Chương 25 Đến nhà Triệu Hâm ăn tết

Hai ngày sau, Thời Niên nhận được cuộc gọi của Triệu Hâm:

"Này! Đang làm gì đấy? Đến nhà tôi ở mấy ngày Tết Nguyên Đán đi"

Thời Niên: "Không!"

Triệu Hâm: "Phải về thành phố S à?"

Thời Niên: "Ai nói với cậu tôi phải về thành phố S?"

Triệu Hâm: "Không về thành phố S cũng không tới nhà tôi, vậy cậu ăn Tết ở đâu? Thu dọn đồ đạc đi rồi mau đến đây!"

Thời Niên liếc nhìn vào phòng tắm, có tiếng nước chảy ào ào, hắn không biết phải nói thế nào với Triệu Hâm về chuyện của Diệp Thâm hết, hai người đều vẫn là học sinh, lại đều là nam nhân. Hiện tại công khai mối quan hệ sẽ mang đến cho Diệp Thâm những phiền toái không đáng có, ít nhất phải giữ bí mật cho đến khi học đại học.

Suy tư nửa ngày, Thời Niên vẫn là chọn cách dùng Diệp Thâm để đưa ra lời giải thích:

"Không phải Diệp Thâm là gia sư của tôi sao, hiện tại cậu ấy sống ở nhà tôi."

Bùm bùm

Đầu dây bên kia có tiếng đổ vỡ của đồ vật, tạo ra một loạt liên tiếp tiếng vang.

Ngay sau đó lại truyền đến tiếng gầm của Triệu Hâm: "Cái gì ??? Cậu để cậu ta sống trong nhà của cậu ? Tôi đến nhà cậu cũng chỉ được ngồi ngoài phòng khách, cậu nghiễm nhiên để cậu ta sống trong nhà cậu? Vậy cậu Diệp Thâm đó ngủ ở đâu, không phải là….”

Thời Niên vội vàng nói: "Đương nhiên là ngủ phòng khách”

Triệu Hâm: "... Ồ, vậy cậu ấy không về nhà ăn Tết sao?"

Nói đến đây, Thời Niên bất giác thấp giọng nói:

"Cậu ấy ... Ba mẹ không còn nữa, người thân đối với Diệp Thâm cũng không tốt lắm, cho nên cũng thật sự không muốn trở về. Dù sao mỗi ngày cũng còn phải dạy tôi học thêm, nên ở lại đây ăn tết…”

“Như vậy à….” Triệu Hâm đột nhiên bừng tỉnh:

"Thảo nào thành tích của tiểu tử cậu tiến bộ nhanh như vậy, rủ cậu ra ngoài chơi còn khó hơn lên trời, lại còn thuê gia sư tới nhà ... Này? Sao tự nhiên lại nỗ lực vấn đấu vậy? Chẳng lẽ con của ba cậu với người kia có chuyện gì sao? " Thời Niên cười lạnh một tiếng: "Xảy ra chuyện gì được chứ, người phụ nữ đó vừa sinh đôi cho ông ấy hai đứa con gái, giờ nếu sinh ra thêm một đứa con nữa, thì một thời gian sau sợ không thể mang thai lại được. Hơn nữa dù ông ấy có sinh được thêm một người con trai mới, cũng không có vấn đề, tôi một chút cũng không nghĩ đến việc kế thừa công ty đó. "

“Ha, nếu không có chuyện gì thì tốt.”

Triệu Hâm cười nói: “Hay cậu với Diệp Thâm tới nhà tôi ăn Tết đi, hai người ở nhà mà làm gì? Nhà tôi phòng cũng nhiều, cho hai người các cậu mỗi người một phòng thì dư sức. "

Thời Niên nghĩ nghĩ: “ Để tôi hỏi qua cậu ấy một chút.”

“Hỏi làm gì nữa, cùng nhau đến đây đi, đã nói như vậy rồi, thế nhé!”

Diệp Thâm từ phòng tắm vừa ra tới liền nhìn đến Thời Niên tay nắm chặt di động, ngồi ở trên sô pha không biết suy nghĩ cái gì.

Cậu dùng khăn bông lau tóc, tiến tới định ngồi lên đùi hắn, mà nghĩ thế nào, lại quay đi, ngồi trên ghê sofa phía đối diện.

Thời Niên thấy thế, nghiêng đầu hỏi: “

“Vì cái gì lại ngồi xa như vậy?”

Diệp Thâm trừng mắt, nghiêm giọng:

“Cậu nói xem, từ trên xuống dưới người tôi còn chỗ nào nguyên vẹn nữa không, thân dưới sắp không còn cảm giác nữa rồi.”

Nam nhân cong miệng, cười cười nửa ngày.

Bị Diệp Thâm lườm cho cháy mặt, hắn mới cuối cùng mở miệng nói:

“Vừa rồi Triệu Hâm gọi điện thoại tới, muốn chúng ta tới nhà cậu ấy ăn tết.”

Diệp Thâm động tác dừng một chút: “……. Chúng ta?...... Vậy, cậu nói như thế nào?”

Thời Niên: “Tôi nói là em hiện tại ở nhà tôi dạy gia sư, cho nên cậu ấy cũng không truy hỏi nữa. Chủ yếu là mấy năm nay, tôi đều đến nhà Triệu Hâm ăn tết, cho nên….”

Diệp Thâm lông mi hơi rủ xuống: ”Tôi đi cùng không biết chừng lại gây cho Triệu Hâm thêm nhiều phiền toái, đặc biệt là vấn đề chỗ ở…”

“Không phiền toái! Một chút cũng không phiền toái!”

Thời Niên ngữ khí bất ngờ nghiêm túc: “Nhà cậu ấy ở làng du lịch, không thiếu chỗ ở.”

Diệp Thâm:”??? Làng du lịch???”

Thời Niên gật gật đầu: “ Đúng thế, là làng du lịch ven biển.”

Diệp Thâm:”……”

---

Ánh mặt trời rơi từng tia nắng vàng xuống mặt biển và bờ cát.

Diệp Thâm Thời Niên ngồi trên taxi chạy dọc đường quốc lộ, bờ cát hai bên trải dài khắp cung đường biển, những cặp đôi cả nam lẫn nữ mặc bikini, đầu đội mũ chống nắng cùng kính râm, vừa nói vừa cười.

Thật đúng là mỹ cảnh nhân gian.

Diệp Thâm nghĩ, bản thân sống trên đời 20 năm, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy biển, cảm giác hết thảy đều thực mới mẻ. Vẻ mặt thanh lãnh thường ngày bất giác mỉm cười.