Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 8: Tôi sẽ bỏ phiếu cho cô giải ảnh hậu trong tương lai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhà máy không lớn không nhỏ, có rất nhiều kệ đựng hàng hóa, trong góc phía sau kệ hàng cũng chất đống không ít thứ.

Buddy dọc theo đường đi giới thiệu cho cô từng cái một.

Hàng hóa được phân làm hai loại: vật sống và xác chết.

Một vài động vật dáng dấp khá nhỏ sẽ căn cứ theo tình huống của chúng mà nhốt ở trong l*иg, còn các động vật khá lớn cơ bản đều đã bị gϊếŧ chết.

Da hổ, da chó sói, da báo,... gần như cái gì cần có đều có.

Buddy đang đĩnh đạc giải thích cho cô quá trình săn gϊếŧ của bọn chúng.

"Đây là một tấm da hổ vô cùng hoàn chỉnh, Basel là người xử lí, hắn là một tay lão luyện, hổ và sư tử cơ bản đều giao cho hắn xử lý." Buddy nói xong rồi chỉ về phía Basel, người phía sau nhìn về phía hắn cười đắc ý.

Tô Nhứ cực kì tức giận, hận không thể nhảy dựng lên đập mạnh đầu hắn, nhưng lại không thể không kìm nén lại.

Cho dù trong lòng vô cùng chán ghét, khinh bỉ hành động của những người săn trộm này nhưng giờ cô cần phải dùng ánh mắt chứa đầy ý bắt bẻ nhìn về những da hổ và đoạn chân động vật kia.

"Ngà voi đã nói lần trước được chuẩn bị chưa?" Tô Nhứ nhàn nhạt nói.

"Bên này, bên này." Buddy nhiệt tình dẫn đường.

Ở chỗ một đống kệ hàng trong góc chất không ít ngà voi cứng cáp.

"Thực sự rất đẹp." Buddy vuốt ve ngà voi lạnh như băng nói, "Đây là mẫu ngà voi tiêu chuẩn, ánh sáng màu sắc cùng cảm giác đều thuộc loại cực phẩm, các ông chủ sẽ rất thích."

Tô Nhứ bắt bẻ nhìn mấy lần mới gật đầu nói: "Good."

Buddy lập tức cười lên, lại nghe Tô Nhứ nói tiếp: "Nhưng vẫn còn thiếu một chút, lần này có khách lớn muốn tăng thêm một nhóm hàng hóa."

Tô Nhứ nhìn thẳng vào mắt của hắn, không nhanh không chậm nói: "Đường dây của chúng tôi rất nhiều, anh cũng biết đấy. Nhưng bởi vì thời gian ước định giao hàng sắp đến, chúng tôi cũng không có cách nào rời ngày, nếu không nguy cơ thông qua hải quan sẽ tăng lên."

"Mà Tanzania vừa vặn có hàng hóa phù hợp với yêu cầu."

Buddy cau mày, có chút nóng nảy, "Này, chúng ta đã nói điều đó từ trước, các bộ phận khác có thể hoãn lại thời gian gửi cho cô."

"Tôi là người giữ chữ tín, tôi chỉ cho các anh 3 ngày." Tô Nhứ nói, "Nếu không thì lô ngà voi này sẽ không được chất lên thuyền rời đi."

Như vậy khả năng bọn họ sẽ thua thiệt một số tiền lớn.

Buddy không thể chấp thuận, hắn vội nói: "Một tuần, một tuần sẽ xong."

Tô Nhứ lắc đầu, "Ba ngày."

Đây là kịch bản Nhϊếp Thư cho cô, lô ngà voi này là món hàng quan trọng của đám Buddy, trị giá tới hàng triệu. Anh ta để Tô Nhứ đưa ra yêu cầu bất khả thi, khiến cho người phía sau Buddy phải quyết định lộ mặt.

Chỉ cần lão đại phía sau màn lộ mặt, lần nằm vùng này mới được coi là hoàn mỹ.

"Ba ngày mà muốn nhiều ngà voi như vậy cơ bản là không thể!" Basel, người được Buddy giới thiệu là người làm công việt lột da hổ trước đó tức giận nói.

