“Sư phó! Không ổn! Mặt đầy lông, mồm như Lôi Công Thiên Ma Tông ma đầu…… Đánh lại đây!” Tiểu hòa thượng run rẩy, sợ hãy xém té ngã, nước mắt lưng tròng chạy vào căn nhà tranh. Duyên Không còn ở trên giường ngáy khò khè, chợt bị tiếng hét của tiểu đồ đệ đánh thức.“Hả?…… Ma đầu? Cái gì ma đầu…… Thiên Ma Tông?!” Áo ngủ mang theo mùi rượu nháy mắt biến mất, Duyên Không há to miệng, khó mà tin được.
Vân Diễm đế quân đến dược thần cốc để làm gì……
“Sư phó! Không chạy đi, ma đầu sẽ xông vào…… Oa!” Tiểu hòa thượng vốn định kéo sư phó đi, nhưng mà căn nhà tranh ngay lập tức sập đổ. Duyên Không nhanh tay bắt được tiểu đồ đệ, thầy trò hai người ở trong phế tích chật vật ho khan.
“Khụ khụ khụ…… nhà nát này, để ngươi xây……” Đôi mắt có chút khó mở, Duyên Không vỗ mông tiểu tể tử. Tiểu đồ đệ cũng dụi mắt, hai người trong khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy ma đầu đứng trước mặt.
“Duyên Không.” Vân Diễm khoanh tay chấp sau lưng đứng ở trên không, từng đợt uy hϊếp truyền ra, thanh âm lạnh băng. Duyên Không vội vàng đem đồ đệ nhà mình vào vòng bảo hộ, có chút hoảng sợ nhìn người trước mặt.
“Oa sư phó, đây không phải mặt đầy lông miệng Lôi Công a.” Tiểu đồ đệ kháu khỉnh liếc nhìn ma đầu, ngay sau đó bị dọa trở về, gắt gao trốn trong lòng ngực Duyên Không. Vân Diễm giơ tay, trong giây lát có thể chụp chết cái bánh bao thịt bất kính này, nhưng lại rũ mắt xuống rồi thu tay về.
Hài tử……
“Khụ khụ, có chuyện gì vậy?” Duyên Không phủi bụi trên người, lắc lắc râu, giả bộ làm bộ dáng của một cao nhân. Vân Diễm vẻ mặt âm u, lạnh lùng nhìn vị hòa thượng trước mắt này.
Nếu là không có……
“Sinh con đan.” Gằn từng chữ một, vô cùng trầm thấp.
“A? Ngươi muốn thứ đồ kia làm cái gì…… Nam nhân sinh hài tử đồ vật.” Duyên Không gãi gãi tóc, “Aizzz đã lâu không luyện, không biết còn hay không……”
“Không có?” Vân Diễm cười một tiếng, trong tay dâng lên một đoàn lôi quang. Duyên Không cả kinh, vội vàng ôm đồ đệ lùi lại vài bước.
“Khẳng định có khẳng định có……” Nói xong, ma đầu đối diện tâm tình tựa hồ tốt hơn nhiều. Duyên Không có chút khó hiểu vuốt vuốt ria mép, dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn bụng Vân Diễm: “Ngươi muốn sinh hài tử……” Thanh âm dần dần thu nhỏ, lẩm bẩm nói với đồ đệ của mình: “Ma tu hiện giờ nghĩ như thế nào…… Cư nhiên muốn sinh hài tử.”
“Sinh con đan.” Vân Diễm lạnh lùng lặp lại, từ trong nhẫn trữ vật vứt ra một chiếc hộp gỗ. Duyên Không bắt được, mở ra, nồng đậm đàn hương liền tràn ra tới.
“Oa! Đàn hương vạn năm!” Sư đồ hai người chưa từng thấy qua bảo vật như vậy trợn to hai mắt, tiểu đồ đệ duỗi tay chộp lấy, Duyên Không nhanh tay đoạt lại. “Thứ tốt, đừng để bị ngươi làm hỏng……”
“Đủ rồi?” Vân Diễm như cũ đứng ở không trung, “Sinh con đan.”
“A cái này không thể tùy tiện cho đi được……” Đem hộp gỗ nhét vào trong ngực, Duyên Không lại vuốt râu, lấy ra một tấm quẻ. “Hmm…… đợi đã …… Là ngươi dùng hay là người khác dùng?”
“Bản tôn đạo lữ.” Vân Diễm biểu tình hơi hơi nhu hòa chút.
Duyên Không lẩm bẩm một hồi, quẻ bàn hiện quẻ tượng, thế nhưng hai mắt ông ta đều xem đến ngơ ngác. Vừa định nói “Ngươi không có đạo lữ”, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Vân Diễm, ông yên lặng nuốt trở vào. Niệm chú một lát, mày càng nhíu chặt hơn.
“Ngươi…… Mệnh trung vô tử.” Ngay cả chính ông nói ra cũng không tin, nhưng dù thế nào thì đó cũng là một quẻ tượng như vậy. Vân Diễm không những hiện tại không có, mà sau này cũng sẽ không có……
“Ùm, việc này rất khó.” Ông xoa xoa ria mép, chưa từng ngẩng đầu xem đối phương, “Có đạo lý, sinh con đan này không thể cho ngươi được…… Gỗ đàn hương vạn năm này ta nhận hắc hắc hắc.”
“Hừ.” Không trung truyền đến một tiếng cười nhẹ, Vân Diễm sắc mặt hơi giận. Hắn sao có thể mệnh trung vô tử? Chỉ cần cho Cố Niệm ăn sinh con đan, bọn họ nhất định sẽ có hài tử! Roi dài vung ra, thấy sắp đánh vào trên người Duyên Không, Duyên Không còn đang lẩm bẩm điều gì đó, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước.
“Giao ra sinh con đan! Nếu không bản tôn chắc chắn san bằng dược thần cốc này!” Huyền phù cùng lôi quang trong lòng bàn tay biến lớn, bạo liệt tiếng động vang lên, giây tiếp theo dược thần cốc này liền sẽ hôi phi yên diệt. Duyên Không bị uy áp chấn vào phun ra một ngụm máu, tiểu đồ đệ trong ngực ông sợ tới mức khụt khịt.
“Cầm đi!” Ông lấy một bình ngọc đựng đan dược, vội vàng chạy nhanh trốn sang một bên như củ khoai nóng hổi, “Ba mươi ngày sau khi uống, người uống tiên dược sẽ khát cầu hoan ái. Đến lúc đó đế quân…… Gieo hạt là được! Thai nhi đã cắm rễ vào đan điền, cho nên khi mang thai ngươi nhất định phải để ý!”
Vân Diễm cầm lấy bình ngọc, ánh mắt lạnh lùng liếc Duyên Không một cái. Duyên Không ôm đồ đệ của mình run lẩy bẩy, giây tiếp theo sợ hắn sẽ chụp mình thành bánh nhân thịt.
Cơn lốc bất ngờ nổi lên, ngôi nhà tranh chia năm xẻ bảy tức khắc dương lên. Thầy trò hai người đều che khuất hai mắt, sau khi bình tĩnh lại, bóng dáng Vân Diễm đã biến mất.
Tác giả có lời muốn nói: Oa ta có một cái bản thảo được lưu lại! Muốn gõ chữ QAQ các ngươi thật sự không nhắn an ủi ta một chút sao