Chương 13: Lẽ Ra Chị Không Nên Đến

Petronilla bước vào phòng, nhìn Rosemond với vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy. Patrizia sửng sốt, bất ngờ trước chị gái song sinh của cô.

Petronilla nói: "Không ai ở đây muốn biết về cuộc sống riêng tư của cô và bệ hạ cả."

"Ta nghĩ mọi người đều muốn biết," Rosemond cười toe toét trả lời, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Petronilla không thay đổi.

"Cô nhầm rồi," Petronilla nói cộc lốc. "Và vì dường như cô không biết gì cả, hoàng hậu chỉ phục vụ hoàng đế vào những ngày đã định. Cô ấy không phải phục vụ ngài ấy bất cứ lúc nào. phục vụ ngài ấy bất cứ lúc nào là công việc của một người kém cao quý hơn cô ấy."

"..."

Mặt Rosemond đanh lại. Petronilla dường như đang ám chỉ rằng Rosemond chẳng hơn gì một gái điếm. Tuy nhiên, vẻ mặt của người vợ lẽ hơi giãn ra và cô ta bác bỏ lời nói của Petronilla.

"Sẽ là một bi kịch nếu cô ấy thậm chí không thể phục vụ ngài ấy vào những ngày đã định."

"Phu nhân Phelps," Patrizia cảnh báo bằng giọng trầm lặng. Cô nên kết thúc việc này nhanh chóng trước khi bầu không khí trong bữa tiệc trà trở nên tồi tệ hơn. Chuyện này càng kéo dài thì hình ảnh của cô càng bị ảnh hưởng nặng nề. "Ngay cả với tư cách là nữ nam tước, ngươi cũng không thể nói về cuộc sống riêng tư của hoàng hậu."

"..."

"Chính xác?"

Rosemond làm ra vẻ trầm tư. "Ai biết. Nếu người chỉ đơn giản coi đó là vấn đề riêng tư của điện hạ... thì đó cũng không phải là vấn đề kế vị sao?"

"Đó không phải là điều mà phu nhân Phelps phải lo lắng. Ta hiểu rằng ngươi quan tâm đến Hoàng gia hơn vì ngươi ở gần Bệ hạ, nhưng có một ranh giới không thể vượt qua. Ta là hoàng hậu của đất nước này, điều đó có nghĩa ta là vợ chính thức của Bệ hạ. Trên đời có chính thất nào có thể tranh chấp với người vợ lẽ của gia đình không?

"..."

Đó là một cách nói lịch sự "Vợ lẽ nên im lặng về chủ đề này", và một nụ cười giả dối hiện lên trên khuôn mặt Rosemond. Cô ta không nói thêm lời nào nữa—Patrizia tự hỏi liệu đó có phải là vì cô ta sẽ không, hoặc không thể— và Patrizia thầm thở dài trong lòng. Cô cố gắng giữ mặt nạ bình tĩnh nhưng tâm trí lại bị kích động.

Thay vào đó, cô cầm chiếc tách sứ tinh xảo trước mặt lên, hít mùi thơm của trà vài lần rồi chuyển chủ đề cuộc trò chuyện. "À, nghĩ lại thì, không phải con gái của Bá tước Ayrland sắp kết hôn sao?"

*

Cuộc trò chuyện giữa nhưng người phụ nữ kéo dài hơn đáng kể so với Patrizia nghĩ, nhưng ít nhất tâm trạng đã được cải thiện đáng kể ngay từ đầu.

Điều đáng ngạc nhiên là Rosemond vẫn ở lại cho đến cuối bữa tiệc, và trong khi cô ta cố gắng xen vào vài lời trò chuyện chỗ này chỗ kia, tất cả các nữ quý tộc đều phớt lờ cô ta. Hiện tại, vị trí của Patrizia mạnh hơn vị trí của tình nhân, nhưng cô biết rằng nó có thể bị đảo ngược trong giây lát. Nếu không được Hoàng đế sủng ái thì thay vào đó cô phải tăng cường sức mạnh của chính mình. Đó là cách duy nhất để cô có thể sống sót sau âm mưu của tình nhân.

Sau bữa tiệc trà, Petronilla lặng lẽ tiếp cận Patrizia. Tâm trạng của Petronilla có vẻ u ám hơn so với lần cuối Patrizia nhìn thấy cô ấy, và cô ấy nhìn em gái mình với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Em ơi, trông em có vẻ ủ rũ. Có chuyện gì thế?"

