"Ừ," Lucio nói.
"Ngài thừa nhận điều đó, vì vậy nó là sự thật."
"Ừ," anh nói lại. Anh không phủ nhận điều đó, và Patrizia tự hỏi liệu cô có nên cảm thấy nhẹ nhõm hay không. Tất nhiên, việc chọn hoàng hậu không hoàn toàn là sự lựa chọn của chính anh ta, vì vậy việc anh ta chọn một người tình khác ở bên cũng không có gì lạ. Ở một khía cạnh nào đó, người đàn ông này cũng đáng được thương hại. Vì thân phận hoàng đế nên anh không thể có mối quan hệ như một cặp đôi bình thường. Tất nhiên, theo quan điểm của một hoàng hậu thì không thể có thứ rác rưởi như vậy được.
Patrizia nhìn anh chăm chú. "Nếu ngài ở đây, chắc chắn là để nói với ta rằng đừng đối xử thiếu tôn trọng với cô ta."
"Rõ ràng. Cô khá sắc bén đấy."
Đây là lần đầu tiên Patrizia nhận được một lời khen khó chịu như vậy. Cô nhận ra rằng lời khen ngợi có thể là vũ khí hiệu quả hơn nhiều so với lời nguyền rủa. "Ta không mong đợi tình yêu của ngài. Ta sẽ không động tay vào nhân tình của ngài trừ khi có chuyện gì xảy ra."
"Tốt."
"Vậy thì..." Patrizia quyết định đưa ra lời đề nghị. "Ngài sẽ làm gì cho ta?"
"Cái gì?" Lucio cau mày như thể anh không mong đợi câu hỏi này.
Patrizia không hề biểu hiện bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt và bình tĩnh tiếp tục. "Nếu một người cho đi một cái gì đó, người ta mong đợi được nhận lại một cái gì đó. Với tư cách là hoàng hậu, ta đã từ bỏ tình yêu và ân sủng của ngài mà không trừng phạt tình nhân của ngài. Ta đã giải quyết được hai vấn đề của ngài, vì vậy đổi lại ngài phải đáp ứng hai điều kiện của ta."
"Cô đang đưa ra một thỏa thuận?"
"Ngài không có gì để mất. Đó không phải là một yêu cầu vô lý."
"..." Lucio nhìn cô chằm chằm không nói nên lời, trước khi cuối cùng nói với giọng cứng rắn. "Rất tốt. Hãy cho ta biết điều kiện của cô."
"Hai điều. Đầu tiên, người kế vị của ngài sẽ là con của ta."
"...Thứ hai là gì?"
"Thứ hai—không có con với tình nhân."
Patrizia không muốn bất cứ điều gì khác. Cách trả thù tốt nhất mà cô có thể gặt hái được là chứng kiến
Lucio chết, và để đứa con trai lớn của cô lên nối ngôi. Một tình nhân cũng chỉ có thể ở Hoàng cung chừng nào hoàng đế của cô ta còn sống. Một khi anh ấy chết, việc tống cổ cô ta đi sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Yêu cầu Lucio không có con với Rosemond là để bảo vệ niềm kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại của Patrizia. Trên hết, nó liên quan đến sự an toàn của chính cô. Mọi chuyện có thể bị tổn hại nếu Rosemond sinh con trước Patrizia, và trong trường hợp xấu nhất, con của cô ta có thể kế thừa ngai vàng. Điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với Patrizia.
"Ngài có thể giữ lời hứa đó được không?"
Lucio im lặng một lúc rồi cười nhẹ. "Ha, cô ổn chứ."
Patrizia giữ cằm nâng lên một chút. Khuôn mặt cô mịn màng như mặt hồ yên bình, trong khi cơn giận dữ của Lucio lại sôi sục bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh. Không nói rằng anh ta sẽ rời đi, anh ta đột ngột đứng dậy và bước ra khỏi cửa.
Cuối cùng, Patrizia ngã người ra ghế và thở dài. Ít nhất là bây giờ, điều này là đủ.
