Khi Cố Niệm tỉnh lại, bên người đã không còn bóng dáng của Vân Diễm. Dính nhớp cũng được tẩy sạch, áo trong được mặc chỉnh tề, áo ngoài sạch sẽ cũng đặt ở mép giường.
“Công tử, ngài dậy rồi.” Ngọc Trâm đưa chiếc khăn tay nhàu nát ướt sũng, lễ phép lặp lại lời dặn dò của Vân Diễm, “Đế quân nói, khi nào công tử dậy nhất định phải dẫn công tử đi xem hậu viện hoa viên, còn muốn hỏi công tử có thích hay không.” Nàng nhanh chóng cất chiếc khăn ướt đi, bưng một tách trà khác cho Cố Niệm.
“Hoa viên? Có khi nào?” Y hơi khó hiểu.
Ngọc trâm cười rộ lên, “Công tử còn đang nghỉ ngơi, đế quân nói sợ công tử lúc nhàn rỗi sẽ tịch mịch nên sai người xây lại. Nó ở phía sau, công tử ngài đi xem một chút đi.”
Cố Niệm hơi giật mình. Bị giam cầm ở một nơi to lớn trong thời gian dài quả thực có chút nhàm chán. Y dùng trâm gỗ đơn giản búi tóc lên, phủ thêm áo ngoài, liền đi theo Ngọc Trâm tiến đến hậu viện. Vô Cực Cung vốn là nơi ở của Thiên Ma Tông tông chủ, hậu viện đương nhiên là nơi tụ tập của kiều thê mỹ thϊếp. Hiện giờ những ngôi nhà trống đó đều bị dỡ bỏ, đất đã được cải tạo, tiên thảo linh hoa đã được trồng. Con đường được lát bằng bạch ngọc uyển chuyển thông đến một tòa tiểu đình, trong đình có bàn ghế, xa xa liền cảm thấy phong cảnh thản nhiên.
Các cạnh đều bị Vân Diễm hạ cấm chế. Cố Niệm giơ tay lên, tính chạm thử, nhưng y không bị công kích. Cấm chế giống như nước ấm, mềm nhẹ đem y đẩy ra, nổi lên từng gợn sóng sặc sỡ.
Biểu cảm của Cố Niệm thêm phức tạp hơn.
Vân Diễm đi vào Vô Cực Cung, lại chưa thấy thân ảnh Cố Niệm. Trà trên bàn vẫn còn bốc hơi nghi ngút , chắc là cũng mới vừa đến. Vuốt ve chiếc tách trà còn ẩm ướt, hắn nhẹ nhàng đặt xuống, xoay người đi ra hậu viện.
“A…… Đế quân.” Ngọc Trâm đứng ở phía sau Cố Niệm, nhận thấy phía sau có người, vội vàng hành lễ. Vân Diễm phất phất tay, ý bảo nàng lui ra.
“Đế quân cư nhiên nhàn nhã như vậy.” Cố Niệm chưa từng quay đầu lại, đi thẳng đến tiểu đình. Vân Diễm cũng không tức giận, chậm rãi đi theo ở phía sau y: “Chuyện vụn vặt điều có 12 hộ pháp lo, chỉ cần đạo tu không tới tìm phiền toái, bản tôn có thể mỗi ngày đều bồi ngươi.”
Cố Niệm quay đầu lại, Vân Diễm như cũ một thân huyền y, nhưng kim phát quan lại đổi thành bạch ngọc. Bình tĩnh thu hồi tầm mắt, y bước vào tiểu đình, khoanh chân ngồi ở trên đệm bên cạnh bàn đá, xa xa thanh âm nói: “Làm phiền đế quân như vậy sủng ái.”
Vân Diễm không nói, chỉ là chuyển sang ngồi đối diện với y. Tầm mắt Cố Niệm vẫn chưa đặt trên người hắn, ánh mắt Vân Diễm dừng lại một lát, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình rượu, lấy thêm hai cái ly, rót đầy rồi đẩy tới trước mặt y. Cố Niệm không cầm lên mà chỉ nhìn Vân Diễm uống.
