Chương 9: Hãy Sống Như Thể Cô Không Ở Đây

Patrizia lơ đãng nhìn Lucio đưa tay về phía cô, vẻ mặt khó chịu.

"Đứng lên," anh nói.

Vào lúc đó, Patrizia không khỏi thắc mắc Petronilla đã nhìn thấy cái quái gì khiến cô ấy ngất xỉu. Có phải vì cô đã nhìn thấy người đàn ông này, chồng cũ của cô ấy từ kiếp trước? Hoặc là vì...

Patrizia tái mặt trước ý nghĩ bất chợt đến với cô. Không thể nào... Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy Hoàng đế và Rosemond cùng nhau.

Patrizia muốn túm cổ áo Hoàng đế và yêu cầu câu trả lời, nhưng đó chỉ là tưởng tượng của cô. Điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra trong đời thực, chưa kể đó là hành vi không thể chấp nhận được đối với một hoàng hậu tương lai.

Thay vào đó, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài nắm lấy tay anh. Cô cắn môi trước sự thật phũ phàng và nhục nhã. Việc từ chối Hoàng đế bị coi là thô tục và hoàng hậu không được thể hiện bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào đối với chồng và người cai trị của mình. Phần lý trí của cô cảnh báo cô không nên nổi điên, nhưng trong lòng cô lại chửi bới anh, điều mà cô thường không làm với bất kỳ ai.

"...Cảm ơn," cuối cùng cô ấy nói và nắm lấy tay Lucio để đứng dậy. Thực ra, cô ghét việc lòng biết ơn của cô chỉ được đưa ra khi cần thiết. Hoàng đế không trả lời lời cảm ơn của cô. Dù sao thì cô cũng không mong đợi điều đó, và cô chậm rãi đi khập khiễng về phía giường của chị gái mình, mỗi bước chân nặng như nâng một quả tạ bằng chì.

"Chị..." Patrizia cuối cùng cũng đến bên giường Petronilla, và một lần nữa, nước mắt lại bắt đầu chảy ra từ má cô và nhỏ xuống tấm ga trải giường màu trắng. Cô ôm chặt tấm chăn, lặng lẽ khóc trước sự bất tỉnh của chị mình.

Lucio, người đang quan sát hai chị em, quay người rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng sầm lại, Patrizia cuối cùng cũng bật ra tiếng khóc như một đứa trẻ hư hỏng.

*

May mắn thay, Petronilla tỉnh lại trước nửa đêm. Cô mở mắt và thấy Patrizia đang nằm trên giường. Petronilla chợt nhớ đến cảnh tượng mình đã gặp trước đó, trái tim cô lại một lần nữa tan vỡ. Than ôi, người em gái thân yêu tội nghiệp của cô.

Petronilla đưa bàn tay thanh tú của mình ra và âu yếm vuốt ve mái tóc đang ngủ của Patrizia. Cô biết rằng Patrizia không mơ về một hoàng tử cưỡi bạch mã như cô, nhưng ít nhất... cô hy vọng điều bất hạnh nào đó sẽ không xảy ra trước khi em gái cô kết hôn. Một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống mắt Petronilla và rơi xuống tay áo Patrizia.

"Mmmm," Patrizia lầm bầm và tỉnh dậy với cảm giác có ai đó đang vuốt ve đầu mình. Petronilla nhanh chóng lau mắt và đối mặt với em gái mình. Cô không muốn Patrizia nhìn thấy cô như thế này và lo lắng.

"Em tỉnh rồi à, Lizzie?" Petronilla nói với giọng vui vẻ.

"Chị..." Patrizia thì thầm trả lời. Giọng cô nặng trĩu nỗi buồn - cô ấy cũng đã nhìn thấy điều gì đó khủng khϊếp phải không? Cô có nhìn thấy điều tương tự mà Petronilla đã thấy không? Trái tim của Petronilla đập rộn ràng một cách đau đớn, nhưng cô vẫn giữ giọng điệu bình thường.

"Em ngủ rất sâu. Em có mệt không? cô hỏi với một nụ cười.

Patrizia lắc đầu. "Không, tôi ổn. Tại sao chị không đánh thức em dậy?"

"Trông em thật bình yên. Chị không thể," Petronilla trả lời, chậm rãi xoa đầu em gái mình một lần nữa để thể hiện cử chỉ trìu mến. Cô sẽ không thể làm điều này nữa sau khi Patrizia trở thành hoàng hậu, vì vậy bây giờ cô phải nuông chiều bản thân. "Lizzie, chị muốn em được hạnh phúc. Điều đó có khiến chị ích kỷ không?"

"...Em rất vui," Patrizia nói.

Bất chấp giọng nói bình tĩnh của Patrizia, Petronilla có cảm giác rằng cô chỉ đang giả vờ. Có lẽ Patrizia biết nhiều điều hơn những gì cô ấy bộc lộ, và ngực Petronilla thắt lại.

Patrizia tiếp tục: "Em có chị, cũng như có Cha và Mẹ. Bây giờ em đang hạnh phúc, Nilla."

