Vân Diễm sững người.
Cái ôm lẽ ra phải ấm áp nhưng lúc này hắn cả người lạnh lẽo. Hài tử kia…… có một nửa huyết mạch của hắn?
Sao có thể……
Ngay cả hòa thượng cũng nói hắn số mệnh không có con, nhưng hài tử kia là thế nào ——
Mắt đột nhiên trừng lớn, hắn không khỏi run rẩy, hai tay không khỏi ôm chặt Cố Niệm. Cố Niệm có chút đau, nhíu mày nói: “Sao lại thế này… Đừng đè nặng đứa bé……”
“A Niệm…… A Niệm…… Ngươi gạt ta đúng hay không…… Hài tử, là…… Của chúng ta?” Cánh môi run run, Vân Diễm có chút hoảng hốt lẩm bẩm, “Không có khả năng…… Hài tử kia……”
“Làm sao vậy?” Cố Niệm mím môi, có chút không vui nói: “Vân Diễm…… Ta vì sao phải lừa ngươi?”
“A…… Niệm……” Hắn đột nhiên gầm nhẹ, ôm chặt người trong ngực. Hắn cho rằng số mệnh của mình không con, cho nên hài tử kia không phải của mình…… làm sao có thể, tại sao lại như vậy!
Tiếng kêu khóc lóc của Cố Niệm còn ở bên tai, nhưng hắn làm cái gì……
Hắn ép Cố Niệm uống thuốc phá thai, không chịu nghe y giải thích một câu!
“Ahhh ——“ Thống khổ thật lớn nảy lên, Vân Diễm hét một tiếng, ngay sau đó không thể ức chế rơi lệ. Ký ức ùa về như những bông tuyết, hắn ép Cố Niệm uống thuốc như thế nào, hắn cưỡng bách Cố Niệm đến nỗi sinh non……
Còn có, hắn nắm bào thai kia đến biến dạng, chính tay đem cho chó ăn……
Đó là hài tử của hắn!
Chính tay hắn gϊếŧ chết!
“Đau…… Vân Diễm?” Cố Niệm bị tiếng gầm làm cho kinh hãi, nhưng bờ vai dường như ướt, y có chút sốt ruột đẩy hắn ra, “Ngươi sao vậy? Không vui sao……”
“…… A Niệm, ta sai rồi…… Ta không nên không tin ngươi……” Vân Diễm không khỏi dùng đầu chống lại vai y, tiếng nói khàn khàn: “A Niệm……”
“Sao vậy……?” Cố Niệm hiển nhiên sửng sốt, rồi lại duỗi tay ôm lấy Vân Diễm, “Đường đường là đế quân, tại sao lại khóc……”
“…… Không có gì,” nước mắt không kìm được trào ra, nhưng mà lúc này hắn cần thiết nhịn xuống. Vân Diễm nở một nụ cười cực kỳ gượng gạo, “Rất vui, ngươi và ta…… Hài tử……”
Cố Niệm gương mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Tuy rằng đột ngột, nhưng…… Ta cũng vui.”
Bị y ôm, nam nhân đột nhiên ôm chặt lấy y, mặc dù không có tiếng động nhưng Cố Niệm vẫn cảm giác được bả vai mình một mảng ướt đẫm. Hai người ôm nhau thật chặt, phải đến một canh giờ sau, Vân Diễm mới kìm được nước mắt.
“Không sao….. Bản tôn, rất vui……” Đôi mắt đỏ hoe sưng tấy, Vân Diễm cảm thấy trong lòng đau đớn khi nghĩ đến việc mình đã đối xử thô bạo với Cố Niệm như thế nào. Là hắn gϊếŧ hài tử của hắn, cũng là hắn khiến cho đan điền của Cố Niệm tẫn hủy……
“A Niệm…… Ngươi nghỉ ngơi cho tốt……” hiện tại mỗi một câu đều là lăng trì, hắn run rẩy buông lỏng người trong ngực ra, sau đó lấy viên tích cốc đan đưa cho Cố Niệm, “A Niệm…… Ngươi ngủ một lát, ta sẽ quay lại ngay……”
Ngoan ngoãn há mồm ăn đan dược, Cố Niệm chớp mắt, nhìn thân ảnh Vân Diễm xuống giường.
“Trở về sớm chút.”
Y suy nghĩ, kéo chăn che nửa mặt, muộn thanh nói: “Ta chờ ngươi.”
Vân Diễm thân thể quơ quơ, ngay sau đó mỉm cười quay đầu, “Ừ” một tiếng.
Ngày hôm đó, những hung thú trong ngự thú điện đều bị Vân Diễm đế quân mổ bụng, hắn điên cuồng tìm kiếm thi thể thai nhi, nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy một bàn tay cùng một ít xương hoàn toàn không thể phân biệt.
Cái xương nho nhỏ vẫn chưa phát triển, có dấu vết bị gặm cắn. Vân Diễm hoảng loạn cố gắng ghép những mảnh xương lại với nhau, nhưng thế nào cũng không ra bộ dáng của đứa bé. Trái tim như bị bóp chặt, nỗi đau buồn tột độ của hắn nhưng muốn oán, oán ai giờ? Tất cả đều do chính tay hắn làm!
“A a a a a a a a a a ——”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đã cập nhật hai chương ~ tiểu thiên sứ ngốc nghếch đừng quên đọc chương trước nhé!