Vân Diễm quả thực hồi lâu vẫn chưa từng đến.
Dưới tác dụng của thuốc Xích Viêm Sinh Cơ, Cố Niệm đã có thể đi lại trên mặt đất chỉ sau ba ngày nghỉ ngơi. Dù đang bị giam lỏng ở trong Vô Cực Cung, nhưng chỉ cần Vân Diễm không xuất hiện thì cuộc sống của y sẽ không khó khăn như tưởng tượng.
Tuy nhiên, một tháng đã qua.
Trong tay vẫn cầm ghi chú quen thuộc, ánh mắt y dừng lại một chút ở ký tự trang cuối, cuối cùng nhìn về phía cửa cung cả ngày đóng chặt. Vân Diễm đế quân thân thủ hạ cấm chế tỏa ra lưu li sáng rọi, ngay cả y cũng không khỏi hơi ngây người.
Đã một tháng rồi……
Đôi khi y cũng sẽ vọng tưởng hắn đã chết dưới tay của một vị cường giả nào đó, nhưng lý trí của y lại lật đổ loại suy đoán này. Thiên Ma Tông như cũ là Thiên Ma Tông, nếu như Vân Diễm chết, Vô Cực Cung sẽ không yên bình như vậy.
“Công tử…… Uống thuốc.” Ngọc Trâm cầm bình ngọc nhỏ đựng đan dược, vững vàng đặt trước mặt y. “Đế quân dặn dò, mỗi ngày đều phải mang đến đây.”
Cố Niệm rũ xuống mi mắt.
“Vân Diễm cất giữ bao nhiêu Cửu Chuyển Hỗn nguyên đan.” Thanh âm thực nhẹ, không buồn không vui. Kể từ khi bị giam cầm trong Vô Cực Cung, hết thảy những đồ vật được coi là trân bảo đều trở thành đồ chơi trong tầm tay. Trên kệ sách đặt chính là những cuốn bí tịch mà ai cũng tranh giành, những bộ quần áo được thay hằng ngày cũng là pháp bảo phòng ngự thượng thừa. Ngay cả tách trà trên tay y cũng được là bằng bí bạc. Đế ly có khắc hình, khi đổ nước vào trong đó, sẽ có ánh sáng nổi lên.
“Nô tỳ…… Không biết.” Ngọc Trâm lắc đầu hai cái, rụt rè nhìn Cố Niệm, “……Trước khi đế quân rời đi, ở trong phòng luyện đan một ngày, có lẽ là vì công tử luyện đan.”
“Phải không.” Có một tia phức tạp trong mắt y, ngay sau đó ăn đan dược. Quyển sách trong tay được đặt trở lại giá, Cố Niệm đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.
Khoanh tay mà đứng, cuối cùng y thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Lui ra đi.”
Trong cung điện khôi phục tĩnh mịch trầm tĩnh, Cố Niệm phảng phất rơi vào trạng thái xuất thần, hồi lâu không nhúc nhích. Y không muốn nằm ở trên giường cùng Vân Diễm giao hoan, liền nhìn cũng không muốn. Giường niệm trang trí tinh mỹ khiến y nhớ tới thân phận lô đỉnh, mỗi khi liếc nhìn, đều phải nhíu mày hồi lâu.
Cuối cùng, ngồi xuống bàn, những quân cờ trên bàn cũng chưa từng hoạt động, thế nhưng đã lâm vào tử cục, điều này dường như cho thấy tình cảnh hiện giờ của y.
Tóc đen chưa búi, tùy ý rũ trên vai. Trong đầu suy nghĩ rối ren —— sư phó của y, đệ tử…… Cùng với sư huynh. Tuy nhiên, người mà y suy nghĩ nhiều nhất chính là nam nhân đã cầm tù mình ở đây.
Đôi mắt khép lại, sự mệt mỏi từ sâu trong thần hồn khiến y không muốn suy tư nữa. Hiện giờ tu vi cũng đã ở Trúc Cơ, ba mươi ngày cũng chưa từng nghỉ ngơi. Đàn hương ngàn năm tỏa ra hương thơm thoang thoảng, ở ủ rũ đánh úp lại một khắc, y mệt mỏi dựa vào bàn nhỏ thϊếp đi.
Ánh nến chập chờn một lúc, rồi khôi phục yên lặng.
Khi Vân Diễm trở lại, những gì hắn nhìn thấy là bộ dáng Cố Niệm nghỉ ngơi trên bàn nhỏ. Trên người hắn còn dính nồng đậm huyết tinh, giữa hai lông mày vẫn còn sót lại sát khí, nhưng một khắc bước vào trong cung, thần sắc của hắn trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Bước chậm rãi, ánh mắt tham luyến nhìn Cố Niệm hiếm thấy biểu tình an nhàn.
Lặng yên đi đến bên cạnh y, Vân Diễm nhẹ nhàng vuốt tóc y. Chỉ một động tác này đã đánh thức đối phương. Tay hắn khựng lại, rồi thu hồi về trong tay áo.
Cố Niệm ngơ ngác mở mắt ra, mùi huyết tinh nồng nặc khiến y hơi nhíu mày. Có lẽ mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, hay là ba mươi ngày chưa từng gặp qua đối phương, cho nên y không tỏ ra lạnh lùng, ngược lại mê mang nhìn về phía Vân Diễm.
“Ngươi đã trở lại.” Tiếng nói còn mang theo một tia khàn khàn, y ngồi dậy. Mùi huyết tinh nơi chóp mũi càng thêm dày đặc, Cố Niệm ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Ngươi bị thương sao?” Y vô tình quan tâm, chỉ là nói ra sự tình, nhưng mà Vân Diễm trước mặt lại giật mình. Cảm xúc kỳ lạ nhưng vui sướиɠ tràn ngập l*иg ngực, nhìn khuôn mặt Cố Niệm còn mang theo vài phần buồn ngủ, tâm hắn có chút mềm lại.
“Vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Trung tâm ngực và bụng hoàn toàn bị đâm thủng, nếu không có y, hiện tại hắn cũng không đứng ở chỗ này. Vân Diễm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ngọc giản còn dính vết máu đưa đến trước mặt y, “Ngươi là kiếm tu, đây là 《 thiên nhất kiếm quyết 》, cầm đi.”