[Từ chap này mình sẽ thay đổi biệt danh của nữ chính từ Rizi (bản Anh) sang Lizzie (bản Hàn) cho đúng nhé!]
Chủ đề lúc đó là gì? Đó là...
"Mọi người có ba giờ để thêu một thứ gì đó thể hiện bản thân."
Đó là một thử thách thêu thùa. Patrizia gần như mỉm cười khi nhận ra chủ đề đó giống như ba năm trước. Cô đã đoán trước được điều đó, nhưng cô cảm thấy hài lòng nhất định khi dự đoán đó trở thành sự thật.
Patriza ngồi vào chỗ được chỉ định và cân nhắc xem nên may gì. Cô có tài may vá, mặc dù cô không thích lắm. Hơn nữa, cô không cần phải thể hiện ở đây. Cuối cùng cô muốn rời đi, rời khỏi nơi này, không ở lại đây.
Bốn ứng cử viên còn lại đã xâu kim như thể họ đã quyết định sẽ tạo ra thứ gì. Patrizia không vội vàng. Cô chỉ đơn giản ngồi đó, chậm rãi suy nghĩ xem chủ đề nào sẽ thu hút ít sự chú ý nhất đến cô.
"..."
Cô tình cờ nhìn lên Hoàng đế. Lẽ ra cô không nên nhìn anh, nhưng không ai để ý vì khoảng cách quá xa.
Lucio chính là người đã vô cảm ra lệnh gϊếŧ cô và gia đình anh ta. Anh ta có khuôn mặt đẹp như tạc, mái tóc đen và đôi mắt sâu như hồ nước. Cô tự hỏi liệu anh có đang nghĩ đến người tình Rosemond của mình, người chắc hẳn đang ẩn náu đâu đó trong cung điện. Patrizia nhìn chằm chằm vào anh một lúc trước khi từ từ quay đầu đi. Thật vô nghĩa khi tiếp tục nhìn anh ta.
Thời gian tiếp tục trôi qua và cô cần phải thêu một cái gì đó. Cô không muốn coi nhiệm vụ này như một trò đùa, nhưng tâm trí cô chỉ trống rỗng. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi cô, và cô nhặt chiếc kim lên với một chút cau mày.
Ba giờ sau, các thị nữ thu thập các vòng thêu từ năm ứng cử viên nữ hoàng. Bây giờ thử thách đã kết thúc, tất cả những gì còn lại là phần thuyết trình.
Bởi vì trật tự được xác định bởi tước hiệu của người cha, Công nương Công tước Vasi sẽ là người đầu tiên, tiếp theo là Bá tước Arieldo, Hầu tước Diavar, Hầu tước Grochester, rồi cuối cùng là Hầu tước Bringstone.
Công nương Vasi thêu một bông hoa quý hiếm từ Đế chế Mavinous có độ nở ngắn nhất, trong khi tiểu thư Bringstone thêu một thanh kiếm tượng trưng cho gia đình quân nhân của mình. Tiểu thư Diavar thêu vòng nguyệt quế tượng trưng cho chiến thắng.
"Tiểu thư Grochester, xin hãy trình bày ý nghĩa của bức tranh thêu của cô."
Patrizia đã thêu hoa oải hương. Khi Nữ công tước Ephreney yêu cầu cô giải thích lý do, cô trả lời không có chút chân thành nào.
"Tôi muốn là người mang mùi hương hoa oải hương đến cho Bệ Hạ."
Đó là một lời giải thích ngắn gọn so với những lời thuyết trình hùng hồn của những người phụ nữ trước đó, và Nữ công tước Ephreney có vẻ sửng sốt trước khi lặng lẽ gật đầu. Sự khó chịu lướt qua khuôn mặt của Nữ công tước, trước khi cô biến nó thành thứ gì đó nghiêm khắc hơn và quay về phía tiểu thư Arjeldo.
Trong khi đó, Patrizia cảm thấy trong lòng như bị tổn thương. Không có lý do đặc biệt nào khiến cô chọn hoa oải hương. Cô chỉ không thể nghĩ ra chủ đề phù hợp để thêu, và cô chỉ nhớ đến loại nước hoa oải hương mà Petronilla yêu mến. Dù sao thì Patrizia cũng không muốn thể hiện sự chân thành quá mức nếu không sẽ gây ra vấn đề, nhưng cô nghĩ mình đã thể hiện đủ thành thạo.
Hoàng đế không biết kiếp trước Patrizia đã trải qua những gì, anh cũng sẽ không biết ý nghĩa của những bông hoa oải hương chứ đừng nói đến việc Petronilla thích chúng.
