Sau khi khâu lại vết thương cho Lãng xong, trời cũng đã tối hẳn. Vòng tròn lửa cũng dần tàn lụi, trước lửa bốc cao đến gần một mét, nay chỉ còn lại chừng vài cen-ti-mét.
Nhóm người toát mồ hôi hột, do mải mê tập trung trị thương nên không ai để ý đến vòng tròn lửa, may cho cả bọn là đàn sư tử đã bỏ đi, không thì lúc này chắc chắn chúng đã xông vào xé xác cả năm rồi.
Trang và Thuận vội vã chạy đến thêm củi và xăng vào đường viền của vòng tròn, ông Long thì hì hục bắt đầu dựng trại cho cả nhóm.
Lãng tự tiêm cho mình một mũi giảm đau cấp tốc, sau đó hắn ngồi nghỉ thêm khoảng hơn một phút rồi nhún người đứng dậy, đi tới giúp nhóm người những việc lặt vặt. Với cả với tình trạng của cả nhóm trước mắt, hắn nghĩ mọi người cần ngồi lại bàn bạc kế hoạch cụ thể, nếu không e là chẳng ai còn sống sót qua nổi đêm nay.
Hiện tại mọi người đã bị sư tử tấn công, một người trong nhóm đã bị chúng xé xác, cho nên lúc này có bàn luận về kế hoạch đối phó với chúng thì cũng không gây ra NG. Bởi dù nhân vật trong kịch bản không biết trước lúc nào sẽ bị bọn thú tiếp tục tấn công, nhưng tất cả đều là những người có kinh nghiệm trải nghiệm ở nơi hoang dã, nên bọn họ đều hiểu rằng ban đêm ở nơi này còn nguy hiểm gấp mười lần ban ngày, cho nên bàn bạc kế hoạch chống lại bọn thú nếu bị chúng tấn công bất ngờ cũng chẳng phải là điều phi lý gì.
"Mọi người có kế hoạch gì không?" Lãng vừa khoác thêm áo ấm, vừa ngồi xuống bên cạnh nhóm người, tay trái hắn cầm một đầu thanh dựng trại kẹp vào nách, sau đó lấy tiếp thanh tương ứng, dùng nách và tay trái khớp chúng lại với nhau.
"Tớ chưa nghĩ ra kế gì hay ho cả." Thuận đặt tấm bạt trên tay xuống, thở dài chán nản. Lúc này đầu óc hắn rối như tơ vò, thật sự là không nghĩ được bất cứ thứ gì ra hồn cả.
"Tớ cũng không nghĩ ra được gì." Trang lắc đầu. "Số củi mà ban nãy tớ và Thuận tranh thủ kiếm được cũng sắp hết rồi, xăng mang theo cũng không còn nhiều lắm, nếu cứ thế này, sợ rằng đêm nay nếu bị bọn thú tập kích chắc chắn chúng ta sẽ không thoát được." Cô bất an nói ra khó khăn trước mắt.
"Hiện tại chúng ta chỉ có xăng là vũ khí mạnh nhất để đối phó với bọn thú ở đây." Lãng đặt hai thanh sắt mà hắn vừa khớp lại thành một xuống mặt đất, sau đó bắt đầu tỉ mỉ nói ra kế hoạch hắn vừa vẽ ra trong đầu. "Tớ đang nghĩ đến nguyên lý dây dẫn lửa chạy đến kíp nổ, chúng ta có thể áp dụng tương tự cách đó để tự vệ nếu bị bọn thú bất ngờ tất công."
Sau khi tính đi tính lại, hắn cảm thấy cách này là khả quan nhất. Bởi trong hoàn cảnh tối mịt, dù là tạt xăng hay cầm thanh sắt chống đỡ lại bọn sư tử cũng hoàn toàn không khả thi. Vì thị giác của con người không có khả năng nhìn xuyên bóng tối, mà bọn thú chẳng những có thể, chúng còn có thêm đôi tai rất nhạy bén. Vậy nên nếu chúng bất ngờ tập kích, có khi nhóm người còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của chúng, thì cần cổ đã nằm gọn trong cặp hàm chắc khoẻ đầy răng nhọn của chúng rồi cũng nên.
"Tớ không hiểu, cậu có thể nói rõ hơn được không?" Thuận và Trang hoang mang nhìn hắn.
Ông Long dù đang bận rộn chỉnh lại bốn góc lều, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe xem ba người bàn bạc như thế nào. Ông cố tình không lên tiếng, nhằm thử xem trong ba người có ai đưa ra được kế hoạch nào khả quan hay không. Nghe thấy Lãng nói đến nguyên lý dây dẫn lửa chạy đến kíp nổ, ông đã ít nhiều mường tượng ra kế hoạch của hắn.
"Chú cũng chưa hiểu rõ lắm." Ông bước tới ngồi xuống cùng nhóm người. "Kế hoạch của cháu là gì?" Ông quay sang hỏi Lãng.
