Hai người chơi đùa dưới nước nửa ngày, Thời Niên đột nhiên đề nghị: ”Chúng ta bơi đua đi?”
Diệp Thâm vẩy mái tóc ướt đẫm của mình, kinh ngạc hỏi: “Bơi đua?”
“Đúng vậy, chính là……” Thời Niên dùng ngón tay chỉ vào khối đá ngầm lớn cách đó không xa: ”Cứ bơi tới kia, cảm giác cũng chưa tới 100 mét, không tính là xa.”
Hiện tại tâm trạng của Diệp Thâm không tồi, gật đầu đáp ứng: ”Được, đua thì đua.”
Dứt lời liền nhảy vào làn nước bơi đi, hoàn toàn không chú ý tới đáy mắt chàng trai kia lập loè ánh sáng nhạt.
Hai người một trước một sau, sử dụng cánh tay đón những cuộn sóng lớn, chẳng mấy chốc Diệp Thâm đã bơi tới tảng đá ngầm đầu tiên, cậu dựa người vào tảng đá, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng của Thời Niên.
Trên thực tế, cậu hiểu rõ thể lực hai người, xét về mặt thể thao, cậu không có quá nhiều khả năng thắng được Thời Niên, cũng biết bản thân có thể đến đích đầu tiên, không phải bởi vì bơi giỏi, mà là vì được Thời Niên nhường, chỉ là cái tên này sau khi phóng xuống nước liền mất tăm, cậu quả thật không ngờ tới.
“Thời Niên? Thời Niên?” Diệp Thâm kêu liên tiếp vài tiếng, cũng chẳng thấy ai trả lời, không khỏi khẩn trương. Đột nhiên, một cánh tay siết chặt đùi cậu, mạnh mẽ nâng cậu lên từ trong nước. Diệp Thâm hốt hoảng, theo bản năng liền chống tại đá ngầm bên cạnh, dùng sức một cái, cả người cứ thế ngồi lên trên đá ngầm. Lúc này cậu mới phát hiện bề mặt khối đá khá trơn nhẵn, rất khác với hình ảnh nhìn từ bên ngoài, mặt ngoài của nó bóng loáng ngay ngắn, hơn nữa bị mặt trời phơi cả ngày, đến giờ vẫn còn giữ lại độ ấm.
Đợi Diệp Thâm ngồi ổn định xong xuôi, Thời Niên cũng theo đó mà bò lên, bọt nước bám ở trên cơ thể cởi trần tráng kiện của hắn, lại được ánh trăng màu bạc tô đậm, trông có vẻ rất gợi cảm, mê người, làm hô hấp Diệp Thâm không khỏi có chút dồn dập, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, gương mặt đỏ ửng. Cậu nhìn vào đôi mắt của người con trai này, mắt đen sáng ngời như sao trời, bên trong chỉ phản chiếu bóng dáng của cậu, cực kỳ chuyên chú, lại tràn ngập sắc thái tìиɧ ɖu͙©, phảng phất như muốn nói cho cậu biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đừng… Đừng nhìn tôi như vậy…” Ánh mắt Diệp Thâm bắt đầu mê ly, hai chân bất giác kẹp chặt lại, cậu chống khuỷu tay muốn lui về sau, đáng tiếc diện tích đá ngầm hữu hạn, tránh cũng tránh không thoát, chỉ đành trơ mắt nhìn người con trai kia chậm rãi bò tới, chống ở trên người cậu, che khuất ánh trăng trên đỉnh đầu.
“Cậu sợ cái gì?” Người con trai nhìn cậu chăm chú, nhẹ giọng nói: ”Nơi này trừ cậu cũng chỉ có tôi, đừng sợ, cậu muốn cái gì, nói cho tôi, tôi đều thỏa mãn cậu…”
Khoảng cách hai người dần dần ngắn lại, hô hấp đan xen vào nhau, Diệp Thâm cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa, hoàn toàn ngả người nằm trên đá ngầm, nhận lấy nụ hôn của người kia. Môi lưỡi triền miên ngọt ngào, đầu lưỡi âu yếm liếʍ láp niêm mạc trong khoang miệng, khiến cơ thể cậu truyền tới từng đợt tê dại. Hai chân kẹp càng chặt, nhẹ nhàng cọ nhẹ vào cửa ra vào ướŧ áŧ, nơi đang chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt.
Hôn môi kết thúc, Diệp Thâm đã hoàn toàn hãm sâu vào tìиɧ ɖu͙©, cậu chủ động kéo cánh tay người kia, khó nhịn mà lắc mông, nói với giọng cầu xin: ”Tôi muốn… Cho tôi…”
“Muốn cái gì… Cậu không nói tôi biết làm thế nào…