Chương 8 Màn kịch

Hành động của Thời Niên khiến nhịp tim Diệp Thâm đập liên hồi, cậu nhanh chóng thu tay về, nhưng không trả lời, chỉ tiếp tục cúi đầu.

"Thế thì tôi hiểu rồi."

Thời Niên gật gật đầu, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao thể chất của Diệp Thâm lại kém như vậy, cả năm học cậu là một trong ba người đứng đầu bảng thành tích học tập.

Mỗi học kỳ đều có học bổng, nhưng số tiền đó chắc là dùng để đóng học phí rồi, để tiếp tục được đi học, phải một bên học một bên cật lực làm việc, làm không đủ liền không được ăn cơm, thân thể gầy gò như kia sắp thành ma đói đến nơi rồi.

Thời Niên vừa định mở miệng nói gì đó, chuông điện thoại lại vang lên, Diệp Thâm hít sâu một hơi, chuẩn bị nghe điện thoại, lại bị Thời Niên một phen đoạt qua đi, Diệp Thâm sửng sốt, muốn giật lại, nhưng Thời Niên đã kịp ấn nút nghe.

"Này!"

"...?"

Bên kia nghe thấy một giọng nói xa lạ, hiển nhiên bất ngờ.

"Ai?"

"Tôi là ai ư? Tôi phải hỏi anh là ai mới đúng."

Giọng nói của Thời Niên vô cùng xấc xược, người khác vừa nghe liền biết hắn là một tên đại lưu manh.

“Diệp Thâm đâu? Bảo nó nghe điện thoại"

“Vậy tên tiểu tử này tên là Diệp Thâm sao?”

Thời Niên cười nhạo nói.

“Vừa rồi cậu nhóc này đi trên đường va phải xe tôi, xe BMW này tiền sửa chữa rất đắt, tôi đang bắt cậu ta phải bồi thường.”

"Nhưng cậu ta nói mình là học sinh, không có tiền trả. Anh có phải là cha của cậu nhóc này không? Mau mang 5 vạn tệ qua đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến giải quyết!"

"... Cái gì, những năm vạn tệ, bảo nó nghe điện thoại của tôi nhanh lên!"

Thời Niên cười hai tiếng, đưa điện thoại đến bên tai Diệp Thâm, chỉ thị nói mấy câu.

Diệp Thâm nửa hiểu nửa không, giọng nói có chút run run:

"Chú, dì..."

"Mày đang ở đâu? Sao lại va vào xe của người ta?"

Thời Niên thu lại điện thoại, nói lớn:

"Vậy anh là chú của tiểu tử này sao? Vậy phiền anh nhất định phải liên hệ được với gia đình của cậu ta, nhanh chóng đem tiền đưa tới, đừng để chậm trễ."

“Tôi….ba mẹ nó đều đã chết cả rồi, không ai có thể mang tiền đến cho nó cả.”

"Cái gì? Anh giỡn mặt với tôi đấy à? Anh không phải là chú của cậu nhóc này sao? Chẳng lẽ anh cũng chết rồi? Mau mang tiền bồi thường đến đây!"

Thời Niên nói mấy câu hung tợn, Diệp Thâm bên cạnh nghe được sợ tới mức run lên.

"Tôi.. tôi với nó không phải ruột rà máu mủ gì cả, không có tiền trả cho anh, muốn báo cảnh sát thì tự báo đi!"

Tiếng kêu bíp...

Hiểu rồi!

Thời Niên một mông ngồi trở lại đến trên sô pha, ôm lấy Diệp Thâm hôn lên mặt một cái, cười ha hả nói:

"Không chừng sau này bọn họ sẽ không tìm em nữa đâu, thế nào, chồng em rất là lợi hại đi!"

Diệp Thâm đỏ mặt đẩy hắn:

"Giải quyết cái gì, nếu không trở về, tôi đi làm kiếm tiền bằng cách nào đây?"

Học sinh cấp 3 không được ra ngoài đi làm thêm, nếu bị phát hiện sẽ ngay lập tức đuổi học.

Sau khi mất “công việc” này, trong tương lai ba bữa làm sao bây giờ…. Thôi đi, là hai bữa làm sao bây giờ?

Thời Niên sửng sốt một chút, sau đó trả lời:

"Sống ở chỗ này, em là vợ tôi, không ở chỗ này thì muốn ở chỗ nào?"

Những lời này Thời Niên nói như là điều đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có chút vấn đề nào.

Diệp Thâm lại lần nữa sửng sốt, nghĩ thầm chính mình không phải kẻ ngốc, hay là não hắn có vấn đề?

“Cậu…… Tôi…….”

Quá nhiều chuyện xảy đến, Diệp Thâm không biết phải bắt đầu từ đâu. Thời Niên thấy cậu bị nghẹn đến không nói được nên lời, như là nhớ tới cái gì, lấy điện thoại di động ra, gọi điện.