*
Sáng hôm sau, Patrizia thức dậy trên giường một mình. Cô đi đến bàn làm việc của mình và viết thư cho Raphaella yêu cầu liệu cô có thể làm người bảo vệ cho hoàng hậu không. Người bạn thân nhất của cô là người duy nhất cô có thể giao phó cuộc đời mình vào lúc này.
Raphaella vui vẻ chấp nhận lời đề nghị. Nếu cha cô, Hầu tước Bringstone, qua đời bất cứ lúc nào, cô sẽ phải trở về nhà để trở thành người đứng đầu mới của gia đình, nhưng Patrizia hy vọng rằng cô có thể ở bên cạnh cho đến khi hoàng tử chào đời.
Raphaella đến cung điện một ngày sau khi cô đưa ra quyết định, trông thoải mái hơn nhiều trong bộ áo giáp thay vì mặc váy. Nhận ra bạn mình giờ đã là hoàng hậu, cô khiêm tốn quỳ xuống chào.
"Thần, người hầu của điện hạ, Raphaella Bringstone, xin chào Mặt trăng của Đế quốc."
"Tiểu thư Raphaella, xin hãy đứng lên." Đó là một cách khó xử để Patrizia chào bạn mình, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Họ đang ở trong Hoàng cung, và có quá nhiều hạn chế và kỳ vọng về nghi thức để có thể làm theo ý muốn. Tuy nhiên, Patrizia yêu cầu Raphaella đứng lên để giữa họ không có khoảng cách quá xa.
Raphaella đứng dậy và mỉm cười với Patrizia. "Kể từ khi trở thành hoàng hậu, người càng trở nên xinh đẹp hơn."
Patrizia hơi đỏ mặt. "Ý chị là gì? Điều đó thật đáng xấu hổ. Ngồi xuống đi."
[ý Patrizia là lời nói của Raphaella làm cô ấy thấy không thoải mái]
Mirya đặt khay trà lên bàn trước khi rời khỏi phòng. Bây giờ chỉ có hai người họ, Raphaella dễ nói chuyện hơn và cô thả lỏng vai mình.
"Ồ, điều đó thật khó xử. Thần không biết làm thế nào thần có thể quen với điều đó," Raphaella thở ra.
Patrzia nở một nụ cười trấn an. "Đó là lẽ tự nhiên vì đây là lần đầu tiên. chị sẽ quen với nó thôi. Nhưng khi ở một mình, chúng ta có thể thản nhiên như thế này, nếu không em sẽ quên cách nói chuyện với chị mất ".
"Sau này đừng gϊếŧ thần khi thần không biết cách cư xử nhé," Raphaella cười toe toét, rồi chuyển cuộc trò chuyện sang một điều gì đó tục tĩu hơn. "Nhân tiện, đêm đầu tiên của người... nó ổn chứ?"
Patrizia lắc đầu. Cô và Lucio chỉ nói chuyện ngắn gọn với nhau, đêm tân hôn kết thúc chỉ bằng ánh mắt thù địch. Đôi mắt Raphaella mở to đầy hoài nghi trước câu trả lời của Patrizia.
"Nhưng tại sao? Những tin đồn đó có đúng không?"
"Đúng," Patrizia nói bằng giọng đều đều.
Raphaella bối rối trước thái độ thản nhiên của Patrizia. "Làm sao em có thể vô tư như vậy về vấn đề này? Lizzie—không, thưa điện hạ, đây là một vấn đề nghiêm trọng. Người không biết vị trí của mình sẽ mong manh đến mức nào nếu không có sự sủng ái của Hoàng đế đâu."
"Em biết. Nhưng đây là vấn đề sức mạnh của em, Ella. Chị hiểu. Dù em có cố gắng thế nào để chiếm được trái tim anh ấy thì điều đó cũng không thay đổi. Em muốn biến những nỗ lực của mình thành việc tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn."
"Vì vậy, em nói vậy. Nhưng Lizzie...đừng cho rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách của em nghĩ," Raphaella nói với giọng nghiêm túc.
"Ý chị là gì?"