"Chị đang hỏi chuyện gì vậy?" Petronilla run rẩy như không thể tin được rằng em gái mình lại không biết. Patrizia nhận ra rằng cô ấy đang nói về Rosemond và nở một nụ cười thản nhiên.

"Em ổn mà, chị," Patrizia nói trấn an.

"Nhưng ý chị không phải vậy, thưa điện hạ—ý chị là Liz. Tại sao em lại để điều này xảy ra? Tình nhân luôn coi thường em như vậy sao?"



"Không, chỉ hôm nay thôi," Patrizia trả lời. Thực ra, chuyện tương tự đã xảy ra cách đây vài ngày nhưng cô quyết định không đề cập đến. Nếu làm vậy, cô cũng sẽ phải nói về thái độ của Hoàng đế. Patrizia mỉm cười và nói với giọng an ủi chị gái mình. "Em đang làm tốt. Em không cãi nhau với phu nhân Phelps và mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ."

"...Cô ta đã chế nhạo em tại bữa tiệc sao, Lizzie," Petronilla nói, giọng cô run rẩy trước sự xúc phạm. Patrizia nhìn chị gái mình với vẻ mặt bối rối và mở miệng định nói điều gì đó, nhưng Petronilla đã nhanh hơn. "Chị...chị đã làm gì sai sao, Lizzie? Lẽ ra chị không nên đến à?"

"Nilla, điều đó sẽ không thay đổi được tình thế. Chị chỉ tình cờ đứng đó thôi." Patrizia ôm Petronilla vào lòng. "Em thích thế hơn, chị ạ."

"À..." Những giọt nước mắt mà Petronilla đã kìm nén cuối cùng cũng tràn ra mắt và chảy xuống má cô. Cô cảm thấy có lỗi vì đã gây khó khăn như thế này cho Patrizia.

Như thể Patrizia hiểu được cảm xúc của Petronilla, Patrizia ôm chặt chị gái mình. "Đó là sự lựa chọn của em. Em tình nguyện."

"Lizzie..."

"Nilla, chị có tôn trọng quyết định của em không?"

"...Chị tôn trọng em." Petronilla lau nước mắt, trái tim Patrizia như thắt lại khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chị gái mình. Patrizia buộc mình phải mỉm cười. Petronilla hầu như luôn muốn nhìn thấy nụ cười của cô.

"Hãy gửi lời chào tới Mẹ nhé. Hãy nói với bà ấy rằng em vẫn ổn," Patrizia nói. Nữ hầu tước Grochester bị cảm nhẹ và không thể tham dự bữa tiệc trà hôm nay. Petronilla gật đầu hiểu ý, hôn lên trán Patrizia và ôm cô lần nữa để chia tay. Patrizia rất đau lòng vì chỉ ở bên chị gái được một thời gian ngắn và họ lại phải xa nhau một lần nữa. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi.

*

Kêu vang.

Nhiều loại mỹ phẩm khác nhau bị quét sạch khỏi bàn trang điểm một cách thô bạo và lăn xuống sàn. Mặc dù tấm thảm đã đệm cho cú rơi của chúng nhưng một số chai thủy tinh mỏng manh vẫn bị vỡ khi va chạm.

Khi nghe thấy âm thanh, Glara lao vào phòng. "Hoàng hậu của thần!" Cô thở hổn hển.

"..."

Rosemond trừng mắt đe dọa với người hầu của mình, sau đó vung mạnh lòng bàn tay để tát vào má cô. Glara choáng váng lùi lại.

"Ngươi muốn gì?" Rosemond sôi sục, giọng cô trầm xuống đầy nguy hiểm.

"Tiểu thư, tại sao người lại—"

Đập!

Đầu Glara lại quay đầu khi có một cú va chạm khác. Má cô đau nhức vì ma sát, và cô bối rối ôm chặt lấy làn da đỏ bừng. "Má tôi—" Trước khi cô kịp nói xong, cô đã bị một cái tát khác và má cô bắt đầu chảy máu. Glara sắp khóc nhưng điều đó chỉ khiến cơn giận của Rosemond càng thêm bùng phát.

"Ta là ai?" cô ta đã hét lên.

"Một nữ nam tước—"

"KHÔNG!" Rosemond hét lên như một bà điên, và Glara nao núng. Rosemond không quan tâm và tiếp tục la hét. "Một người không phải là hoàng hậu!"

"..."

"Ngươi biết! Làm sao! Bị xúc phạm! TA! Đã từng là!"



"Ồ..." Glara hiểu tại sao lúc này Rosemond lại hành động điên cuồng.

