Chương 33 Để tôi đi báo án tống hắn vào tù!

Thời Niên không ngờ Triệu Hâm lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, hắn che mặt lảo đảo, cố hết sức đè thấp giọng nói:

"Cậu làm sao vậy! Nói nhỏ chút! Đừng có ồn ào như vậy!"

"Mẹ kiếp! Thằng khốn nạn! Mày làm ra loại chuyện vô đạo đức như này còn sợ người khác ồn ào?!"

Triệu Hâm mắt đỏ ngầu đấm thùm thụp tên khốn trước mắt. Thời Niên cày cuốc cả đêm, hao tổn không ít thể lực, biết lúc này không nên cùng Triệu Hâm đối đầu, liền vội vàng né tránh, nói:

"Không phải như cậu nghĩ, bình tĩnh lại một chút được không!"

"Bắt gian ngay trên giường thế này, a không đúng, là bắt cả người lẫn tang vật mày còn giảo biện?! Tao chơi với mày 18 năm nay, hôm nay mới biết được mày là loại lòng lang dạ thú, ngay cả đàn ông cũng không chịu buông tha, tao nhổ vào, phi!!!”

Diệp Thâm bị hai người ồn ào đến đau đầu, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Triệu Hâm đang đơn phương đuổi đánh Thời Niên, ngơ ngác vài giây mới hiểu được hiện tại là loại tình huống gì, đầu ong một tiếng, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.

"Đừng đánh, các cậu đừng đánh ... Khụ khụ ..."

Diệp Thâm vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng khô khốc khàn khàn, ngoài miệng cũng tê dại sưng lên.

Kỳ thật tối hôm qua cũng có chút hoang đường, Diệp Thâm còn tưởng rằng khả năng cao sẽ bị Triệu Hâm phát hiện, chỉ là thời khắc này đến sớm quá, cậu chuẩn bị tâm lý chưa đủ.

Thấy Diệp Thâm đã tỉnh, Triệu Hâm vội vàng chạy tới, nghẹn ngào nói:

"Diệp lão sư, Diệp lão sư, cậu không sao chứ, cậu, cậu đừng sợ, tôi biết cậu ủy khuất, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ, đem tên khốn này tống vào tù!

Thời Niên mặt như dẫm phải phân chó, gào lớn:

"... Đồ điên! Cậu thật đúng là lú quá hóa điên rồi!"

Diệp Thâm ánh mắt né tránh, khàn giọng nói:

"Tôi đúng thật là rất đau lòng, nhưng cậu báo cảnh sát cũng không giải quyết được vấn đề a…”

Triệu Hâm gãi gãi sau đầu:

"Xem ra cũng vô dụng, tuy rằng không có cách nào lập hồ sơ phạm tội cưỡиɠ ɠiαи, nhưng ít nhất có thể lập hồ sơ đối với tội cố ý gây thương tích!"

Diệp Thâm ngẩn ra:

”Cái, cái gì? Từ từ… Cậu cho rằng tôi bị cưỡиɠ ɠiαи?”

Triệu Hâm ngoác miệng thanh minh:

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Có bị, nhưng là từ mấy tháng trước rồi cơ. Diệp Thâm vừa nghĩ vừa chửi thầm, nhưng không nói ra, chỉ là nhìn Triệu Hâm, xấu hổ không nói nên lời.

Thời Niên sau đó dựa vào tường, xoa xoa lên khuôn mặt vừa bị đấm của mình, suy nghĩ không biết bao giờ mới lành lặn như cũ được.

Mọi người im lặng một hồi, Diệp Thâm mới ôm chăn, nửa ngồi dậy, hít thở sâu vài cái, lấy hết can đảm nói :

"Cậu ấy không cưỡng bức tôi, chúng tôi, chúng tôi ở bên nhau.”

Nói xong, Diệp Thâm tay vẫn nắm chặt lấy góc chăn, từng từ trong cổ họng phát ra dường như đang cố gắng hết sức.

Triệu Hâm dường như bị sốc đến mức đột nhiên không thể hiểu được tiếng Trung nữa:

"Ở bên nhau? Ý của cậu là?"

Ở bên nhau là sao? Cái gì ở bên nhau?

Nhìn Triệu Hâm vò đầu bứt tai như một đứa trẻ não tàn, Thời Niên nói thẳng:

"Có nghĩa tôi là bạn trai của Diệp Thâm, tên ngốc nhà cậu! "

Triệu Hâm nghe xong cảm giác như sét đánh ngang tai vậy.

Diệp Thâm bị Thời Niên nói làm hai tai đỏ bừng, cố trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, hai bàn tay dưới lớp chăn đã quấn lại run rẩy từ lúc nào.

“Cái này, bắt đầu từ khi nào?” Triệu Hâm cả người đều hỗn loạn, răng với lưỡi ấp úng như sắp dính vào nhau nói:

“Vậy, cho nên… Cho nên hai người, hai người không phải vì học gia sư nên mới ở chung? Phải không? Các cậu, các cậu, hai người….”

“Người người người cái rắm!” Thời Niên một chân đá vào mông Triệu Hâm:

“Ồn ào quá, Diệp Thâm cần nghỉ ngơi cho tốt, mau cút ra ngoài!”

"... A"

Triệu Hâm gãi gãi đầu, đứng dậy bước ra cửa, sắp ra khỏi phòng còn quay đầu lại, tận mắt nhìn thấy Thời Niên quỳ ở mép giường, đem một lọ thủy đưa cho Diệp Thâm, nhẹ giọng nói:

"Ngủ thêm một chút nữa đi, lát nữa sẽ mang cơm tới."

Giọng điệu này, biểu tình này, vừa ôn nhu vừa sủng nịnh.

Triệu Hâm:”……”

Thế giới này loạn rồi... Đây là người huynh đệ cậu vẫn chơi cùng sao?