"Lizzie, ý chị là—" Petronilla cố gắng nói thêm, nhưng cô ngậm miệng lại. Cô đang tự phụ. Bây giờ em gái cô đã kết hôn với Hoàng đế, việc nói về cuộc hôn nhân của họ là điều không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, cô không thể gạt đi cảm giác khó chịu trong mình.

"Đừng bận tâm, Lizzie. Em thông minh, xinh đẹp, tốt bụng và chắc chắn em sẽ hạnh phúc."

Patrizia mỉm cười, nghĩ rằng chỉ cần Petronilla còn sống thì cô sẽ hạnh phúc. "Cảm ơn chị. Em chắc chắn chị cũng sẽ hạnh phúc," Patrizia nhẹ nhàng nói.

*



Petronilla về nhà vào ngày hôm sau. Cô muốn thành thật với bố mẹ mình và kể cho họ nghe mọi chuyện, nhưng cô không thể làm được. Những lời đó đơn giản không thể thoát ra khỏi miệng cô. Cô sẽ nói gì? Em gái con sắp lấy chồng nhưng chồng đã có người yêu? Petronilla không bao giờ có thể xen vào mối quan hệ của họ. Cuối cùng, cô cố gắng hết sức để quên đi sự việc đó và chôn vùi nó vào sâu trong trái tim mình.

Hai tháng trôi qua nhanh chóng. Trong thời gian đó, Patrizia bận rộn với việc học của hoàng gia. Việc học căng thẳng hơn cô nghĩ nhưng cô làm rất tốt và không hề phàn nàn một lời. Nếu cô phải phân biệt mình với Rosemond, thì đó sẽ là điều này. Patrizia là một nữ quý tộc được chính thức chọn làm hoàng hậu, còn Rosemond là tình nhân. Ít nhất thì tính hợp pháp của Patrizia sẽ không bị nghi ngờ, và đó là vấn đề liên quan trực tiếp đến niềm tự hào của cô.

Trong khoảng thời gian hai tháng trước khi kết hôn, Lucio chưa bao giờ đến thăm Patrizia dù chỉ một lần. Cô đã tình cờ gặp anh một hoặc hai lần trong cung điện, nhưng họ chưa bao giờ ở một mình với nhau. Tất nhiên là cô không bận tâm. Những gì cô đã biết không thể làm tổn thương cô, và cô đã có thể sống với sự thật rằng họ không yêu nhau. Cô không hề hối tiếc.

Thế là hai tháng trôi qua.

Phần 2. Hoàng hậu Patrizia

Mặc chiếc váy xinh đẹp này có ích gì? Patrizia thờ ơ nhìn chiếc váy cưới màu trắng phô trương. Dù cô mặc quần áo rách rưới hay mặc quần áo lộng lẫy, việc Hoàng đế sẽ chọn Rosemond thay vì cô cũng không có gì khác biệt. Dù sao thì cô cũng không muốn được anh chọn.

"Tiểu thư Patrizia, đã đến lúc rồi," Mirya nói, và Patrizia cho phép mình được dẫn ra khỏi phòng chờ. Patrizia không hề lo lắng chút nào. Suy cho cùng, sự lo lắng chỉ dành cho việc một người thích một ai đó. Bởi vì cô không quan tâm đến anh, và anh cũng không quan tâm đến cô, đám cưới này chỉ đơn thuần là một nghi lễ được diễn ra chứ không phải là một sự kết hợp thiêng liêng.

Ánh mắt Patrizia rơi vào Hoàng đế, người đang mặc một bộ vest sang trọng, nhưng cô không cười với anh. Anh cũng không cười với cô khi nhìn thấy cô trong bộ váy. Cặp đôi đứng cạnh nhau như búp bê, im lặng thực hiện công việc của mình.

Công tước Vasi đang chủ trì lễ cưới, và buổi lễ kéo dài khi ông đọc một bài phát biểu không ngừng nghỉ. Ông nói lâu đến mức Patrizia cảm thấy chân mình bắt đầu tê cứng. Cô bắt đầu nghe thấy Hoàng đế thì thầm vào tai cô. "Ta nên nói với cô trước."

"..." Patrizia không trả lời.

"Cô không nên hy vọng vào sự ưu ái hay tình cảm của ta."

"..." Patrizia nghĩ sẽ thoải mái hơn khi nói cho anh biết những gì cô đã biết, nhưng cô lạnh lùng nhìn về phía trước. Lời nói của anh không đáng để trả lời.

Anh ấy tiếp tục. "Hãy sống như thể cô không ở đây. Cô sẽ được lợi hơn từ điều đó."

"Đó có phải là một lời đe dọa không?" Patrizia cuối cùng đã trả lời.

"Cô nhận ra nhanh thật." Anh mỉm cười và Patrizia ngậm miệng lại. Họ càng nói, cô càng bực tức. Thay vào đó, tốt hơn hết là nên tập trung vào lời của Công tước Vasi. Nghe giọng nói nhàm chán của ông ấy còn tốt hơn nhiều so với tiếng ồn mà người chồng sắp cưới của cô đang tạo ra.