"Hãy xưng hô với ta như một hoàng hậu, Glara. Hay ngươi sẽ coi ta như một tình nhân?"

"K-không, thưa điện hạ," Glara lắp bắp. Nếu cô ấy không khiếu nại Rosemond bây giờ, sự lạm dụng của cô ta sẽ tiếp tục. Glara nuốt khan và nói với giọng lo lắng. "Người sẽ sớm trở thành hoàng hậu. Hãy bình tĩnh, thưa điện hạ. Hoàng hậu hiện tại không thể có con, nếu ngài đợi thêm một chút nữa, chủ nhân cung điện sẽ sớm thay đổi thôi".

"Cuộc sống khốn khổ này..." Rosemond, người vẫn luôn la hét cho đến bây giờ, bắt đầu khóc, và Glara thở dài trong tâm trí. Bây giờ là lúc để xoa dịu người phụ nữ này, và cô rời khỏi phòng để uống một ít trà giúp xoa dịu.

Rosemond, giờ bị bỏ lại một mình trong phòng, nhìn trừng trừng xung quanh một cách ác độc và thề.

"Cứ chờ xem. Ta sẽ trở thành hoàng hậu và trả lại cho cô những lời ta đã nghe hôm nay. Cả hai cô gái đó!" Cô ta lẩm bẩm một cách điên cuồng với chính mình như một con quỷ điên cuồng. Cô ta kéo ga trải giường mạnh đến mức khiến các đốt ngón tay trắng bệch.

*

Đã mười ngày kể từ lần cuối Patrizia nhìn thấy Lucio. Cô đã không theo dõi các cuộc gặp gỡ của họ, nhưng rất ngạc nhiên khi biết được sự thật. Dù sao đi nữa, thật tốt cho trái tim cô khi nhìn thấy khuôn mặt anh càng ít càng tốt.

Tuy nhiên, ngay sau khi cô có suy nghĩ đó, Lucio đã đến thăm cô.

"Có chuyện gì?" cô nói thẳng thừng. Patrizia ngay lập tức muốn biết mục đích chuyến thăm của anh, và dù sao thì anh cũng không đến đây để trao đổi những câu nói vui vẻ. Có lẽ anh lại đến đây để đòi hỏi hoặc đe dọa cô nhiều điều. Lucio nhìn Patrizia đang đứng yên trước mặt mình, rồi quay đầu lại.

"...Nàng biết tuần sau chúng ta sẽ có những vị khách quan trọng, đúng không?"

Ah. Patrizia gật đầu. Trong một tuần nữa, một phái đoàn từ Đế quốc Christa sẽ đến. Cô không biết chi tiết vì nó không thuộc thẩm quyền của cô, nhưng cô biết đó là do vấn đề thương mại.

"Ta biết, thưa bệ hạ."

"Có một số thay đổi trong lịch trình. Đáng lẽ chỉ có phái đoàn đến thăm, nhưng sáng nay họ đã yêu cầu phu nhân của họ có thể đi cùng. Ta không muốn từ chối giữ mối quan hệ suôn sẻ, vậy nàng có thể chăm sóc vợ của các sứ thần được không?

"..."

Cuối cùng, Lucio đến gặp cô vì công việc. Anh đã trao tất cả những điều tốt đẹp cho Rosemond, và tất cả những công việc khó khăn và vất vả cho Patrizia. Cô phàn nàn trong lòng, nhưng cô biết không có chỗ cho sự từ chối. Đây là công việc của cô với tư cách là hoàng hậu, và nếu Rosemond làm điều này thay vào đó, nó sẽ làm giảm quyền lực của chính cô với tư cách là hoàng hậu.

"Ta sẽ làm," Patrizia gật đầu nói.

"Không nên có quá nhiều điều phải lo lắng. Ồ, và còn một điều nữa."

"Nói cho ta biết."

"Đế chế Christa không ăn thịt lợn vì lý do tôn giáo. Ta hy vọng nàng ghi nhớ điều này khi sắp xếp bữa tối."

Bởi vì biểu tượng động vật của Đế quốc Christa cho vị thần của họ là một con lợn nên việc tiêu thụ thịt lợn bị cấm theo luật pháp của đế quốc để bảo vệ sự thiêng liêng của nó. Không có hạn chế nào khác đối với các loại thịt khác.

Patrizia gật đầu hiểu ý. Lucio nhìn cô với ánh mắt phê phán, rồi mở miệng nói.

"Công việc ở Hoàng gia thế nào?"