Chương 17: Hồi hộp

Tự nhiên nghĩ đến lúc nãy Giang Ly ôm mình ở trên sofa.

Nghĩ đến chuyện chưa gì đã khiến bản thân run rẩy, bên dưới còn ra dâʍ ŧᏂủy̠ nữa.

Cho dù đang ở một mình nhưng Tô Thấm vẫn xấu hổ đến mức lấy chăn che kín mặt mình lại.

Trong đầu lờ mờ nhớ lại vật cứng kia của Giang Lý.

Cô lúc ấy hoảng sợ nhắm mắt lại, nhưng vẫn kịp trông thấy trên cổ anh hơi đổ mồ hôi, gân xanh đang gồng lên.

Cô nghĩ lần sau nhất định phải hôn lên đó, liếʍ nữa.

Sau một hồi lâu, nhận ra mình đang tưởng tượng chuyện như vậy, Tô Thấm liền thấy xấu hổ.

Ngày hôm sau, Giang Ly đến rất sớm.

Anh dậy sớm.

Anh không ngủ được.

Cả đêm tinh thần phấn chấn như chơi thuốc vậy.

Cuối cùng thấy trời hơi lờ mờ sáng liền bật dậy.

Giang Ly hôm nay mặc vest.

Bộ đồ khiến anh càng thêm cao ráo. Khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan tinh xảo, khí chất trong trẻo lạnh lùng.

Tô Thấm nhìn anh, hơi ngây người.

Giang Ly lúc nào cũng làm cho cô gục ngã hết.

Lúc này bọn họ cũng không phải mới quen nữa, đã là hôn thê rồi, có thể ôm nhau tùy thích.

Tô Thấm ôm lấy eo anh, đôi mắt lấp lánh nhìn Giang Ly.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, đôi mắt lay động, khẽ chạm môi với cô.

Thời gian không có nhiều, không thể đυ.ng chạm nhiều được, nếu không thì lại chịu không nổi mất. Giang Ly thầm nghĩ.

"Chúng ta đi thôi." Giang Ly nói.

“A…Được.” Tô Thấm nói, có hơi thất vọng.

Tô Thấm vẫn cảm thấy như cả người anh vẫn còn một tầng sương mù, cô không nhịn được mà muốn lau đi tầng sương đó, muốn nhìn thấy du͙© vọиɠ của anh, muốn thấy anh vì mình mà không kiềm chế được bản thân phóng đãng.

Nhưng thực sự là đến lúc phải đi rồi.

Trên máy bay, bọn họ thì thầm.

“Giang Ly, có phải anh rất ít khi ngồi máy bay không?”

Giang Ly liếc cô, ngầm thừa nhận.

“Đúng rồi, bình thường anh chỉ lái máy bay thôi.” Anh đáp.

“Vậy anh hồi hộp không?”

Giang Ly lại nhìn cô.

Năm 18 tuổi, Giang Ly đã vào học trường phi công. 20 tuổi, lái máy bay chiến đấu. Tô Thấm biết rõ anh làm sao mà hồi hộp được chứ. Cho nên cái cô hỏi chính là đi gặp bố mẹ cô như vậy anh có hồi hộp không.

“Ừ.”

Giang Ly thành thật trả lời.

Hồi hộp chứ sao không.

Dù sao thì muốn bố mẹ cô đem con gái bảo bối nuôi 28 năm trời gả cho anh, sợ rằng bố mẹ cô có khi còn phản đối anh nữa chứ. Sợ bố mẹ cô cảm thấy anh quá hấp tấp vội vàng, không đủ chân thành.

Tô Thấm nắm chặt tay anh, ghé vào tai khẽ nói: “Em rất thích anh. Bố mẹ em cũng sẽ rất thích anh.”

Tô Thấm thấy tai Giang Ly đỏ lên rất đáng yêu bèn đưa tay xoa nắn một lúc.

Giang Ly bắt lấy tay cô, không cho cô làm loạn.

Xuống máy bay, bố mẹ của Tô Thấm đã chờ sẵn đón bọn họ rồi.

Hôm qua, con gái nhắn tin nói muốn dẫn bạn trai về nhà.

Tuy rằng đúng là con gái đã đến tuổi thành gia lập thất, nhưng đột ngột nói vậy khiến họ cũng có chút không yên tâm.

Dù biết rằng con gái của mình rất thông minh, có bản lĩnh, không dễ bị lừa gạt hay đam mê vẻ ngoài gì…

Nhưng khi yêu mấy ai bình thường được đâu! Bố Tô vẫn nghĩ như thế.