"Dạ, kế hoạch của cháu đơn giản lắm." Lãng gãi nhẹ đầu, đưa mắt nhìn cả ba. "Nói nôm na thì là chúng ta chuẩn bị một vòng tròn xăng và củi thứ hai, bên trong vòng tròn đang cháy kia, nhưng khác một điểm là khi hai đầu vòng tròn gặp nhau, ta không dừng lại mà tiếp tục rót xăng từ điểm hai đầu của vòng tròn gặp nhau, chạy thẳng tới nơi chúng ta đang ngồi. Đường thẳng xăng đó giống như đoạn dây dẫn lửa đến kíp nổ, nên cháu tạm gọi nó là đường dẫn." Vừa nói hắn vừa vớ lấy một cành cây vẽ hình minh hoạ trên mặt đất.
"Sau khi hoàn thành vòng tròn có đường dẫn, chúng ta nhóm củi tạo thành hai bếp lửa ngay trước cửa trại, một là để cho người gác đêm sưởi ấm, một là để có thêm ánh sáng quan sát toàn cảnh xung quanh." Cành cây nhỏ trong tay hắn đánh dấu hai điểm nhỏ bên cạnh đường xăng dẫn ở hình minh hoạ trên mặt đất. "Tiếp đó chúng ta phân công nhau luân phiên gác đêm, chỉ cần thấy bọn thú xuất hiện, người gác đêm phải ngay lập tức cầm khúc củi đang cháy trong bếp lửa châm vào đường dẫn xăng kia, đường dẫn xăng sau khi bắt lửa sẽ dẫn lửa chạy quanh vòng tròn xăng, lúc đó chúng ta sẽ được an toàn." Hắn quăng cành cây trên tay xuống. "Mọi người còn chỗ nào chưa hiểu không?"
"Tuyệt! Một kế hoạch tuyệt vời!" Trang và Thuận reo nhỏ một tiếng.
"Um, nghe cũng ổn đấy." Ông Long gật gù. "Kế hoạch này có điều gì cần phải lưu ý không?" Ông vờ như vô tình đặt câu hỏi.
"Không chú ạ." Lãng lắc đầu. "Nhưng kế hoạch của cháu có một kẽ hở rất lớn, cháu nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn chưa tìm được cách gì để lấp đầy kẽ hở đó."
"Ồ!" Hai mắt ông Long sáng lên. "Cháu nói thử cho chú và mọi người nghe xem nào, biết đâu lại tìm được cách giải quyết."
"Dạ vâng." Trong lòng hắn cũng nghĩ vậy, nên không hề chần chừ nói luôn vào trọng tâm của vấn đề. "Nếu chúng ta chia nhau gác đêm, thì có nghĩa là mỗi lượt gác chỉ có một người, mà một người chỉ có thể tập chung quan sát được một phía, ba phía còn lại bị bỏ trống, trong khi chúng ta lại không hề biết được hướng đi của bọn thú, nhỡ ta canh ở phía trước, chúng lại đến từ phía sau, như vậy chẳng phải đợi khi người gác đêm phát hiện ra thì đã bị bọn chúng vây chặt cả nhóm rồi hay sao."
"Ừ đúng nhỉ." Thuận nhíu chặt hai hàng mày. "Thật sự là không có cách nào khắc phục được à?"
"Có thì có." Lãng nhún vai. "Nhưng tớ sợ mọi người không kham nổi."
"Thì cậu cứ nói thử ra xem nào." Trang nóng ruột thúc dục, vốn cô đang vui mừng vì có người trong nhóm nghĩ ra một kế hoàn hảo, ai ngờ đột nhiên lòi ra cái khe hở lớn như vậy.
"Cách đơn giản nhất là cả bốn người chúng ta đều thức để gác đêm, với cả cái trại này cũng phải hạ xuống." Lãng chỉ về phía cái trại mọi người vừa dựng xong.
"Bốn người đều thức thì tớ còn hiểu, nhưng vì sao phải hạ cái trại này xuống? Tớ thấy nó có ảnh hưởng gì đâu." Thuận xoa cằm nói ra nghi hoặc trong lòng.
"Đương nhiên là nó có ảng hưởng thì tớ mới nói là phải hạ xuống." Lãng mỉm cười nhìn hắn. "Bốn người chúng ta gác ở bốn góc, mỗi góc nhóm một bếp lửa, đường xăng dẫn lửa cũng phải tạo ra bốn đường dẫn đến bốn góc chúng ta ngồi gác, đến lúc đó dù bọn thú xuất hiện ở góc nào ta cũng kịp thời châm lửa. Còn về cái lều, tớ muốn hạ xuống vì nó quá cao, chắn hết tầm nhìn của chúng ta. Nếu hạ nó xuống, bốn người chúng ta có thể quan sát lẫn nhau, nếu có tình huống bất ngờ còn có thể kịp thời ứng cứu."
Trang và Thuận kinh ngạc nhìn gã thanh niên trước mặt, bọn họ thật không nghĩ hắn có thể suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, trong lòng hai người ngoài bội phục còn nhen nhóm một chút niềm vui của hy vọng, bởi với kế hoạch toàn vẹn lần này, cả nhóm chắc chắn sẽ vượt qua được đợt tấn công thứ hai của bọn thú.