Tuy nhiên, hãy thử nghĩ xem, hoa oải hương có rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Sự chung thủy, sự chờ đợi, sự im lặng, hương thơm nồng nàn, hy vọng vào một câu trả lời, v.v.
Patrizia mỉm cười cay đắng, nghĩ sao những lời này lại phù hợp với chị gái mình cho đến phút cuối cùng. Petronilla trung thành với Hoàng đế và luôn mong đợi anh. Cô ấy đã xức nước hoa với hy vọng nhận được câu trả lời từ chồng.
Nữ công tước Ephreney đã nghe từng ứng cử viên hoàng hậu thuyết trình xong và cắt đứt dòng suy nghĩ của Patrizia. "Tất cả mọi người đều đã làm việc chăm chỉ. Tất cả các ứng cử viên hoàng hậu đều được tự do rời đi."
Patrizia quay lại phía cửa. Cô ấy sẽ không giống như chị gái mình. Ngay cả khi cô trở thành hoàng hậu do xui xẻo, cô cũng sẽ không giữ được lòng trung thành của mình và cũng không mong được gặp Hoàng đế. Có lẽ cái kết của mọi người có thể là một vở kịch hạnh phúc.
"Lizzie."
Một giọng nói quen thuộc gọi Patrizia và cô ấy dừng bước. Cô quay lại với một nụ cười và gọi tên người phụ nữ kia trên môi.
"Raphaella."
"Hoa của em đẹp lắm. Khả năng may vá của em thật đặc biệt."
Người tiến lại gần với nụ cười thân thiện là Raphaella, con gái của Hầu tước Bringstone. Cô là người ngang hàng duy nhất trong xã hội mà Patrizia có thể tâm sự tận đáy lòng mình. Dù Raphaella hơn cô một tuổi nhưng Raphaella vẫn phớt lờ các quy tắc phân cấp vì muốn làm bạn.
Patrizia gật đầu khi Raphaella đến. "Elador. Thanh kiếm đẹp đấy. Không, là Eldorado phải không?" cô hỏi.
Eldorado là tên thanh kiếm của Raphaela.
Raphaella cười khúc khích. "Em có đôi mắt thật sắc bén. Vâng, tất cả mọi người sẽ nhận ra nó thôi. Nhân tiện, chị thấy em là người đến đây thay vì Nilla. Chị tưởng em không thích Hoàng gia từ khi còn nhỏ chứ."
Đó là sự thật. Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Patrizia, nhưng cô kìm nén nó. "Đúng rồi."
"Vậy tại sao em lại ở đây?" Raphaella hỏi.
"Em chỉ...em chỉ nghĩ người được gửi đi là em sẽ tốt hơn là chị gái em."
Raphaella mỉm cười như thể cô ấy đồng ý với Patrizia. Đó là sự thật; Patrizia phù hợp với vị trí này hơn Petronilla, bất chấp việc cô ấy không thích nó. Bản thân Raphaella cũng không thích nơi này cho lắm và cũng không có hứng thú với ngôi vị hoàng hậu. Cô ấy hai mươi tuổi và là con gái duy nhất của Hầu tước Bringstone.
"Chị chỉ muốn mình bị loại, đó là lý do tại sao chị cố tình thêu thanh kiếm," Raphaella giải thích. "Cho dù trông có hơi cong vẹo một chút, Bệ hạ cũng sẽ không muốn cưới một người phụ nữ có thể dùng kiếm đánh hắn."
"..."
Thực ra, việc ứng cử viên nữ hoàng có sử dụng kiếm hay không không quan trọng. Điều quan trọng là trái tim của Hoàng đế đã thuộc về một người phụ nữ khác. Tuy nhiên, Patrizia không thể nói điều này thành tiếng nên cô chỉ cười.
"Em cũng vậy. Em chỉ muốn về nhà sau một tuần nữa."
"Lizzie, em và chị có cơ hội như nhau." Raphaella trở nên phấn khích hơn. "Nếu em trở thành hoàng hậu, chị có thể trở thành hiệp sĩ của em không? Điều đó cũng sẽ rất vui."
"..."
Lần này Patrizia mỉm cười lặng lẽ. Raphaela đã từng là hiệp sĩ của hoàng hậu Petronilla ở kiếp trước. Raphaela là một người hầu cận mạnh mẽ và tận tụy, nhưng cô ấy đã có kết cục bi thảm khi một sát thủ đột nhập vào cung điện, và cô ấy đã chết để cứu hoàng hậu của mình.
Patrizia cắn môi khi nhớ lại ký ức. Raphaela nhận thấy và đặt tay lên miệng Patrizia.
"À..." Patrizia thở hổn hển.
"Đừng cắn môi, Lizzie" Raphaella khiển trách. "Em sẽ làm tổn thương chính mình."
