Bốn bề vắng lặng, Cố Niệm một mình đọc sách, sau đó lại cảm thấy mệt mỏi không thôi. Chỉ thấy trời còn chưa tối, y dựa vào bàn nhỏ mà chợp mắt. Có lẽ vì mang thai nên vẻ mặt của y nhu hòa hơn rất nhiều. Tóc y chưa búi cao tùy ý xoè ra sau lưng, nghiêng nghiêng che đi phần bụng căng phồng.
Khi Vân Diễm trở lại, hắn đã nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy.
Hắn tức giận đến mức không ngờ Cố Niệm vẫn muốn trốn thoát, thậm chí tụ tập sư huynh lại. Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất chính là Cố Niệm cùng người khác tằng tịu với nhau! Trong ngực hắn tràn đầy ý nghĩ gϊếŧ chóc, cơn tức giận nhanh chóng cuốn trôi mọi lý trí của hắn. Sau khi từ biệt 6 tháng, hắn tưởng Cố Niệm sẽ nhân cơ hội chạy trốn nhưng người vẫn ở đó an tĩnh như xưa.
Hắn nện bước thực nhẹ, mọi cơn tức giận đều như tiêu tan, vẻ mặt thế nhưng không khỏi dịu đi.
“A Niệm.” Hắn cuối đầu ngửi thanh hương trên người người nọ, Vân Diễm đưa tay vuốt tóc y, nhưng lại nhịn không được muốn hôn y. Cố Niệm nghe được thanh âm này, có chút mê mang ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người nam nhân trước mặt. Cái trán bị ướt thì ra là bị hắn nhẹ nhàng hôn.
“Ngươi về rồi.” Giọng nói bình tĩnh đến không ngờ, y bỗng nhiên không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn đối phương. Vân Diễm vẻ mặt cũng có chút phức tạp, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó lại trở về trầm mặc.
Bụng đột nhiên lại bị đá, như thể nó đã nhận ra một người phụ thân khác. Cố Niệm khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đặt tay ở nơi đó, hài tử mới an phận bình tĩnh lại. Việc này hẳn là nói cho Vân Diễm, nhưng mà……
“Vân Diễm.” Đôi mỏng khẽ mở, y đỡ bàn chậm rãi đứng lên, cái bụng nhô ra của y bại lộ trước mặt Vân Diễm. Vân Diễm ngẩn ra, sau đó nắm chặt quyền.
“Mặc dù ta không biết…… chuyện gì đã xảy ra, nhưng đây hẳn là con của ta và ngươi.” Châm chước mở miệng, Cố Niệm ngước mắt xem hắn, lại thấy đối phương vẻ mặt bất định, không hề vui sướиɠ chút nào.
Trong lòng nháy mắt lạnh xuống.
Vân Diễm nhìn cái bụng cao ngất của y, trong mắt tràn ngập sát ý đẫm máu.
“Nó không phải con nối dõi của bản tôn.” Thần sắc lạnh băng, thế nhưng không muốn thừa nhận thân tử của mình. Hắn cười lạnh, đám đυ.c trắng dính giữa đùi Cố Niệm rõ ràng như vậy, hài tử này căn bản không phải con của Vân Diễm hắn!
Cố Niệm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, y nghĩ đến rất nhiều lý do tại sao Vân Diễm lại như vậy, lại chưa từng đoán được, đối phương…… không chịu thừa nhận.
“…… Nhưng nó, là……” Ngày ấy dù cho Triệu Tư Viễn muốn cưỡng bách y, nhưng dưới mọi cách giãy giụa của y gã cũng chưa thực hiện được.
“Đừng có giảo biện!” Vân Diễm vẻ mặt tàn khốc kìm trụ vai y, gầm nhẹ: “Bản tôn nhìn thấy! Ngươi cùng sư huynh của ngươi……”