Chương 37: Ra ngoài

Bên trong động phủ, phía trên một cái giường nhỏ, một thiếu niên khoảng 20 tuổi đang ngồi ở đó, hai mắt thì nhắm lại, hai tay thì đặt ở giữa bụng, khí tức trên người lúc có lúc không, vô cùng hỗn loạn.

Nếu như tính từ cái lúc mà Mục đột phá Kết Đan Sơ Kỳ thất bại thì cũng đã 1 tháng trôi qua. Trong thời gian này, ngoài việc ổn định lại tu vi thì hắn không có làm việc gì khác.

Tiếp đó lại 5 tháng trôi qua…

Phanh…Phanh…Phanh…!!!

Từng đợt linh lực cực mạnh được phóng ra, làm cho toàn bộ động phủ cũng như tòa núi này rung động không thôi, cơ hồ là sau nửa canh giờ thì mới dừng lại.

Cuối cùng thì sau 6 tháng ổn định lại tu vi, Mục cũng tỉnh lại.

Thường thì việc đầu tiên mà Mục làm sau khi tu luyện sẽ là hồi tưởng lại những gì đã qua, sau đó thì âm thầm đánh giá rồi rút ra những chỗ tâm đắc cho bản thân. Có điều lần này lại khác…

Bởi vì lần đột phá thất bại này cũng không phải là do tư chất của Mục kém, mà là do một nguyên nhân khác, chính vì vậy mà cũng không có gì điều gì tâm đắc cả.

Tiếp đó, Mục liền nhảy xuống giường, đi lại vài vòng, vặn người vài cái, nhìn bộ dáng của hắn lúc này quả thực giống với một người vừa ngồi quá lâu, muốn vận động một chút.

Dù sao thì nếu như bỏ 1 năm ngồi luyện đan kia thì Mục cũng đã ngồi một chỗ được 17 năm rồi, cho dù là tu sĩ thì cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt.

Rắc…Rắc…!!!

“Thật là thoải mái!!!”

Sau một hồi khuây khỏa tinh thần, Mục liền ngồi vào một cái bàn, sắc mặt liền âm trầm trở lại, đôi mắt đỏ như máu kia thì liên tục tỏa ra một làn sát khí nhè nhẹ. Sở dĩ hắn có biểu hiện như vậy là bởi vì lúc này đây, hắn đang suy nghĩ về nguyên nhân Kết Đan thất bại.

Cơ mà trước tiên thì phải nói về quá trình mà Mục đã bế quan đã.

Sau khi dành 1 năm để luyện chế đan dược, Mục lúc đó đã 30 tuổi, liền tiến hành bế quan trùng kích Trúc Cơ Hậu Kỳ. Kết quả là sau 8 năm tu luyện, khi mới chỉ 38 tuổi, hắn đã thành công đột phá Trúc Cơ Hậu Kỳ, thực lực cũng vì thế mà tăng mạnh.

Sau khi đã đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, Mục cũng không có đi đâu mà chỉ ngồi đó, sau khi ổn định lại tu vi thì liền tiếp tục tu luyện. Cho tới 8 năm sau, khi hắn 46 tuổi thì tu vi đã đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ đỉnh phong, tùy thời là có thể ngưng kết chân nguyên, tiến vào Kết Đan Sơ Kỳ.

Tiếp đó Mục cũng không có trực tiếp đột phá mà là đi luyện đan. Về phần hắn luyện loại đan dược nào thì đó là Hành Trần Đan.

Nếu như còn ở tu tiên giới, Hành Trần Đan mặc dù không phải là loại đan dược cấp cao gì nhưng giá bán của nó là cực kỳ đắt, cơ hồ là cho dù có nhiều linh thạch đến cỡ nào thì cũng không thể mua được.

Còn lý do tại sao mà loại đan dược này lại đắt như vậy thì đáp án chính là nằm ở công dụng của nó.

Kỳ thực, phương pháp của Hành Trần Đan cũng không khó, Mục cũng có trong tay cái đan phương này. Thế nhưng nguyên liệu cần dùng thì yêu cầu rất cao, ngoài một số loại dược liệu hiếm có ra thì cần phải có 1 viên nội đan yêu thú cấp 4.

Tu tiên giới thật sự không giống với Đấu La Đại Lục, tài nguyên tại nơi này vô cùng hiếm thấy. Chính vì vậy mà để tìm một đầu yêu thú cấp 4 thì còn khó hơn lên trời, chứ đừng nói chi tới việc tìm thêm mấy loại dược liệu quý hiếm khác nữa.

Cơ mà, nếu như là người khác thì còn có thể gặp khó khăn nhưng Mục thì khác. Hắn có trong tay Mộc Thần Châu, muốn loại dược liệu nào mà không được.

