Trong lòng đã không muốn so đo lần chạy trốn này, nhưng hắn không thể dễ dàng buông tha Cố Niệm. Chưa từng giúp y thượng dược, Vân Diễm cầm bào thai rời khỏi Vô Cực Cung, ngự kiếm trực tiếp đi đến ngự thú điện của Thiên Ma Tông.
Hắn có thể tha thứ cho Cố Niệm, nhưng nghiệt chủng này……
“Đế quân.” Các đệ tử của Thiên Ma Tông nhìn thấy Vân Diễm đồng thời quỳ xuống, Vân Diễm không thèm nhìn bọn họ, đi thẳng vào nơi quan dưỡng hung thú.
Cấp độ hung thú thượng thừa thì nó càng nuôi dưỡng một cách tinh xảo. Vân Diễm nở nụ cười tàn khốc, đi thẳng về phía dã thú kém nhất. Mấy chục chủng loại chó hoang bị nhốt trong Long Trung, một đám đều có đôi mắt xanh vì đói khát. Đó căn bản không phải hung thú do Thiên Ma Tông chăn nuôi mà chỉ là thức ăn cho hung thú mà thôi.
Nghiệt chủng này chỉ xứng cho chó hoang ăn!
Hắn mặt mang mỉm cười đem tử thai ném vào trong l*иg, chó hoang vốn đang đói khát đến tột độ lao về phía trước như điên. Trên tay Vân Diễm vẫn còn dính máu đen chưa khô, nhìn thấy một đàn chó hoang tranh nhau cắn xé tử thai, cơ thể hắn cứng đờ, cau mày trước cảm giác nhức nhối không thể giải thích được. Chỉ trong chốc lát, thi thể đã hoàn toàn bị gặm cắn hầu như không còn, hắn vẻ mặt âm trầm rời khỏi ngự thú điện, nhanh chóng đi về phía Vô Cực Cung.
Cố Niệm vẫn nằm bất tỉnh trên giường.
Tâm nháy mắt mềm, nỗi hoảng loạn vừa rồi cũng có giải thích. Vân Diễm không màng vết máu, mềm nhẹ đem người bế lên, nhưng lại nhận thấy nhịp tim của đối phương đang đập yếu ớt. Hắn mím môi, trong tay lập tức xuất hiện một đan dược, nhưng trước khi uy, Vân Diễm vẫn có thói quen tra xét thân thể Cố Niệm ——
Động tác nháy mắt dừng lại, đan dược đều rơi trên mặt đất.
Sao có thể?!
Vân Diễm hoảng loạn đặt tay lên bụng nhỏ của y, nhưng kết quả vẫn như cũ. Xưa nay chưa từng sợ hãi giờ đây đem hắn bao phủ, hắn vội vàng lấy ra vô số loại thuốc trị thương ra, tay run rẩy cố gắng đút cho Cố Niệm ăn. Cố Niệm giống như oán giận tới cực điểm, lúc ngất đi cũng cắn chặt khớp hàm.
“A Niệm, đừng làm ta sợ……” Vân Diễm vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn lúc này lại bất lực ôm Cố Niệm. Sao có thể, Cố Niệm của hắn…… Sao có thể trở thành phàm nhân?!
Đan điền tẫn hủy, Kim Đan tu vi ban đầu cũng cùng nhau biến mất. Một lát sau, trên đầu Cố Niệm có những sợi tóc trắng nhưng chỉ là dính đầy máu nên cũng không thấy rõ. Vân Diễm hoảng loạn đem đan dược uy xuống, lập tức bôi thuốc lên chỗ bị thương. Gương mặt tái nhợt của Cố Niệm trở nên hồng nhuận một ít, da thịt bị cọ phá cũng lần nữa khép lại, nhưng đan điền bị tổn thương không có dấu vết hồi phục.
Vân Diễm ôm chặt lấy y.
“A Niệm, A Niệm……” Giọng hắn run run, hắn không muốn tin vào sự thật. Tại sao lại như vậy…… Chẳng qua là sinh non mà thôi, nhưng lại bị thương đan điền.
Không có tu vi, A Niệm của hắn…… chẳng phải sẽ sinh lão bệnh tử giống như phàm nhân sao!
“Sẽ có biện pháp……” Hắn mờ mịt lẩm bẩm, “Sẽ có biện pháp…… A Niệm, sẽ có biện pháp……”
Hắn có thể giam cầm Cố Niệm bên cạnh, dù cho không cho y tu luyện, hắn có thể chia sẻ tu vi cùng đối phương. Nhưng không có đan điền…… Phải làm sao đây……
Cố Niệm còn hôn mê, Vân Diễm dùng gương mặt mình dán vào y. Chỉ cần nghĩ đến Cố Niệm có thể sẽ chết, thân thể hắn liền không khỏi lạnh lẽo. Hắn sợ…… Hắn thật sự sợ……
“A Niệm, A Niệm……”
Tác giả có lời muốn nói: www ta đã trở lại , xã hội thực tiễn sắp xong rồi, kế tiếp ta sẽ cập nhật đến khi kết thúc
Vân Diễm thật sự tốt xấu oa, ta không thích hắn. Tiếp theo bổn trọng sinh muốn ấp ủ ấp ủ, ui ……
Cố Niệm sắp chết, ta sẽ cho các ngươi tiêm phòng trước, hắc hắc hắc hắc. Kỳ thật ta cũng luyến tiếc a, tiểu bao tử hảo đáng thương……
May mắn hắn đã chết, nếu không sinh ra tới cũng sẽ bị Vân Diễm sống sờ sờ bóp chết. Vân Diễm sẽ biết bánh bao là hắn thân tử sự tình www nhìn ra muốn điên.
Hắn hiện tại sẽ đối với Cố Niệm toàn bộ chuyện xấu đã làm trả lại tất cả ~~