Rượu ủ bằng tuyết liên ngàn năm lướt xuống cổ họng, hắn đặt ly rượu xuống, bình tĩnh nhìn Cố Niệm.
“Thế nào, không muốn cùng bản tôn uống rượu sao?” Nếu là trước kia, Vân Diễm sớm đã tức giận, nhưng mà hiện tại chỉ là cười nửa miệng nhìn y. Cố Niệm rũ mắt, Vân Diễm tuyệt không cho thêm gì vào rượu, y cũng không cần khoa trương, cầm ly rượu một hơi uống sạch.
Rượu rất nồng, tửu lượng của y cũng không tính là tốt, rất nhanh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhưng sắc mặt không có gì biến hóa. Vân Diễm lại rót đầy rượu cho y, giọng điệu quen thuộc: “Bản tôn chỉ muốn cùng ngươi như một người bằng hữu cùng nhau uống rượu.”
“Bằng hữu……” Cố Niệm cười khẽ, nâng ly rượu để bên môi. Tay áo to rộng tuột xuống, lộ ra cánh tay gầy guộc trắng nõn. Năm ngón tay thon dài, chỉ cầm chén rượu thôi cũng có vẻ đẹp khó tả.
Bằng hữu của y, một người chết trong đất hoang cảnh, một người tự vận mà chết. Hiện giờ bằng hữu đâu ra! Bất quá là lẻ loi một mình thôi.
“Như thế nào, không muốn?” Vân Diễm đặt ly rượu xuống, ánh mắt u ám nhìn y. Cố Niệm nhếch khóe môi lên, nhỏ giọng nói ra bốn chữ—— “Thật quá vinh hạnh.”
Vân Diễm trong mắt mang lên ý cười, lại rót đầy ly cho y. Cố Niệm uống hết ly này đến ly khác vào bụng, độ mạnh của rượu tựa hồ mạnh hơn so với tưởng tượng của y, như người nam nhân trước mặt lại không thay đổi chút nào.
Y khẽ mỉm cười, nhưng vẻ mặt y là sự cô đơn không thể che dấu. Càng uống nhiều, y càng nghĩ lại thời điểm tự tại lúc trước —— Tử Tu, Minh Độ, còn có chính mình. Tử Tu ái rượu, nhưng Minh Độ thân là phật tu nên không thể uống rượu. Mỗi lần uống rượu, hai người đều nhất định phải ầm ĩ một phen……
“Ngươi làm sao vậy?” Vân Diễm khẽ nhíu mày nhìn Cố Niệm đang mỉm cười trước mặt.
“Không có gì.” Đôi mắt y mê ly, mang theo một tia mị mị như nước. Nụ cười trên khóe môi y mạc danh chua xót, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, cười cũng không được. Ly rượu trong tay bị lấy đi, Cố Niệm sửng sờ một chút, sau đó cảm thấy mình bị Vân Diễm ôm vào lòng.
“Nói cho bản tôn, ngươi đang suy nghĩ gì?” Tiếng nói trầm thấp, như thể hắn thực sự là một bằng hữu.
Tay cầm rượu của Cố Niệm vẫn chưa buông, thuận thế đặt ở trên ống tay áo Vân Diễm. Biết không thể chống cự, y hư nhuyễn nằm ở trong lòng hắn. Y đột nhiên cười khẽ, quay đầu nhìn đối phương: “Cá chậu chim l*иg, chim hoàng yến……cho dù giàu có sung túc, cũng có ích gì……”
Vân Diễm không kìm được ôm y chặt hơn, trầm giọng cảnh cáo: “Đừng vọng tưởng chạy trốn khỏi bản tôn.”
“Không dám.” Thân thể say khướt mềm nhũn, hoàn toàn rúc vào trong lòng ngực đối phương. Cố Niệm nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hiện giờ chỉ là Trúc Cơ mà thôi, đối với đế quân mà nói, ta chẳng khác gì một con kiến.”