Ngoài ra, hơn 10 năm trước, Mục còn gϊếŧ được một đầu Độc Hoa Xà tu vi 1000 năm, còn ngưng tụ ra một viên nội đan yêu thú cấp 4. Như vậy thì việc luyện chế Hành Trần Đan không có gì khó khăn.

Về phần công dụng của Hành Trần Đan thì rất đơn giản. Đan dược này giúp gia tăng 4 phần thành công cho tu sĩ từ Trúc Cơ Hậu Kỳ muốn đột phá lên Kết Đan Sơ Kỳ.

(Tác: 4/10 nha các đạo hữu :v)

Đừng nhìn 4 phần mà cảm thấy thấp. Tại tu tiên giới, dù cho chỉ tăng thêm 1 phần thành công đột phá Kết Đan Sơ Kỳ thì cũng đã làm cho rất nhiều người đỏ mắt rồi.

Như vậy, nắm trong tay đủ nguyện liệu, Mục liền tiến hành luyện chế Hành Trần Đan, 1 tháng sau thì liền thành công.

— QUẢNG CÁO —

Bởi vì đã có kinh nghiệm đột phá Kết Đan Sơ Kỳ từ kiếp trước cho nên Mục tự tin sẽ có thể nâng tỉ lệ thành công thêm 3 phần nữa. Như vậy, cộng thêm Hành Trần Đan, hắn có hy vọng 7 phần Kết Đan thành công.

Cứ như vậy, trong gần 1 năm sau đó, Mục bắt đầu quá trình đột phá Kết Đan Sơ Kỳ.

Mọi việc vẫn diễn ra rất thuận lợi, nước chảy mây trôi. Nhưng mà Mục lại không ngờ rằng ngay tại bước cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến việc đột phá thất bại.

Kể từ khi đến Đấu La Đại Lục, Mục cũng đã nhận ra nơi này là một vị diện cấp thấp, hệ thống tu luyện tại chỗ này cũng khác xa so với tu tiên giới. Chính vì thế mà hắn cũng ý thức được rằng nếu bản thân đi theo con đường tiên đạo mà không đi theo con đường hồn sư thì cũng sẽ có một ngày bị vị diện này bài xích.

Vốn dĩ Mục cho rằng việc này chỉ xảy ra khi hắn đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ, hoặc thậm chí là Hóa Thần Sơ Kỳ thôi. Nhưng thật không thể ngờ là nó lại xảy ra đúng lúc hắn đột phá Kết Đan Sơ Kỳ, chính vì thế mà mới dẫn tới việc đột phá thất bại.

Đối với vấn đề này, Mục từ lâu cũng đã đưa ra cách giải quyết.

Thứ nhất, đó chính là từ bỏ con đường tiên đạo, tu luyện theo hệ thống hồn sư. Cơ mà đối với cách này thì Mục không muốn làm và cũng không thể làm, bởi vì hắn đã đem vũ hồn của bản thân nổ tung rồi.

Còn cách thứ hai và cũng là cách duy nhất có thể giúp Mục bây giờ. Đó chính là gia tăng tỉ lệ thành công lên 10 phần. Bởi vì nếu được như vậy thì cho dù cái vị diện này có cố ý quấy phá hắn thì cũng không thể làm gì được.



Chính vì vậy mà ngay lúc này đây, Mục liền dự tính đi ra ngoài.

Một là đi tìm thêm nguyên liệu về luyện chế lại Hành Trần Đan.

Hai là thử vận may xem có tìm được loại thiên tài địa bảo nào giúp gia tăng tỉ lệ đột phá Kết Đan Sơ Kỳ hay không.

Ba là đi nhìn thử hai đứa nhóc kia xem như thế nào, dù gì thì cũng đã 17 năm trôi qua rồi, nói không chừng là có cháu bế luôn rồi.

***

Đối với việc ra ngoài lần này, Mục cũng không có chuẩn bị gì nhiều, dù sao thì mọi đồ vật của hắn đều nằm trong túi trữ vật cả.

“Tu vi đã đạt tới Giả Đan!”

“Nhật Nguyệt Thần Quyết cùng Huyết Chiếu Kinh đã tu luyện đến tầng thứ 3 đỉnh phong, Nhật Nguyệt Tề Huy cùng Phệ Huyết Lĩnh Vực đều đã khống chế tốt, nếu như có thể đột phá đến Kết Đan Sơ Kỳ thì có thể tiếp tục tu luyện.”

“Man Quỷ Thân cũng đã tu luyện tới cực điểm, hy vọng sau khi Kết Đan có thể đột phá lên Yêu Thiên Thân.”

