“Bản tôn thua.” Vân Diễm cũng không tức giận vì bản thân không bằng người khác. Con cờ trong tay không có chỗ phóng, cuối cùng lại rơi vào bên trong sọt cờ. Lông mi Cố Niệm run rẩy, nâng mắt nhìn đối phương một cái.
“…… Chỉ là giải trí mà thôi, đế quân không cần để trong lòng.”
Vân Diễm nhìn y, trong ngực cảm xúc miêu tả sinh động. Đứng dậy, người đối diện lông mi lại run lên, nhưng lúc này hắn cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy, lập tức đi tới bên cạnh.
“Cố Niệm.” Hắn thấp thấp gọi y.
“Đế quân sao vậy.” Trong lòng mơ hồ có một tia bất an, nhưng y vẫn lẳng lặng ngồi yên. Ánh nến chập chờn hai lần, chợt trở nên sáng hơn.
Vân Diễm lại một lần xoa gương mặt y, mà lần này Cố Niệm lại ngẩng đầu lên. Tầm mắt của hai người chạm nhau, biểu cảm của nhau nhuốm một chút phức tạp.
Đối phương khoảng cách càng ngày càng gần, y bỗng nhiên hoảng sợ nhắm mắt lại. Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi, sự đυ.ng chạm nhất thời khiến y run rẩy. Thân thể của y bị bế lên, Vân Diễm gắt gao ôm y vào trong ngực, thận trọng mà tham lam hôn lên đôi môi kia.
Ý thức của Cố Niệm có chút mơ hồ.
Mái tóc được vuốt ve nhẹ nhàng, động tác của hắn cũng không thô bạo, ngược lại rất ôn nhu. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, khoảng cách của hai người thật gần......
Môi răng bị cạy ra, Vân Diễm thành thạo quấn lấy chiếc lưỡi của y cùng nhau giao triền. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng lại có cảm giác tê dại, khiến người y mềm nhũn.
Tại sao......
Trước kia sẽ khiến y cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn khiến y nôn mửa, hiện tại y lại cảm thấy.......Thoải mái.
Vân Diễm từ từ hôn sâu hơn, đoạt lấy điềm mỹ nước bọt, hắn như cũ khát cầu càng nhiều. Điều này khác với việc lén lút hôn khi y đã ngủ, hiện tại nụ hôn làm hắn vui sướиɠ, thậm chí hưng phấn.
Cố Niệm không đẩy hắn ra.
Sau khi hôn xong, môi Cố Niệm đã bị liếʍ đến đỏ tươi, ánh lên vẻ mê người. Y tựa hồ có chút bối rối, ngơ ngác nhìn hắn. Trong mắt Vân Diễm tràn đầy ôn nhu, không nhịn được ôm y nhiều hơn một chút.
"Cố Niệm." Nhịp tim của hắn tăng nhanh, hắn nhỏ giọng gọi tên người nọ, "Cố Niệm......" Trong lòng ngực là người mà hắn tâm tâm niệm niệm, trái tim hắn đột nhiên đập nhanh. Những cảm giác không thể giải thích được lên men trong ngực hắn, những gì hắn suy tư mấy ngày nay bỗng nhiên trở nên sáng tỏ.
Ngửi được mùi cơ thể của y, hắn có chút khó có thể ức chế hưng phấn lên. Vân Diễm ôm chặt lấy y, thanh âm khàn khàn: "Bản tôn tuy rằng không phải đạo tu......Nhưng ta muốn cùng ngươi kết song tu đạo lữ. Tu vi việc, là bản tôn có lỗi, bản tôn sẽ giúp ngươi......Cố Niệm, cùng bản tôn kết làm đao lữ được không?"
Lời nói của hắn như sấm sét nổ bên tai Cố Niệm, y không thể tin được, ngốc lăng nhìn người trước mặt.
Kết làm…… Đạo lữ….
Hết thảy đều được giải thích, vì sao Vân Diễm lại thay đổi thái độ, tại sao y, với tư cách là một tù nhân lại sống ở chỗ tông chủ, tại sao tất cả những thứ y sử dụng đều là trân bảo......
“Cố Niệm, bản tôn…… Tâm duyệt ngươi.” Thanh âm thực nhẹ, Vân Diễm có chút khẩn trương, chỉ gắt gao ôm chặt lấy y. Người trong ngực tựa hồ ngây dại, hắn đã từng nghĩ tới khả năng này, nhưng lần nào cũng là người phủ quyết đầu tiên......
Đường đường là Thiên Ma Tông đế quân, làm sao y có thể thích hắn......
Biểu cảm lúc đầu của Cố Niệm khó có thể tin, sau đó lại lâm vào mê mang. Vân Diễm tâm duyệt y, muốn cùng y kết làm đạo lữ......Còn bản thân y thì sao?
Mấy ngày nay, thái đội của y đối với Vân Diễm không thay đổi sao? Nam nam kết hợp trái lại ý trời, nếu thực sự cùng Vân Diễm trở thành đạo lữ, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào?
“Cố Niệm, bản tôn…… Tâm duyệt ngươi.” Vân Diễm cúi đầu hôn giữa cổ y, sau đó ngậm lấy vành tai mượt mà kia, nhẹ giọng mở miệng: “Bản tôn sẽ cho ngươi những gì tốt nhất…… Linh thạch pháp bảo đan dược, cái gì đều có thể. Chỉ cần ngươi ở bên cạnh bản tôn…… đừng chạy trốn."
Nghe được “Đừng chạy trốn” ba chữ, thần sắc Cố Niệm tức khắc thanh tỉnh. Khóe môi giơ lên một mạt cười khổ, y còn lựa chọn nào đây? Vân Diễm tâm duyệt y, muốn cùng y kết làm đạo lữ, y còn con đường nào để chống lại? Còn bị giam cầm trong Vô Cực Cung này, cho dù tu luyện đến Đại Thừa, y như cũ cùng phàm nhân giống nhau.
Chẳng qua là vật sở hữu của Vân Diễm.
“Cố mỗ…… Không dám.” Ngực có chút áp lực, y lại miễn cưỡng giơ giơ lên khóe môi, “Đế quân có thể tâm duyệt Cố mỗ, Cố mỗ…… Rất vinh hạnh.”
Vân Diễm khẽ nhíu mày, rồi thở dài một hơi. Hắn đột nhiên nói như vậy, quả nhiên quá mức hấp tấp, chỉ sợ đã dọa tới y.
Dần dần nới lỏng vòng tay, Cố Niệm cụp mắt xuống để che dấu sự chua xót. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y hai cái, Vân Diễm thấp giọng mở miệng: "Là bản tôn đường đột."
"Nhưng...... Lời nói của bản tôn......Toàn phát ra từ đáy lòng." Hắn chậm rãi mở miệng, lại nhìn về phía y, cuối cung thở dài một hơi. Nói ra điều này, ngược lại làm hắn cảm thấy áp lực.
".......Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Vân Diễm buông tay, liếc nhìn y một cái, sau đó xoay người rời đi. Cố Niệm đứng tại chỗ cho đến khi cửa đóng lại, mới ngơ ngác ngồi xuống ghế.
Sao có thể……
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước chỉ là hôn môi mà thôi…… Cư nhiên bị khóa.