Dưới sự ra hiệu của đồng bọn, Nhϊếp Thư cũng trừng mắt giận giữ nhìn Tô Nhứ: "Mấy người làm vậy là muốn bội ước!"

Năm sáu tên thợ săn ở đó đều có phần nóng nảy, trợn mắt tiến lên, Vân Dã làm bảo an của cô nên phụ trách đứng trước Tô Nhứ, nhằm ngăn những người này lại.

"Ấy." Tô Nhứ giơ tay đẩy Vân Dã sang một bên, mỉm cười nhìn về phía Buddy nói, "Chúng ta đều muốn thuận lợi hoàn thành việc xuất hàng lần này. Lúc Ruili giới thiệu mấy người cho tôi cũng đã cường điệu nhấn mạnh thủ đoạn săn gϊếŧ của các người có hiệu suất rất cao."

Giờ phút này cô đang đóng vai một người thuyết khách.

Lợi dụng tất cả tin tức mà Nhϊếp Thư cho, tạo ra một màn trình diễn tuyệt nhất.

Buddy thành công bị Tô Nhứ thuyết phục, lui sang một bên cầm lấy điện thoại gọi điện, vẻ mặt ngưng trọng.

Tô Nhứ nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút hồi hộp lo lắng.

Cô yêu thích sự nghiệp diễn xuất, cũng hy vọng mình trở thành một diễn viên đạt chuẩn.

Khoảng thời gian ở trong đoàn kịch《Sau đêm nay》cô được không ít lợi. Chu Tuyền khen cô tiến bộ rất nhanh, bản thân cũng có thiên phú.

Nếu không ban đầu hắn cũng sẽ không đề cử với Trương đạo để cho cô đi thử kính.

Vì vậy Tô Nhứ rất có lòng tin với bản thân.

Nhưng chung quy thì phim ảnh với thực tế cũng có sự khác biệt.

Chỉ riêng áp lực tâm lý đã khó mà so sánh.

Phim mà quay không tốt, nhiều lắm là bị đạo diễn mắng thành chó, nhưng việc này mà diễn không tốt, để lộ ra khuyết điểm, thì kết quả sẽ là ăn đạn.

Có lẽ với người bình thường thì cả đời cũng sẽ không có bất cứ sự liên quan gì với súng đạn.

Lòng bàn tay Tô Nhứ hơi ẩm ướt, nhưng trên mặt lại không nhìn ra chút dao động nào.

Cuối cùng, cô thắng.

Lão đại phía sau của nhóm thợ săn trộm này đích thân ra mặt nói chuyện kỹ càng với cô.

Trong lòng Tô Nhứ đã trực tiếp gào thét, cảm thán bản thân thật sự đã diễn một bộ phim kịch tính ngay trong thực tế.

Toàn bộ kỹ xảo biểu diễn của cô đều xuất ra, đứng ở giữa nhà máy này không phải là Đại tiểu thư Tô gia, cũng không phải nữ diễn mới đang nổi tiếng mà là một người trung gian mua bán phi pháp gốc Ấn Độ.

Sau khi đã thuận lợi ép buộc đối phương lộ ra hình dáng, nhiệm vụ của Tô Nhứ cũng hoàn thành.

Sau một lát trả giá, Tô Nhứ nói: "OK, một tuần, đây là quyết định cuối cùng, trễ nữa cũng chỉ có thể hợp tác vào lần sau."

Lão đại phía sau màn gật đầu nói cảm ơn, đàm phán kết thúc.

Hai bên vui vẻ nói lời từ biệt, đám người Nhϊếp Thư đưa mắt nhìn Tô Nhứ cùng Vân Dã lên xe rời đi.

Ra khỏi nhà máy, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, bởi vì cách thôn làng một khoảng xa nên chung quanh một mảng đen thui, tiếng côn trùng kêu ban đêm khiến cho bầu không khí có chút đáng sợ.

Đèn xe sáng lên, xua tan mấy phần tăm tối.

Sau khi trở lại xe Tô Nhứ vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.

Vân Dã lái xe rời khỏi nhà máy.

