Biết cuộc đời em không xứng đáng, nhưng đã lỡ rung động mất rồi. Biết rằng người luôn ngăn cấm, nhưng rằng ai có thể ngăn cản trái tim. Hôm nay em xin một lần dũng cảm, đứng trước nhau hỏi khẽ "Anh có yêu không?"
Và người như gió lạnh về đông, không một chút động lòng lạnh nhạt.
"Tôi không yêu em."
"Từ trước cho đến bây giờ, một chút cảm giác cũng không có sao?"
"Không có."
"Một chút rung động cũng không?"
"Không."
Người giống như ánh dương ngày nắng hạ, người cũng như băng giá lạnh về đêm.
Đời Phương Hoa ví như trang tiểu thuyết, tình Phương Hoa trắng như tuyết vạn niên "Một cuộc đời một duyên mối chỉ một người."
"Tư Tình Phương Hoa" - "Nhu hận nhược yêu, bao giờ anh yêu em?"