"Nếu chị là tình nhân, chị sẽ làm bất cứ điều gì để hạ bệ em," Raphaella nói dứt khoát. Chỉ vì hoàng đế không yêu hoàng hậu của mình không có nghĩa là cô ấy sẽ bị phế truất, mà điều đó có nghĩa là một tình nhân sẽ cố gắng thách thức cô ấy. Bằng cách đó, sự an toàn về vị trí của tình nhân có thể được đảm bảo ngay cả sau khi hoàng đế qua đời.
"Lizzie, đây không phải là tình thế yên bình. Em hiểu ý chị không?"
"Em hiểu," Patrizia trả lời. Cô ấy nhận thức rõ. Rosemond ở kiếp trước cũng đã cố gắng xé nát Petronilla, và Patrizia sẽ không ngồi yên nếu người vợ lẽ dám làm như vậy một lần nữa. Gác chuyện báo thù của Patrizia sang một bên, đây là vấn đề liên quan trực tiếp đến gia đình cô. Trong Đế quốc Mavinous, bị truất ngôi đồng nghĩa với cái chết.
"Chị không cần phải lo lắng, Ella. Em sẽ không để nó đi xa đến thế."
Raphaella do dự một lúc. "Được rồi, chị tin em, vì em thông minh. Chỉ cần cẩn thận thôi."
"Chị sẽ bảo vệ em chứ?" Patrizia hỏi.
"Tất nhiên là vậy về mặt vật lý. Nhưng tôi không tin tưởng vào những thứ như chính trị."
[ý Raphaella là chính trị không đơn giản có thể bảo vệ bằng kiếm mà phải bảo vệ bằng mưu kế mà cô ấy thì không làm được điều đó]
"Thế là đủ. Cảm ơn."
"Vậy thì tốt." Raphaella nở một nụ cười yếu ớt. Bất cứ ai cố gắng làm hại một sợi tóc của Patrizia sẽ bị trừng phạt bằng chính đôi tay của cô. Cô tiếp tục với giọng nhẹ nhàng. "Bệ hạ có thể chỉ có một sai lệch tạm thời. Trái tim ngài ấy có thể không hoàn toàn khép kín."
"Có lẽ." Patrizia đưa ra một câu trả lời mơ hồ thay vì dứt khoát. Không, Raphaella. Đây không phải là một sai lệch. Nếu đúng như vậy, Hoàng đế đã không đối xử lạnh lùng với Petronilla cho đến cuối cùng, và anh ta cũng sẽ không phong Rosemond lên làm nữ nam tước và phong cho cô ta ngôi hoàng hậu. Trái tim của Hoàng đế đã đóng cửa và Patrizia không có ý định mở lòng mình với anh ta.
*
Rosemond chớp mắt trước ánh nắng buổi sáng muộn. Đầu cô vẫn còn choáng váng vì buồn ngủ, cô quay sang nhìn Lucio đang ngủ bên cạnh. Chồng cô đẹp trai quá. Cô đưa mắt nhìn hình dáng khi đang ngủ của anh, ánh mắt cô ngày càng nóng bỏng khi cô ngưỡng mộ cơ thể vạm vỡ của anh. May mắn thay, hôm nay không có cuộc họp cấp nhà nước nào dành cho anh ấy.
Lucio đột nhiên mở mắt, nhanh chóng đè Rosemond xuống giường.
"Ah!" cô kêu lên khi anh cắn vào xương đòn thay vì môi cô.
"Tại sao em không sợ?" Anh nói với giọng thô ráp.
"Bởi vì bệ hạ luôn không sợ hãi."
Anh cười toe toét với cô. "Ta sẽ gặp rắc rối nếu ngày hôm qua em ở Hoàng cung mất."
"Em đã khóc," Rosemond trả lời, quét ngón tay trỏ dài xuống bộ ngực trần của mình. "Em khóc trong những đêm nhớ ngài."
"Chúng ta đã ở bên nhau suốt đêm qua. Vẫn chưa đủ sao?"
"Em không bao giờ có thể có đủ ngài. Ngài có biết rằng." Những ngón tay của cô đưa xuống thấp một cách nguy hiểm.
"...Trời sáng rồi. Dừng lại đi," anh cảnh báo.
"Thật sự?"