"Tiểu thư Patricia. Cô có thề lấy Mặt trời của Đế chế làm chồng và hứa sẽ phục vụ, tuân theo và tôn trọng ngài ấy không?

"...Tôi thề."

"Bệ hạ, ngài có hứa lấy tiểu thư Patrizia làm vợ, làm Mặt trăng của Đế quốc và hứa sẽ tôn trọng cô ấy không?"

"Ta xin thề."

Từng lời nói dối dễ dàng tuôn ra từ miệng họ. Patrizia gần như bật cười trước vở kịch giả tạo này, nhưng cô đã kiềm chế được.

"Tôi xin tuyên bố hai người là vợ chồng."

Đám cưới lố bịch đã kết thúc.

*

Sau khi tiệc chiêu đãi kết thúc, Patrizia trở về phòng, mọi cơ bắp trên cơ thể cô đau nhức vì kiệt sức. Cô không quen tham dự những sự việc kéo dài như đám cưới.

Tắm xong, cô muốn ngã xuống giường ngay nhưng Mirya đã ngăn cô lại.



"Bệ hạ sẽ sớm đến," Mirya nói. "Người phải thức ngay cả khi người mệt mỏi."

"Mirya," Patrizia nhẹ nhàng nói. Cô không ngờ hoàng đế lại đến đây, cho dù đó là đêm tân hôn của họ. Nếu ngay từ đầu anh là người xứng đáng thì trước đây anh đã không đối xử tàn nhẫn với chị gái cô như vậy. "Bệ hạ sẽ không tới đâu."

"..." Mirya im lặng mím môi trước câu trả lời của Patrizia.

Patrizia nói: "Bây giờ chúng ta đang nói chuyện, hãy nói chuyện thẳng thắn. Ta biết bệ hạ có tình nhân."

"Bệ hạ..." Mặt Mirya tái nhợt như thể cô ấy hiểu mình đang nói về điều gì. Patrizia không hiểu tại sao Mirya lại cố giả vờ không biết. Mirya không phải là một người quê mùa; cô ấy là một quý tộc xuất thân từ một gia tộc hầu tước, người thường tham dự các buổi họp mặt xã hội, ngay cả khi cô ấy có hơi giống một bông hoa tường vi. Trong xã hội thượng lưu có một bí mật được tiết lộ rằng bệ hạ đã có tình nhân, người ta không thể không tin tin đồn đó là thật.

"Tôi không nghĩ tin đồn chỉ là tin đồn," Patrizia bình tĩnh nói. "Mirya, nếu cô sống trong cung điện, không thể nào cô không biết về họ. Đúng không?"

Mirya cúi đầu. "...Hãy tha thứ cho tôi," cô nói một cách buồn bã.

Patrizia không nghĩ việc xin lỗi là việc của mình. "Bệ hạ sẽ không đến đây tối nay. Ta nói sai sao?"

"..." Mirya không thể trả lời. Làm sao cô có thể thành thật nói ra ý kiến

của mình?

Patrizia hiểu vị trí của thị nữ, cô nở một nụ cười yếu ớt. "Thay vào đó, hãy giúp ta chuẩn bị đi ngủ. Chúng ta không nên lãng phí thời gian chờ đợi một người không đến—"

Có tiếng động ngoài cửa, Patrizia ngừng nói. Một người hầu thông báo có khách.

"Hoàng đế bệ hạ đến."

Đôi mắt của Patrizia rung chuyển. Cái gì? Tại sao anh ta lại đến đây? Cô đứng đó bàng hoàng khi cánh cửa mở ra và Hoàng đế bước vào. Mirya tự động cúi chào và nói "Kính chào Bệ hạ", trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Ta thấy nàng vẫn chưa ngủ," Lucio nói khi bước vào.

[mình sẽ để Lucio gọi Patrizia bằng cô khi 2 người ở 1 mình và gọi bằng nàng khi có người khác nhé!]

Cô định đi ngủ nhưng lại quyết định nói điều gì đó dễ chịu vào tai anh. "Ngài không cần phải đến, thưa bệ hạ—"

"Rõ ràng là cô chẳng làm được điều gì hữu ích cả," anh ngắt lời. Patrizia trong lòng đồng ý với nhận xét này, nhưng cô không hề hối hận vì cô không đợi anh. Trong khi đó, Lucio có vẻ vui mừng vì phán đoán của mình là đúng.

Thay vì rời đi, anh ngồi xuống ghế. Patrizia tự hỏi liệu cô có nên pha trà cho họ không, nhưng anh dường như đọc được suy nghĩ của cô.

"Ta không cần trà. Cứ ngồi xuống đi."

Cô làm theo lời anh và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã đến với cô thay vì Rosemond. Anh đến đây để nói gì? Cô chắc chắn rằng anh không ở đây để trải qua một đêm dài với cô.

"Bây giờ cô đang sống trong Hoàng cung nên cô biết nhiều điều," anh nói.

"Ý ngài là gì?"

"Tin đồn liên quan đến ta."

Patrizia mỉm cười trước chủ đề bất ngờ này. Anh đến đây để nói về chuyện đó à?

"Tin đồn về tình nhân?"