Tô Nhứ liếc nhìn kính chiếu hậu, khi thấy khoảng cách đã được kéo xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô che mặt gào thét trước khi Vân Dã mở miệng: "Ôi ôi dọa chết tôi rồi! Dáng vẻ của hắn thật sự quá hung dữ! Lúc mới vừa bước vào đó tôi còn tưởng hắn muốn bắn chết tôi cơ!"

Vân Dã: "..."

Mỹ nhân dị vực cao quý, xinh đẹp mới vừa rồi đã trực tiếp tan thành mây khói.

"Chức là Nhϊếp đạo đã quay được rồi nhỉ? Anh ấy không phải đã nói có công nghệ kỹ thuật nano mới nhất gì đó sao?" Tô Nhứ hạ tay xuống, quay sang nhìn Vân Dã, đôi mắt lấp lánh giống như bầu trời đêm lập lòe chấm nhỏ, "Đám người này sẽ bị bắt đúng chứ? Phán quyết mấy năm nhỉ? Tôi thấy trong nước nhẹ thì năm năm trở xuống, còn nặng thì cũng phải trên năm năm.

Sau khi mối đe dọa biến mất, Tô Nhứ có chút kích động, "Phim phóng sự của anh ấy sẽ chiếu ở trong nước hay ở nước ngoài ta? Mới nãy tôi thể hiện tốt chứ? Tất cả bọn chúng đều bị dọa sợ ha ha ha —— "

Vân Dã hất một gáo nước lạnh sang: "Đoạn phim mới vừa quay kia không thể giữ lại."

Tô Nhứ: "..."

Nhìn mặt cô trong nhát mắt xịu xuống, Vân Dã nói tiếp: "Cô diễn rất tốt, giải ảnh hậu trong tương lai tôi sẽ bỏ cho cô một phiếu."

Tô Nhứ vui vẻ trở lại.

Liếc thấy nụ cười của cô, Vân Dã không tự chủ được mà hơi cong môi, rồi dừng xe ở chỗ ngoặt phía trước

"Sao vậy?" Tô Nhứ mờ mịt nhìn anh.

Vân Dã nghiêng người sang nhìn, nói: "Tôi còn có chút việc, không thể mang cô đi cùng được."

Anh nhướng mày, duỗi tay, hơi cong ngón tay khẽ búng lên trán cô một cái: "Cô về nhà nghỉ ngơi đi, đừng có tùy tiện gọi tôi đấy."

Tô Nhứ bị anh đẩy về lần nữa.

Giữa đêm đen, Vân Dã quay đầu xe, lái về phía nhà xưởng.

Tô Nhứ bất ngờ trở về nhà, trợn mắt nhìn cảnh vật xung quanh, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút xa lạ.

Một lúc lâu mới cảm thấy chân thật, Tô Nhứ trở về phòng ngủ nằm xuống, mới vừa trở mình thì lại sinh ra ý thức cộng cảm với Vân Dã.

Cô thấy đèn xe chói mắt, nghe được tiếng cửa xe đóng lại.

Trước cửa nhà máy là đám người Buddy đang kinh ngạc nhìn về phía Vân Dã tự nhiên quay lại.

Vân Dã kéo ống tay áo lên, cái cằm kiêu căng hơi nâng lên, liếc nhìn về phía Basel trong đám người, nói: "Nghe nói mày rất biết cách lột da hổ, tới đây, so mấy chiêu để tao nhìn thử xem thủ pháp lột da của mày lưu loát hay là dao tao cắt cổ mày lưu loát."

Tô Nhứ quấn chăn lăn thành một đoàn.

Thì ra chuyện anh nói không thể mang cô đi làm cùng là quay lại tìm bọn Buddy đánh nhau.

Sao hắn lại lôi ra một cái N* nữa vậy!

*他怎么又一挑 N 啊!: Tớ nghĩ đây là một thuật ngữ mạng hoặc gì đó đại loại thế. Nhưng thực sự không get được, tìm trên mạng cũng không có giải nghĩa. Bạn nào biết giúp tớ nhá nhá:((

Cứ đến lúc quan trọng là đều không có ở hiện trường, cũng có mấy phần tiếc nuối.

Tô Nhứ nhìn chăm chú vào điện thoại, trong lòng hy vọng Vân Dã an toàn.