Nhưng đến khi gặp Giang Ly rồi, bố mẹ Tô mới thầm yên tâm hơn.

Bố Tô có một công ty gia đình nhỏ, coi như cũng đã gặp qua rất nhiều người rồi nên đối với Giang Ly, ấn tượng đầu tiên rất đứng đắn, có vẻ đáng tin nên ông cũng gật đầu với anh.

“Chào chú, chào dì. Cháu là Giang Ly, bạn trai của Thấm Thấm.”

Giang Ly cất tiếng chào hỏi trước.

Anh đưa quà ra.

“Đây là chút thành ý của cháu, mong chú dì không chê.”

Món quà này được Giang Ly chọn trong bộ sưu tập của nhà anh. Một bộ trà cụ màu tím. Anh nhớ Tô Thấm có kể bố cô rất thích uống trà. Bộ trà cụ này là do ông cố của anh sưu tầm được, dù không thích uống trà cho lắm. Những viên ngọc khảm trên đó vẫn còn y nguyên. Bộ sưu tập trong nhà anh vốn là định không giữ lại nhưng mà mẹ Giang Ly đã cất vào một góc, đợi đến lúc anh tìm được đối tượng thì đem tặng cho bên thông gia.

Bố mẹ Tô nhận quà rồi cùng họ lên xe.

Về tới nhà.

Hôm nay vốn là đêm 30 nên hai bên ông bà nội ngoại từ quê cũng lên đoàn viên cùng con cháu.

Nghe nói năm nay cháu gái mang cháu rể về nhà nên cũng rất trông đợi.

Gặp được cháu rể tuấn tú, lễ nghĩa như vậy liền kéo anh lại hỏi chuyện.

Bố Tô ở phòng bếp, lắng tai nghe Giang Ly cùng mấy vị trưởng bối nói chuyện.

Ở bên kia thì mẹ Tô kéo Tô Thấm vào phòng.

“Thấm Thấm, bố mẹ vẫn muốn hỏi lại con.” Mẹ Tô kéo con gái qua.

“Mẹ, tuy quen nhau chưa lâu, nhưng con xác định sau này chính là anh ấy.”

Xác định được tình cảm của con gái rồi, mẹ Tô cũng không còn gì phản đối, dù sao thì chàng trai này quả thật cũng không tệ.

Chỉ là… mẹ Tô cảm thấy vẫn nên nhắc nhở cô.

“Được rồi, Thấm Thấm của mẹ trước giờ đều rất có chính kiến. Sau này dù có chuyện gì thì bố mẹ vẫn ở bên con.”

Tô Thấm ôm lấy mẹ, dụi dụi.

Mẹ Tô nói tiếp: “Chỉ là… các con tuổi trẻ, khó lòng kiềm chế được… Mẹ không muốn con quan hệ trước hôn nhân đâu.”

Tô Thấm thoáng đỏ mặt, nghĩ đến lúc Giang Ly kiềm chế trước mặt cô mà đáo: “Ừm… Giang Ly rất tôn trọng con. Không có đâu…”

Mẹ Tô yên tâm: “Tốt.”

Mẹ Tô lại sực nhớ ra: “Con đã gặp ba mẹ Giang Ly chưa?”

Đây cũng là chuyện Tô Thấm lo lắng. Chưa gặp bố mẹ anh mà đã dẫn anh đi gặp bố mẹ mình rồi. Theo truyền thống mà nói thì có chút thất lễ với bố mẹ Giang Ly.

“Con chưa…”

Mẹ Tô hơi sửng sốt, nhưng cũng không còn cách nào khác đành nói: “Sang năm mới rồi đi đi, càng sớm càng tốt.”

“Bố mẹ đã chuẩn bị trước một ít quá, nhưng cũng chưa đầy đủ lắm.”

“Bọn con khi nào định kết hôn?”

Tô Thấm chỉ mới xác định sẽ cưới anh, còn sớm hay muộn thì chưa nghĩ đến.

“Cũng chưa, con định xem ý bố mẹ hai bên thế nào.”

“Thế con nghĩ thế nào?”

Cô nghĩ thế nào? Nói ra thì ngại quá, cô muốn thật nhanh… chiếm được Giang Ly!

Cô thực sự xác định là mình muốn cưới anh.

Tô Thấm yêu Giang Ly, tình yêu làm nảy sinh du͙© vọиɠ.

Cô muốn chiếm hữu anh.

“Con muốn.. sớm một chút.”

Mẹ Tô bật cười, xoa đầu con gái: “Được.”

Bà dặn dò cô thêm vài câu, Tô Thấm đều ngoan ngoãn vâng dạ.