“Đại Diễn Quyết cũng đã tới tầng thứ 3 đỉnh phong, phạm vi của thần thức cũng đã tăng lên 36 dặm.”

“Được rồi, cũng nên xuất phát rồi!”

Nói rồi, Mục với Thanh Lôi Kiếm bay đi mất hút, để lại cái động phủ với lớp ngụy trang lại phía sau.

Lại nói một chút, tu vi của Mục không phải là Trúc Cơ Hậu Kỳ sao? Sao bây giờ lại trở thành Giả Đan?

Kỳ thực, Giả Đan cũng không phải là cái cảnh giới gì, đây chẳng qua là một cách gọi khác dành cho những tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành đột phá Kết Đan Sơ Kỳ thôi.

Cơ mà, ngoài Giả Đan ra, tại tu tiên giới còn có những cách gọi cảnh giới khác nữa.

Chẳng hạn như là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong, chuẩn bị đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ thì được gọi là Giả Anh.

Còn tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, chuẩn bị đột phá Hóa Thần Sơ Kỳ thì được gọi là Bán Thần.

Về phần từ Hóa Thần Hậu Kỳ trở đi thì sẽ không có đề cập.

(Tác: chủ yếu là do tại hạ lười :v) — QUẢNG CÁO —

***

Thiên Đấu Đế Quốc…

Trong một cái quán ăn của một thành trì nào đó…

“Này, các ngươi biết tin gì chưa, 1 tháng tới, Đồ Long Tông sẽ chiêu mộ đệ tử đó. Phàm là người có vũ hồn là đao thì đều sẽ được xem xét để tuyển chọn.”

“Là thật sao, ngươi nghe tin này ở đâu thế?”

“Tất nhiên là thật rồi. Nói cho ngươi biết, là con trai của ta, hắn là đệ tử ngoại môn của Đồ Long Tông, ta biết cái tin này chính là nhờ nó.”

“Vậy được rồi. Vừa hay vũ hồn của ta là đao, không biết có cơ hội gia nhập Đồ Long Tông không?”

Cứ như vậy, trong quán ăn, rất nhiều người bàn về Đồ Long Tông, duy chỉ có một người…

“Đồ Long Tông sao?” Mục thầm nghĩ.

“Xem ra phải đến xem một chuyến. Không biết hai đứa nhóc năm đó giờ đã mạnh đến cơ nào rồi?”

Vừa nghĩ, Mục vừa đi đến chỗ của ông chủ của quán ăn. Sau khi trả xong tiền thì hắn liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy…

***

Phía Nam của Thiên Đấu Thành hơn 100 dặm là một mảnh rừng rậm rộng lớn, gọi là Lạc Nhật Sâm Lâm.

Mặc dù Lạc Nhật Sâm Lâm không rộng lớn bằng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng số lượng hồn thú sinh sống tại chỗ này cũng cực kỳ nhiều, chủng loại thì vô số kể. Chính vì thế mà có rất nhiều hồn sư tại Thiên Đấu Thành thường đi vào đây để săn hồn hoàn.

Cơ mà đây không phải là điểm đáng nói.

Điều đáng nói ở đây chính là địa hình của Lạc Nhật Sâm Lâm. Nơi này có địa hình hầu hết đều là núi cao, trùng trùng điệp điệp, hồn sư mà vào nơi này săn hồn hoàn thì gặp rất nhiều khó khăn trong việc di chuyển.



Nói ngắn gọn thì địa hình của Lạc Nhật Sâm Lâm chính là dễ thủ, khó công. Bởi vậy cho nên từ trước tới giờ, chưa có một ai lại đi lấy chỗ này để khai tông lập phái, thế nhưng…

Chính tại nơi này, 5 năm về trước, Đồ Long Tông đã được thành lập.

(Tác: chỗ địa hình với vị trí của Lạc Nhật Sâm Lâm là do tại hạ chém đấy, các đạo hữu nếu phát hiện điểm gì sai sót thì cứ nhắm mắt cho qua nha :v)

***

1 tháng sau…

Tại Đồ Long Tông…

“Lạc tỷ, ngươi nói xem lần này sẽ có bao nhiêu người gia nhập Đồ Long Tông của chúng ta?” Trương Thanh Trúc hỏi.

“Ừm, để xem nếu tính từ lúc lập tông đến lúc này thì cũng đã trải qua 4 lần, tổng cộng có hơn 3000 người gia nhập.” Chu Lạc trả lời.

Dừng một lát, nàng lại tiếp: “Nếu như tính rõ ràng ra, mỗi lần Đồ Long Tông chúng ta chiêu mộ đệ tử như vậy thì có khoảng gần 800 người. Lần này chắc có lẽ cũng như vậy.”