Hôm nay ở châu Phi trải qua quá nhiều kí©h thí©ɧ, đột nhiên bị truyền về nên Tô Nhứ không tìm được người chia sẻ, sợ bị mắng là đồ thần kinh, chỉ có thể tự kìm nén ở nhà mình gào thét.

Hôm sau, Chu Tuyền nhắn tin qua Wechat cho cô, kêu cô ra ngoài chơi.

Tô Nhứ nói không đi.

Chu Tuyền: "Em cũng giam mình trong nhà hơn nửa tháng rồi, không thấy ngột ngạt à?"

Trong lòng Tô Nhứ nói, em mới không có ngày ngày giam mình trong nhà, hơn nữa còn đi Châu Phi rất nhiều lần! Nhìn thấy một trời đầy sao và cả dải ngân hà ở sa mạc Namib, thậm chí còn được làm khách mời trong một bộ phim phóng sự của Nhϊếp đạo!

Tô Nhứ đánh chữ lại: "Không bực bội, rất kí©h thí©ɧ."

Chu Tuyền: "?"

Nhìn coi, ngột ngạt lâu như vậy cũng sắp biến thành thiểu năng luôn rồi.

Cuối cùng Tô Nhứ vẫn phải ra cửa đến nơi hẹn, bồi Chu ảnh đế đi lên núi câu cá nướng ăn, thả lỏng tâm tình.

Đêm đó Chu Tuyền đăng bức ảnh nướng cá lên Weibo, ở giữa bức ảnh có nửa cái bóng của một người phụ nữ, trông có vẻ mơ hồ, không thể nhận ra ai.

Mọi người đều t người phụ nò mò ngồi đoán xem người phụ nữ trong tấm hình là ai.

Fan bạn gái: Cám ơn, mọi người không cần đoán nữa, đấy là tôi.

Fan CP: Mái tóc dài, dáng người cao gầy, đây không phải XXX nhà tôi thì là ai!

Cho đến khi Tôn Hiểu Kỳ bình luận dưới Weibo: Chụp thật là đẹp nha #trái tim

Ngay sau đó khu bình luận nổ.

Những fan hâm mộ phân tích kỹ càng liền xác định người phụ nữ trong bức ảnh thật sự là Tôn Hiểu Kỳ. Hai người này có scandal trong một khoảng thời gian rồi, mặc dù phòng làm việc đã lập tức lên tiếng giải thích nhưng vẫn có một số lượng lớn fan CP không chịu thua.

Rất nhanh khu bình luận này bị fan CP của Tôn Hiểu Kỳ chiếm giữ.

Chu Tuyền tranh thủ thời gian liếc nhìn Weibo, không tới hai giây đã trợn trắng mắt ném điện thoại sang một bên.

Tô Nhứ cũng đã chụp không ít ảnh, đang chuẩn bị đăng lên Weibo chọc tức antifan của mình một chút, kết quả vừa mở trang chủ liền thấy chuyện của Chu Tuyền, xem xong bình luận thì cười hô hố tận nửa ngày.

Chu Tuyền không chịu nổi, đem bài viết trên Weibo kia xóa sạch.

Tô Nhứ còn mải cười trên nỗi đau của người khác: "Em còn chưa like bài viết đâu, sao anh đã xóa nó đi rồi! Fan CP của hai người đúng là nhiều, đề tài này vừa lên chà sát phía sau hotsearch một lượt đấy."

Chu Tuyền khinh thường nói: "Đều là thủy quân, bên phía cô ta cứ nhìn chằm chằm anh không buông."

Thấy Tô Nhứ cười quá điên cuồng, Chu Tuyền nói: "Em còn cười được à? Đã chụp rõ ràng đến thế rồi mà cũng chẳng ai nhận ra đấy là em, em còn không mau cảm thấy tức giận đi."

Tô Nhứ: "..."

Nghe xong lời này, ngay cả tâm tư đăng ảnh nướng cá lên Weibo của cô cũng biến mất.

-

Namib, Châu Phi.

Vân Dã đứng trên bãi cát dưới hoàng hôn, lật xem album ảnh trong điện thoại

Một nửa là ảnh Tô Nhứ tự chụp chính mình, một nửa là ảnh cô chụp Vân Dã.