"Nếu chúng ta bắt đầu bây giờ, ta không biết khi nào mình sẽ dừng lại." Anh thở dài.
"Chà... cũng chẳng sao nếu anh không dừng lại cho đến tận đêm." Với một nụ cười, cuối cùng cô cũng chạm vào nơi anh phấn khích nhất, và anh rêи ɾỉ trong sung sướиɠ. Cô luôn tràn đầy năng lượng nhưng anh chưa bao giờ ghét điều đó.
"Em là người đã quyến rũ ta trước," anh nói, đầu hàng trước sự đυ.ng chạm của cô và đổ lỗi cho cô.
"Ừ, em đã làm thế."
Đó là một buổi sáng tươi sáng nhưng họ vẫn ở trong phòng ngủ đến tận đêm. Và có lẽ, họ sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi mặt trời mọc trở lại trên bầu trời.
*
Ngay cả trước khi đám cưới diễn ra, Patrizia đã quyết tâm hoàn thành tốt công việc của mình, bất kể cuộc sống cá nhân của Lucio. Cô vào cung làm hoàng hậu, không phải để sưởi ấm giường cho hoàng đế vào ban đêm. Cô không muốn bị mắc kẹt trong những lời buộc tội sai lầm, nên tập trung vào việc quản lý tốt công việc của triều đình và tạo dựng được sự tín nhiệm, mong sau này sẽ không bị đệm vào thế bất lợi. Đến lúc đó cô mới có thể khơi dậy được thiện cảm và dư luận xã hội lúc đó.
"Xin chào Mặt trăng của Đế chế, Hoàng hậu điện hạ," Nữ công tước Ephreney lịch sự nói và cúi đầu. Bà đến thăm Patrizia. Bà từng phụ trách công việc của Hoàng gia, nhưng giờ đây Patrizia đã trở thành chủ nhân mới của cung điện, quyền lực sẽ được chuyển giao cho tân hoàng hậu.
Patrizia mỉm cười đáp lại lời chào của Nữ công tước Ephreney. "Đã lâu rồi ta không gặp ngươi, Nữ công tước Ephreney. Làm thế nào ngươi biết được?"
"Mọi chuyện đều ổn nhờ ân sủng của Trăng non, thưa điện hạ. Cám ơn vì sự quan tâm của người." Bà đưa mắt nhìn những người hầu đi cùng mình, và họ bước tới bàn làm việc và đặt những chồng tài liệu và sách xuống.
Patrizia gần như cau mày trước đống giấy tờ, nhưng cô vẫn cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình. "Cái này là cái gì?" cô ấy hỏi một cách bình tĩnh.
"Như mọi người đã biết, trong mười năm qua, tôi đã phụ trách công việc của Hoàng gia." Việc quản lý nằm dưới sự giám sát của Nữ công tước Ephreney kể từ khi hoàng hậu tiền nhiệm, Hoàng hậu Alisa qua đời. Ngoài việc Hoàng đế đưa ra những quyết định cuối cùng, bà còn đảm nhận phần lớn công việc, và vì điều này, hầu hết mọi người đều coi bà là người đứng đầu Hoàng gia. "Thần mang những tài liệu này đến đây vì thần nghĩ người cần phải làm quen với chúng."
"Nếu đó là điều ngài nói."
"Đúng. Người sẽ không thể giải quyết mọi việc ngay lập tức vì người là người mới nên tạm thời thần sẽ tiếp tục quản lý công việc."
"...Vậy trong lúc đó ta phải làm gì?"
"Tốt nhất là người nên hoàn thành chương trình học của mình trong vòng một năm."
"..." Patrizia suy nghĩ một lúc. Nữ công tước không hoàn toàn sai. Bà đã ở trong cung điện rất lâu, việc bà xử lý công việc tốt hơn một người mới như Patrizia là điều đương nhiên. Hoàng hậu nên khôn ngoan khi không loại bỏ người có tài năng tốt. Ngoài ra, nó không phải là chưa từng có. Petronilla đã học một năm trước khi được giao công việc cho Hoàng gia.
Tuy nhiên...
[vui lòng đọc tại truyenhdt.com và truyenhdt.com để ủng hộ mình]