Ý thức đang hôn mê tựa như vẫn còn quấn lấy người đó. Trong mộng tràn ngập những thứ kiều diễm, Cố Niệm nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt ra. Sự việc ngày ấy chợt hiện lên trong đầu y, trong mắt y lập tức hiện lên sự chua xót. Trong lòng phẫn nộ cũng có, thất vọng cũng có, nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.
Thân thể y như bị nghiền nát giống nhau, không một chỗ nào trong cơ thể có thể nâng đỡ được sức lực của y. Trên người không mặc quần áo, trên da thịt đầy vết xanh đỏ, dính nhớp chưa từng được rửa sạch khiến y khó chịu đến cực điểm. Nghĩ đến lúc đó Vân Diễm tức giận, Cố Niệm thở dài một tiếng, biết hắn có thể đã hiểu lầm gì đó.
Sẽ tốt hơn nếu giải thích điều đó với hắn.
Miễn cưỡng ngồi dậy, y nhẹ giọng gọi tên Vân Diễm, lại không thấy ai ngay cả Ngọc Trâm cũng không có ở trong cung phụng dưỡng. Đột nhiên cảm thấy l*иg ngực trống rỗng, y ngồi ngơ ngác một lúc lâu mới lê thân thể mệt mỏi về phía bể tắm ở hậu sảnh. Cố Niệm hiện tại là tu vi Kim Đan nhưng lại cùng phàm nhân giống nhau không phát huy ra nổi một tia linh lực. Lẽ ra y phải oán hận Vân Diễm vì đã đưa y đến tình trạng này, nhưng một khắc kinh hỉ không thể là giả được. Y thà rằng nằm dưới thân hầu hạ Vân Diễm còn hơn là liên quan gì đến Triệu Tư Viễn.
Vân Diễm……
Một mình tại bể tắm này, thực sự y có chút nhớ nhung đối phương. Cố Niệm mím môi, hoàn toàn ngâm mình trong nước. Nước suối ấm áp hoàn toàn bao bọc lấy y nhưng trong đáy lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Sư huynh chính là muốn lấy mạng y, sư phó sao có thể không biết?
Hiện giờ, y hơi nhớ Vân Diễm một chút. Sắc mặt người nọ luôn tối đen nhưng lại vô cùng tức giận, hiện tại chẳng qua là hung hăng hôn y. Nếu vết thương quá nặng, hắn đau lòng còn muốn liếʍ nhẹ.
Đường đường là đế quân, lại như thế hạ mình vì một người.
Từ trong nước đứng lên, hít sâu một hơi. Những cảm xúc phức tạp trong lòng y dường như tan biến khi nghĩ đến Vân Diễm, vậy những việc đó có liên quan gì đến y đâu? Hiện tại y đã là đạo lữ của Vân Diễm, dù cho cả đời bị nhốt trong Vô Cực Cung này, cũng tốt hơn bị sư phó sư huynh liên thủ phản bội.
Khóe môi y gợi lên ý cười, sự mệt mỏi trong cơ thể dần tiêu tan. Cố Niệm phủ thêm áo ngoài chậm rãi đi về phía đại sảnh. Ở cửa cung, một đóa hoa ngọc trâm đã héo đi một nửa khó khăn vượt qua cấm chế, lại nằm trên mặt đất không còn sự sống.
“Ngọc Trâm?” Cố Niệm hơi rũ mắt, nhanh chóng bước tới nhặt đóa hoa lên. Ngọc Trâm tựa hồ còn chút hơi thở, tuy không thể biến thành hình người, nhưng nó vẫn nhẹ nhàng nói: “Công tử……”
“Tại sao…… Ngươi lại bị trọng thương như vậy?”
Ngọc Trâm có chút khó thở, một lát sau mới mở miệng nói: “Nô tỳ…… đang canh giữ trước cửa cung, thấy một…… thanh y* công tử, liền xảy ra như vậy.”
Cố Niệm khẽ cau mày khi nghe thấy “thanh y”, một hồi lâu y lẩm bẩm tên người nọ: “Triệu Tư Viễn……” Y thấp giọng xin lỗi Ngọc Trâm rồi đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh.
Không có linh lực, y làm sao có thể cứu được tiểu hoa tinh Ngọc Trâm này?
“Công tử…… không sao đâu, chỉ cần đem nô tỳ…… gieo ở vườn hoa, liền có thể chậm rãi khôi phục……” Dù sao cũng là thực vật, dù cho bị cắt cổ họng thì cũng chỉ rớt một nửa cánh hoa. Vô Cực Cung linh khí nồng đậm, trong vườn hoa toàn đất cũng tốt. Tuy không có ai giúp nàng chữa thương nhưng chỉ cần trồng nàng xuống đất, nàng sẽ từ từ phát triển tốt.
Cố Niệm mặc dù không có nhiều tình cảm với Ngọc Trâm nhưng lập tức phủng nàng đi tới vườn hoa, tự tay trồng xuống đất. Sau khi Ngọc Trâm được trồng xuống đất, lập tức tràn đầy sinh lực. Đóa hoa đung đưa, nhẹ nhàng cọ xát vào tay Cố Niệm.
*thanh y: áo xanh