Chương 30 Diệp Khanh Bùi - Diệp đại ca

Diệp Thâm ngơ ngác nhìn vào đôi mắt của đối phương, nơi đó ánh lên một tia sáng chói lòa, tràn đầy sự kiên định và nghiêm túc, khiến trái tim gần như đã chết của Diệp Thâm một lần nữa sống lại, cậu muốn trở thành một người tự tin như vậy.

Đây là lần đầu tiên, Diệp Thâm có ý định kết giao với một người đến vậy.

Nếu có thể trở thành bạn với người đàn ông này, có lẽ bản thân cậu sẽ có thêm dũng khí để chấp nhận cơ thế khiếm khuyết của bản thân.

"Cái này ..." Diệp Thâm giọng điệu có chút kích động:

"Em tên là Diệp Thâm, là học sinh cấp ba, em, em có thể làm bạn với anh được không?"

Người đàn ông sửng sốt:

"Học sinh cấp ba? Em không phải là sinh viên đại học sao?"

Diệp Thâm xấu hổ cười cười:

"Đến tháng chín năm nay mới có thể vào đại học…”

Người đàn ông không nói gì, khóe miệng cong lên, đưa cho cậu một tấm danh thϊếp, mặt trên viết tên của người đó - Diệp Khanh Bùi.

“Anh cũng họ Diệp?”

“Đúng vậy, thật là trùng hợp, có lẽ tổ tiên của chúng ta là là người một nhà.”

"Vậy em từ nay về sau sẽ kêu anh là Diệp đại ca, có thể chứ?”

"Đương nhiên có thể, anh sẽ gọi em là A Thâm."

Diệp Thâm thẹn thùng cười, đem danh thϊếp bỏ vào trong túi quần jean, cùng người đàn ông tiếp tục trò chuyện.

“Diệp Thâm!!!”

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, hai người ngồi trên ghế theo phản xạ quay đầu lại, liếc mắt một cái liền trông thấy một người con trai đang đứng dưới ngọn đèn đường.

Giờ phút này , sắc mặt Thời Niên u ám giống như một hung thần ác quỷ, nhìn chằm chằm hai người, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo như băng, sâu không thấy đáy..

"Cậu ta là ... bạn của em sao? Hai người biết nhau à?"

Diệp Khanh Bùi hiển nhiên bị bộ dạng này của Thời Niên dọa cho sợ rồi, nếu không phải trước đó hắn kêu tên Diệp Thâm, Diệp Khanh Bùi đã định chạy đi tìm người cầu cứu.

Diệp Thâm ánh mắt xẹt qua, nhẹ giọng đáp:

"Đúng vậy, là bạn."

Diệp Khanh Bùi nhìn nhìn Thời Niên, lại nhìn sang Diệp Thâm, có chút khó tin, hỏi lại:

“Thật sự là bạn em sao?”

Diệp Thần mím môi dưới, trả lời:

“Thực sự là bạn em, em phải trở về rồi.”

Nói xong liền đứng dậy, Diệp Khanh Bùi cũng thuận tiện đứng lên.

“Hôm nay thật cảm ơn anh, Diệp đại ca.” Diệp Thâm cười nói.

"Không có gì, hôm nay anh cũng rất vui. Chờ em thi xong, nhất định phải mời em đi ăn một bữa thật thịnh soạn.”

Diệp Khanh Bùi nói, theo quán tính kéo chặt áo khoác, không biết vì cái gì, bỗng nhiên lại cảm thấy không khí có chút lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.

Diệp Thâm gật gật đầu, tạm biệt với Diệp Khanh Bùi, đi tới chỗ Thời Niên.

--

Trên đường về, hai người đều không nói tiếng nào, không khí im lặng đến đáng sợ, thời điểm taxi chở họ đến làng du lịch đã là nửa đêm. Ba người nhà họ Triệu vẫn ngồi ở đại sảnh chờ Diệp Thâm, Diệp Thâm có chút xấu hổ, không biết Thời Niên trước đó đã nói với mọi người như thế nào, cậu chỉ có thể liên mồm xin lỗi. Ba mẹ Triệu Hâm nói cậu không cần để ý, về phòng nghỉ ngơi trước. Diệp Thâm lúc này mới cùng Thời Niên và Triệu Hâm lên lầu 3, trở về phòng.

Đơn giản rửa mặt qua loa một chút, xong xuôi liền tắt đèn ngã lên giường, chưa quá 10 phút, cậu nghe được cửa phòng bị mở ra, tiếng bước chân truyền đến ngày càng gần. Diệp Thâm nhắm mắt lại, chẳng cần nhìn cũng biết tên khốn nào nửa đêm lẻn vào phòng cậu.

Sột sột soạt soạt một lúc, có người chui được vào trong chăn, l*иg ngực nóng bỏng dán chặt vào tấm lưng lạnh như băng của Diệp Thâm, đem cậu gắt gao kéo vào lòng.

“Diệp Thâm…”

Người đó gọi nhẹ tên cậu, trong giọng nói xen lẫn vài tia tủi thân:

“ Diệp Thâm…quay lại đây được không? Tôi muốn hôn em….”

Khẽ thở dài, Diệp Thâm xoay người, đèn trong phòng không bật nên hắn nhìn không rõ vẻ mặt của cậu, chỉ biết mò mẫm ngậm lấy môi đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ.

Hôn xong một hồi, Thời Niên ấn trán Diệp Thâm nói :

“Em không thích làʍ t̠ìиɦ ở bên ngoài sao.... Kỳ thật, lúc đó ánh sáng kém, lại có một cái bàn lớn che chắn phía ngoài, sẽ không ai phát hiện ra ..."