"Chú nghĩ chúng ta nên hạ thấp đỉnh trại xuống vừa tầm quan sát là được." Ông Long lên tiếng góp ý thêm. "Chúng ta mặc áo ấm, ngồi sưởi cạnh bếp lửa cũng không sao, nhưng ông Vinh e là không ổn, chú nghĩ nên để ông ấy nằm trong lều sẽ tốt hơn cho vết thương."
Nghe ông nhắc đến người bị thương đang nằm bất động một chỗ, cả ba mới sực nhớ ra.
"Chết, cháu quên mất!" Lãng ngượng ngùng, hắn thật sự quên béng mất trong nhóm còn một người đang bị thương nặng. "May mà có chú nhắc nhở, cháu cảm ơn chú ạ."
"Xì!" Ông Long bật cười. "Thằng nhóc này còn bày đặt ơn với chả huệ cái gì. Chúng ta bây giờ như châu chấu bám trên một sợi dây, nếu không cẩn thật dây đứt là chết cả lút, nên sau này đừng có đứa nào khách sáo với chú như thế nữa ha.”
"Cậu ấy vẫn luôn như vậy đấy chú ạ." Thuận cười rạng rỡ, đưa tay đập nhẹ lên vai Lãng.
Sau khi đã có kế hoạch rõ ràng, tinh thần hắn cảm thấy thoải mái hơn không ít, cũng không còn cảm thấy sợ sệt như lần đầu sắp đối mặt với bọn sư tử nữa, bởi lần này dù thế nào hắn cũng nhất quyết can đảm hành động, nếu không dù lần này có thể sống sót, nhưng nếu còn hèn nhát, chẳng có ai dám đảm bảo là hắn sẽ không chết ở màn tiếp theo. Hơn nữa nghe vẻ cái trò chơi này là một chuỗi kéo dài, cho nên hắn nhất định phải vượt qua sự yếu kém của chính mình.
Sau khi bàn bạc lại kế hoạch một lượt, cả bốn bắt tay vào chỉnh sửa lại cái lều cho ông Vinh, sau đó ngồi tụm lại một chỗ ăn bữa tối.
Đến khi xong xuôi mọi việc, cả bốn bắt tay vào thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch thì lại gặp phải một vấn đề lớn, số củi cả bọn có hiện tại cùng lắm chỉ có thể đủ đốt liên tục trong hai giờ đồng hồ. Nhóm người quyết định để Trang ở lại chăm sóc ông Vinh, ba người đàn ông mang theo ba khúc cây quấn khăn mặt tẩm xăng trên đầu, tạo thành ba cây đuốc tạm thời, cùng ba con dao thái to bằng ba ngón tay, có chiều dài khoảng hai mươi cen-ti-mét, mà Thuận đã lấy ra từ trong ba lô đựng thực phẩm.
Những con dao này là dao do nhóm người cố ý mang đi để cắt gọt hoa quả, hoặc dùng trong những trường hợp cần thiết. Trước khi bị bọn sư tử tấn công, cả bọn không có lý do gì để mang dao theo, nên cả nhóm buộc phải để chúng lại trong ba lô mãi cho đến bây giờ mới có thể sử dụng.
Cả ba lấy đà nhảy ra khỏi vòng tròn lửa, cơ thể từ trên không trung đáp xuống mặt đất lăn tròn vài vòng liên tục mới dừng lại.
Do cơ thể va chạm mạnh với mặt đất khiến ba người đau tái mặt, nhưng cả ba không dám nghỉ ngơi lấy một giây, bởi bên trong bóng tối dày đặc kia, thi thoảng lại có vài cặp mắt xanh lè của bọn thú chợt loé, chợt tắt. Ba người nhanh chóng đứng bật dậy, lấy bật lửa trong túi ra châm lửa vào đầu khúc gỗ, ba ngọn lửa sáng bừng lên, soi sáng mọi cảnh vật trong vòng bán kính hơn mười cen-ti-mét.
"Hành động thôi." Sau khi quan sát không thấy có nguy hiểm gì, ông Long dùng khẩu hình miệng nói với hai người bên cạnh.
May mắn cho cả bọn, cái thế giới trò chơi kỳ quái này được thiết kế vô cùng quái lạ, dù là thảo nguyên nhưng ở khu vực này đâu đâu trên mặt đất cũng thấy củi khô, bởi vậy nên lúc trước chỉ trong một lúc mà Trang và Thuận mới thu gom được nhiều củi khô đến vậy. Hơn nữa vòng tròn lửa có bán kính tận mười năm mét, bên trong cũng có rất nhiều củi, nhưng vì cung cấp liên tục cho vòng tròn lửa nên hiện tại chẳng còn lại bao nhiêu.
Lúc này ba người một tay cầm khúc củi đang cháy, tay còn lại nhanh như chớp nhặt những cành cây trên mặt đất, liệng thẳng qua vòng tròn lửa vào bên trong. Hai mắt của cả ba đảo liên tục như rang lạc, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh, hai tai thì căng ra hết cỡ cố gắng nghe ngóng mọi sóng âm trong không khí. Con dao thái được buộc chặt ở một bên hông, chỉ cần có biến là lập tức rút dao ra tự vệ.