Nụ cười và bản chất quan tâm của Raphaella vẫn giống như kiếp trước. Cô ấy không hề thay đổi, cũng như việc Hoàng đế yêu Rosemond không hề thay đổi. Patrizia cố nở một nụ cười trấn an cô.
"Em không muốn chị bị tổn thương, Ella."
"Ai không có người bảo vệ sẽ luôn bị tổn thương. Nếu chị trở thành hiệp sĩ của em, sẽ không quá tệ nếu chị chết để bảo vệ em."
"Ella!" Patrizia kêu lên đau khổ, nhưng Raphaella chỉ mỉm cười.
"Chị đang đùa thôi, Lizzie. Em không tin vào khả năng của chị à?" cô nói nhẹ nhàng.
"Đừng nói thế. Đáng lẽ chị phải là người đứng đầu gia tộc Bringstone.
Khuôn mặt Patrizia trắng bệch khi những ký ức khủng khϊếp về kiếp trước hiện lên trong đầu cô, nhưng Raphaella lại mỉm cười tinh nghịch và kéo Patrzia vào một cái ôm nghẹt thở.
"Đó là một trò đùa. Trời ạ, chị không thể nói gì trước mặt em sao.
Raphaella xoa tóc Patrizia và cười toe toét như thể cô ấy đang kể một bí mật.
"Chúng ta hãy đi đến phòng của chị. Thị nữ của chị pha trà rất ngon."
Patrizia đã chấp nhận.
*
Ba ngày sau, cuộc thi thứ hai bắt đầu. Patrizia đến địa điểm, cảm thấy vẫn như ngày đầu tiên. Theo một cách nào đó, ngay cả khi cô làm không tốt thì điều đó vẫn có lợi cho cô.
"Đây là bài kiểm tra thứ hai." Công tước Witherford là người thông báo cho thử thách này. Một lần nữa, Patrizia vắt óc tìm kiếm thông tin từ kiếp trước. Bài kiểm tra thứ hai là gì? À, đúng rồi. Cô phải tìm ra câu trả lời cho một câu đố trong vòng ba giờ. Cô không thể nhớ rõ câu đố đó là gì, nhưng điều đó không quan trọng vì ngay từ đầu cô thậm chí còn không muốn đoán.
"Đây là câu hỏi mà vị hoàng đế đầu tiên của Đế quốc Mavinous đã hỏi vị hoàng hậu đầu tiên. Cái gì giống như một con cừu non khi đến gần bạn, như một con chim ưng khi nó lao vào bạn, như một tảng đá khi nó đi ngang qua bạn?
"Mọi người có tổng cộng ba giờ để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi. Không quan trọng phương pháp, cũng có thể sử dụng thư viện Hoàng gia."
Kể từ khi Patrizia vào cung điện với tư cách là ứng cử viên hoàng hậu, cô đã không thực hiện các bài kiểm tra một cách nghiêm túc, nhưng cô phải thể hiện ít nhất một chút năng lực. Sau khi cân nhắc một lúc xem nên đi đâu, cô quyết định đến thư viện để lấp đầy thời gian. Thư viện Hoàng gia bị hạn chế số người vào và không được nhiều người ghé thăm thường xuyên.
Patrizia bước vào thư viện yên tĩnh, và một người phụ nữ có vẻ là thủ thư chào đón cô. Tuy nhiên, cô ta liếc nhìn chiếc váy trắng của Patrizia rồi nhanh chóng quay đi.
Hầu như không có một âm thanh nào trong thư viện—Patrizia là người duy nhất ở đó phải không? Cô suy nghĩ một lúc về việc phải làm, rồi quyết định tiến tới phần lịch sử.
Một cuốn sách ở ngăn trên cùng thu hút sự chú ý của cô. Tuy không thấp nhưng cô phải kiễng chân lên và vươn tay mới với được. Những ngón tay dài của cô mò mẫm trên cuốn sách, cho đến khi cuối cùng cô cũng rút được nó ra.
"Ah!"
Một số cuốn sách khác rơi ra khỏi kệ và rơi xuống sàn phát ra tiếng động lớn. Tim Patrizia ngừng đập khi nghĩ rằng cô đang gặp rắc rối nào đó, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Có lẽ người thủ thư ở quá xa nên không nghe được.
Patrizia cúi xuống để lấy sách và khi cô cố gắng đứng dậy, cô nhìn thấy ai đó đang đưa một cuốn sách về phía mình.
"Ồ, cảm ơn," cô nói theo một cách dập khuôn.
Cô nhận cuốn sách và ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt cô chạm vào người trước mặt, vẻ mặt cô lập tức cứng đờ.