Hiện ra phía trước đều là ảnh Tô Nhứ chụp Vân Dã, hầu hết góc chụp đều là gò má. Vân Dã rất ít khi chụp ảnh, vì vậy cực kỳ ghét bỏ, nhanh chóng lướt qua mấy tấm hình, sau khi ấn chọn xong thì chuẩn bị thủ tiêu tất cả.

Trước khi xóa đi lại nhìn thêm lần nữa, kết quả càng xem càng thuận mắt.

Ông đây đẹp trai như vậy thì việc gì phải xóa chứ.

Vân Dã bỏ chọn, mở các hình phía sau ra xem.

Hình Tô Nhứ tự chụp

Hình ảnh mỹ nhân dị vực được lưu giữ trong ảnh.

Vân Dã đem những ảnh này gửi qua cho Tô Nhứ.

Không lâu sau thì nhận được câu hỏi của cô: "Còn gì nữa không!?"

Vân Dã: "Không có."

Tô Nhứ: "Ảnh chụp chung về tình bạn cách mạng của chúng ta, anh không gửi cho tôi à!"

Khóe mắt Vân Dã khẽ giật, nhìn vào hình chụp chung kia, nụ cười của Tô Nhứ rực rỡ sáng ngời, cực kỳ xinh đẹp.

Anh nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên không muốn cho cô nữa.

Vân Dã đổi đề tài: "Không ngủ?"

"Không nha."

Vì vậy Tô Nhứ bị anh gọi tới.

Tô Nhứ thấy khung cảnh quen thuộc này lập tức vui vẻ nheo mắt lại, thấy Tiểu Hoa cách đó không xa bèn nhiệt tình chào hỏi: "Hey mèo lớn!"

Vân Dã nhìn Tiểu Hoa nói: "Ngay bây giờ, mười lăm lần lộn ngược."

Đôi mắt Tô Nhứ sáng lên, vội vàng lôi điện thoại di động ra: " Chờ chút chờ chút, trước tiên để cho tôi quay lại đã!"

Vân Dã huýt sáo một cái.

Dường như Tiểu Hoa không cam lòng, kêu một tiếng, lại chẳng thể nào từ chối, nó chạy lấy đà rồi nhảy qua bức tường cồn cát, cơ thể mảnh khảnh mềm mại nhảy lên cao, lúc bốn chân vững vàng đáp đất thì cũng đã làm xong một lần lộn ngược ra sau đầy xinh đẹp.

Nhưng còn mười bốn cái nữa.

Tô Nhứ thấy Tiểu Hoa thật sự hoàn thành yêu cầu mười lăm lần lộn ngược ra sau không thể tưởng tượng nổi này thì có chút dở khóc dở cười.

Thì ra nó nghe lời của Vân Dã thật kìa.

Tô Nhứ còn chưa kịp nói gì đã thấy Tiểu Hoa vừa cho thấy sở trường báo săn mồi của mình, vèo một cái không tới mấy giây đã bỏ chạy chả thấy bóng dáng đâu.

Vân Dã nói: "Đời này của cô đừng mơ có thể sờ được nó."

Tô Nhứ: "..."

Cô hỏi: "Chắc là, anh không chỉ nuôi mỗi con này đâu nhỉ?"

Vân Dã cong ngón tay búng vào trán cô đưa cô về, nếu không anh sợ cô sẽ chết ở Namib mất.

Sau khi Tô Nhứ trở về mới nhìn kỹ video một lượt, kết quả càng xem càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng ngứa tay phát lên Weibo.

Cú đêm không ngủ còn rất nhiều.

Từ sau khi bác bỏ tin đồn về kim chủ, đã một tháng rồi cô chưa phát Weibo.

Đột nhiên nhận được tin cô đăng Weibo, cư dân mạng rối rít kích động mà nhấn vào.

Kết quả nhìn xong liền không ra được.

Bình luận của Chu Tuyền được gửi lên Weibo: "?"

Nhϊếp Thư cũng để lại bình luận trên Weibo: "Trâu bò!"

Dân mạng: "???"

Tại sao hai người lại ở đây?!
« Chương TrướcChương Tiếp »