhân vật chính.”
Dĩ nhiên một người tồn tại bên cạnh cô với vai trò đó không ai khác chính là Ngôn Lạc.
Tội phạm gϊếŧ người liên hoàn gặp một tên tội phạm gϊếŧ người liên hoàn khác, Cao Lâm nâng trán, từ khi làm cảnh sát đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta gặp phải sự tình này.
Từ Hoãn Hoãn chậm rãi đi từ toilet về phòng pháp y, trên đường điện thoại di động vang lên, là một dãy số xa lạ.
Chuông reo một lúc cô mới nhận máy, cô nhớ Ngôn Lạc từng nói con số may mắn của hắn là 14, và hai con số cuối của số điện thoại này cũng là 1 và 4.
Từ Hoãn Hoãn không nói gì, cô dừng chân, nghiêng người dựa vào vách tường, chờ đối phương lên tiếng trước.
Tiếng Ngôn Lạc từ trong điện thoại truyền tới, “Hoãn Hoãn, lâu rồi không gọi điện thoại nhỉ?”
Tâm tình của cô vốn không tốt nên càng không muốn nói chuyện.
Ngôn Lạc cũng không để tâm, tự mình nói tiếp, giọng vẫn thoải mái: “Mục tiêu kế tiếp của hắn là tôi phải không?” Giọng điệu như nói chuyện phiếm, bàn về một sự việc chẳng mấy quan trọng.
Từ Hoãn Hoãn nhận ra trong ngữ điệu của hắn thậm chí còn có chút hưng phấn. Ngôn Lạc căn bản là không lo lắng bị người ta để mắt tới, ngược lại hắn rất hưởng thụ cảm giác bị truy đuổi như thế này, bởi vì ai là kẻ săn thú, ai là con mồi phải đến cuối cùng mới biết được.
Ngôn Lạc lè lưỡi, liếʍ môi dưới, mang theo hưng phấn khát máu, hắn đè thấp giọng, “Có muốn tôi gϊếŧ hắn hay không?”
Nếu như trước kia Từ Hoãn Hoãn sẽ trực tiếp cúp máy hoặc từ chối hắn, nhưng bây giờ, cô lại do dự.
Ngôn Lạc rất ít khi dùng từ ‘Gϊếŧ’, thế nhưng một khi hắn dùng, Từ Hoãn Hoãn biết rõ đối phương sẽ phải chịu cảnh hành hạ thế nào, không chỉ đơn giản là chết, mà là nếm trải cảnh sống không bằng chết.
Lý trí nói cho cô biết, cô không nên có ý nghĩ này, thế nhưng lời đề nghị này của hắn với cô mà nói có sự mê hoặc quá lớn, cô không kìm chế được suy nghĩ...
Nửa phút sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Ngôn Lạc cười, cảm giác thoả mãn, “Tôi dường như đã biết đáp án của em.”
Từ Hoãn Hoãn cắn chặt môi, ánh mắt trông thấy thân ảnh quen thuộc, cô quay đầu nhìn lại, Từ Tĩnh đứng cách đó không xa, nhìn cô chằm chằm.
“Không muốn!” Một lúc lâu sau cô mới thốt nên lời.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm tiếc nuối của Ngôn Lạc, “Vậy tôi chỉ mong hắn đừng đến tìm tôi.”