“Là như vậy hả. Không biết lần này có thiên tài nào xuất hiện không?” Trương Thanh Trúc lẩm bẩm.

— QUẢNG CÁO —

Lúc này, Trương Vô Kỵ vốn im lặng ngồi bên cạnh Chu Lạc thì liền lên tiếng: “Thiên tài cái gì chứ? Nếu như đem muội ra so sánh thì thẳng có ai xứng hai chữ này cả.”

“Ca…”

Trương Thanh Trúc thốt lên một tiếng, trong lời nói có chút ngượng ngùng.

Mặc dù nữ nhân rất thích nghe người khác tán thưởng về bản thân nhưng nếu như nói thẳng ra như thế thì dù có da mặt dày như thế nào cũng không khỏi xấu hổ.

Có lẽ Trương Vô Kỵ chính là nhờ cái miệng ngọt này của bản thân mà đã chiếm được trái tim của Chu Lạc.

Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại, Trương Thanh Trúc đúng thật là một thiên tài. Hồn lực của nàng bây giờ đã là 87 cấp Hồn Đấu La, cao hơn Trương Vô Kỵ 1 cấp, mà bản thân chỉ mới 29 tuổi, có lẽ trong vài năm tới sẽ đột phá đến Phong Hào Đấu La, nếu như thế mà không phải là thiên tài nữa thì không biết có ai xứng với hai chữ này.

Trong lúc Trương Thanh Trúc còn muốn nói gì nữa thì…

“Được rồi, đều đã lớn hết rồi, bây giờ còn là một tông chủ của một tông nữa, lại còn đi trêu chọc muội muội của mình, xem còn ra thể thống gì nữa.” Một phụ nhân ngồi gần đó nói.

Nếu như là lúc bình thường, khi có ai dám nói như vậy với Trương Vô Kỵ thì có lẽ đã chết rồi, nhưng mà đây là lại là ngoại lệ, bởi vì người này là…

“Vâng, mẫu thân!” Trương Vô Kỵ cười ngây ngô đáp.

Thấy ca ca của mình bị mẫu thân răn dạy như vậy, Trương Thanh Trúc trong lòng có chút đắc ý, còn muốn nói thêm gì đó nhưng…

“Ai? Mau cút ra đây!”

Trương Thanh Trúc đột nhiên hét lên, Ma Lan Cầm cũng được triệu hoán ra, bay lơ lửng trước mặt nàng. Dưới chân của nàng thì hiện ra 8 cái hồn hoàn, vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đỏ, đỏ.

Đối với hành động này của muội muội mình, Trương Vô Kỵ có chút không hiểu. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng làm như vậy.

Đồ Long Đao rất nhanh đã được triệu hoán ra, dưới chân Trương Vô Kỵ, 8 cái hồn hoàn liền xuất hiện, vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đỏ, đỏ.

Cứ như vậy, hai huynh muội lúc trước còn cười cười nói nói, nay liền biến thành hai tên sát thần, khí thế tỏa ra bức người.

Về phần tại sao Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc làm như vậy là bởi vì có một người đang đến.

Lấy thực lực của hai người này bây giờ, cộng thêm việc có tinh thần lực cường đại do tu luyện Hắc Đồng Luyện Ngục nữa thì trong phạm vi 20 trượng xung quanh bản thân, bất kỳ biến hóa nào cũng không thể qua mắt nổi hai người này, việc phát hiện có người đến gần cũng là đương nhiên.

(Tác: tại hạ quy định một chút, 1000 trượng = 1 dặm, suy ra thần thức của Mục là 36 dặm, tính ra trượng thì là 36000 trượng)

Cơ mà do thiên phú của Trương Thanh Trúc cao hơn Trương Vô Kỵ, cho nên việc tu luyện Hắc Đồng Luyện Ngục dễ dàng hơn, lại thêm vũ hồn của nàng thiên về tinh thần lực nữa, vì vậy mà tinh thần lực của nàng mạnh hơn Trương Vô Kỵ rất nhiều.

Ở phía đối diện, ngay tại cái cửa lớn của căn phòng…

Không biết từ nơi nào, một đàn Huyết Trùng bay vào, sau đó thì bay đi mất, chỉ để lộ một thân ảnh…

Nhìn lấy cái thân ảnh này, tất cả những ai có mặt trong phòng này, kể cả Chu Lạc, đều bất ngờ không thôi.

Chỉ thấy Mục khẽ gật đầu với Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc một cái, sau đó thì xoay người về phía hai lão nhân ngồi ở sau…

“Trương thúc, Yên nương, đã lâu không gặp!”