"Ah!"
Patrizia tỉnh dậy sau một tiếng hét.
Trước mặt cô là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ sẫm màu và những trang sách trắng trước mặt cô. Và người ngồi trên ghế...là chính cô ấy. Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, rồi đột nhiên chớp mắt tỉnh táo.
"Mình...chắc chắn là..."
Chết. Cô ấy chắc chắn đã chết.
"Mình đã chết."
Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh như thép trên chiếc cổ mảnh khảnh của mình. Đó là một ký ức đen tối, kinh hoàng và cô vô thức rùng mình. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là cô cảm thấy sợ hãi. Đó là một cảm xúc chỉ dành riêng cho người sống.
"..Nhưng bằng cách nào?" cô ấy nói một cách không tin tưởng.
Giọng nói của cô xuyên qua tai cô. Đó là một điều khác – người chết không thể nghe thấy. Vậy bây giờ cô ấy sống thế nào? Cô chậm rãi lật một trang trên cuốn sách. Số trang in trên giấy tăng lên một.
Tuy nhiên, cô không thể chỉ dựa vào một bài kiểm tra duy nhất, nên cô đã thử bài kiểm tra rõ ràng nhất tiếp theo. Cô giơ tay lên và tự tát vào mặt mình.
Tuyệt quá! Một cơn đau nhói nhói lên má cô.
"Đau quá..." Patrizia lầm bầm, ôm lấy phần da thịt đang nhức nhối.
Cô còn sống, cô chắc chắn về điều đó. Nhưng bằng cách nào? Cô nhìn xuống để kiểm tra cơ thể mình thì có ai đó xông vào cửa.
"Patrizia!"
Giọng nói đó đang gọi cô...
"Không..."
"Rizi, em đang đọc sao!"
Petronilla đến gần người em song sinh của mình, Patrizia mở to mắt và rùng mình như nhìn thấy ma.
"Không, chị thực sự là...Nilla, chị ổn chứ?" cô ấy nói với vẻ choáng váng.
"Rizi?" Petronillia nghiêng đầu, tự hỏi tại sao em gái mình lại cư xử kỳ lạ như vậy. "Nó là gì? Chuyện gì vậy?"
Patrizia không đợi cô trả lời mà lao tới ôm lấy chị gái mình. Ôi trời ơi, chị gái cô thực sự đang ở trước mặt cô. Nilla, gia đình quý giá của cô, vẫn còn sống.
"Chúa ơi, Chúa ơi..." cô ấy lẩm bẩm.
"Rizi? Em bị cái quái gì vậy?" Petronilla cảm thấy xấu hổ trước hành vi kỳ lạ của Patrizia, và Patrizia cuối cùng cũng rời xa chị gái mình với vẻ mặt đầy nước mắt.
Patrizia chắc chắn - cô ấy còn sống và chị gái Nilla của cô ấy còn sống. Nhưng nếu đúng như vậy thì cô ấy đang làm gì ở đây...? Câu trả lời cho câu hỏi của cô đến với cô như một cú sốc.
"Cô thật vô vọng, Rizi. Em sẽ không bao giờ trở thành hoàng hậu! Petronillia bĩu môi.
Patrizia cảm thấy như có ai đó đánh vào sau đầu cô. "Hoàng hâuj?" cô lắp bắp.
"Vâng, thưa Hoàng hậu. Chúng ta phải thông báo cho họ vào ngày mai." (lời nói đùa của Petronilla với Patrizia)
"Không thể nào...."
"Nó không phải là không thể. Em đã nói chuyện với chị cho đến ngày hôm qua," Petronilla chỉ ra, mỉm cười rạng rỡ. "Vậy Rizi, chị đang nghĩ..."
"..."
"Hãy quyết định xem ai trong chúng ta sẽ bằng cách vẽ thật nhiều. Em nghĩ sao?"
Bất chấp câu hỏi của Petronilla, Patrizia vẫn im lặng. Có một khoảng dừng lại, và khi Petronillia mở miệng lần nữa, Patrizia cuối cùng cũng lên tiếng.
"Chị."
"Ừ, Rizi. Nó là gì?"
"Bây giờ...chị và em..." Đôi môi của Patrizia run rẩy, nhưng cô ấy đã cố gắng nói hết câu hỏi của mình. "Chúng ta mười chín phải không?"
"Đúng. Làm sao một cô gái thông minh như em lại có thể quên tuổi của chúng ta?" Petronilla nói với giọng trách mắng nhẹ nhàng. "Gần đây chúng ta thậm chí còn tổ chức sinh nhật. Có chuyện gì xảy ra với em hôm nay vậy? Có phải là do em đọc quá nhiều sách không?" Cô nở một nụ cười đùa, nhưng Patrizia không quan tâm đến việc trêu chọc. Khi họ mười chín tuổi, chị gái cô được chọn làm ứng cử viên hoàng hậu. Thế thì điều đó có nghĩa là...
"Mình trở lại năm mười chín tuổi..." Patrizia lẩm bẩm.
"Cái gì?" Petronilla hỏi, nhưng Patrizia vẫn tiếp tục nói một mình.
"Nhắc lại...thời gian có quay ngược lại không? Nhưng làm sao chuyện đó lại xảy ra..."
"Rizi, dậy đi!" Petronilla ngắt lời. "Hôm nay em cư xử rất lạ. Em có chắc là mình cảm thấy ổn không?"
"Ah..."
Chỉ khi đó Patrizia mới chấp nhận thực tế. Cô đã quay trở lại thời điểm cô mười chín tuổi – thời điểm của những ngày tuyển chọn hoàng hậu.