Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 156: Liệt Diễm Thương Đồ

« Chương Trước
Đối với việc Viêm Thanh Ngọc sau khi nổ vũ hồn trực tiếp đạt tới tu vi Luyện Khí tầng 5, Mục hoàn toàn không có một chút bất ngờ nào, dù sao thì đó cũng là Thiên linh căn, thiên phú vô cùng kinh khủng.

Bất quá, Mục không bất ngờ không có nghĩa là Lôi Ảnh cũng vậy.

Chỉ thấy sau khi Viêm Thanh Ngọc khoe với Lôi Ảnh về tu vi của bản thân, nó lập tức liền ngây người trong chốc lát, có gọi bao nhiêu cũng không hề tỉnh lại.

Tiếp đó, sau khi tiếp nhận được việc này, Lôi Ảnh liền bị đả kích, lập tức lao vào tu luyện, hy vọng không để bản thân bị sư muội đuổi kịp.

Còn về phần Viêm Thanh Ngọc, bởi vì bản thân nàng có linh căn hệ hỏa, thành ra Mục liền đưa cho nàng một ít đan dược cùng công pháp dành cho Luyện Khí Ky - Phần Hỏa Quyết để tu luyện.

Cứ như vậy, hai tên đồ đệ của Mục ngoài trừ việc tu luyện ra, thi thoảng còn được Mục chỉ điểm, thậm chí cả hai còn xông xáo ra bên ngoài một đoạn thời gian, sau khi hoàn thành thì trở về động phủ.

Còn về phần Mục, hắn lúc này vẫn đang tận lực chữa trị thương thế của bản thân.

***

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 6 năm trôi qua…

(Tác: Mục lúc này là 164 tuổi nha :v)

Bên trong động phủ…

Ầm… Ầm… Ầm…

Đùng… Đùng… Đùng…

Liên tiếp vô số tiếng nổ lớn vang lên, một trận lửa cực nóng liền xuất hiện, nháy mắt đã lan ra xung quanh, tạo thành một biển lửa rộng lớn.

Vốn đang chìm trong tu luyện, Lôi Ảnh liền bị kinh động, lập tức thu công, hai mắt mở ra, thần thức liền quét ra xung quanh.

Không nhìn thì thôi, nhưng sau khi nhìn thì Lôi Ảnh liên vô cùng khϊếp sợ, thầm nghĩ: “Đã xảy ra chuyện gì? Là địch nhân của sư phụ đánh tới sao?”

Bất quá, còn chưa kịp suy nghĩ xong, Lôi Ảnh nhanh chóng vận chuyển linh lực, lập tức lao ra bên ngoài dò xét tình hình, vừa chạy vừa phòng thần thức ra xung quanh.

Vù… Vù… Vù…

Rất nhanh, bằng vào một thân tu vi của bản thân, Lôi Ảnh đã chạy đến trước cửa động phủ của Viêm Thanh Ngọc.

— QUẢNG CÁO —

Sở dĩ nó lại chạy đến nơi này là vì…

Thứ nhất, thông qua thần thức dò xét, có vẻ như ngọn lửa này bắt nguồn từ vị trí của Viêm Thanh Ngọc, có thể là trong quá trình tiểu nha đầu này tu luyện đã xảy ra vấn đề.

Thứ hai, đó chính là trong trường hợp xấu nhất, đó chính là Mục đang đối đầu với địch nhân, không thể nào phân tâm để lo chuyện khác.

Chính vì thế mà Lôi Ảnh mới chạy đến nơi này, đem Viêm Thanh Ngọc chạy trốn, dù sao thì hai người bọn hắn cũng là đồng môn, mặc dù lúc trước có chút phiền phức, nhưng Lôi Ảnh vẫn rất có thiện cảm với nha đầu Viêm Thanh Ngọc này.

Vù… Vù… Vù…

Trước mặt Lôi Ảnh, một trận lửa lớn liền bốc lên, rất nhanh đã lan ra xung quanh, nhiệt độ xung quanh cũng vì thế là nóng hơn vài lần…



Mắt thấy tình hình càng lúc càng không xong, Lôi Ảnh liền vận chuyển linh lực, chuẩn bị nhảy vào bên trong, bất quá…

Xẹt… Xẹt… Xẹt…

Mấy tiếng xé gió liền vang lên…

Từ trong đống lửa, Viêm Thanh Ngọc không nhanh không chậm bước ra, khuôn mặt hiện vẻ vui cười, xem ra là tâm tình của tiểu nha đầu này không tệ.

Mặc dù bước ra từ trong biển lửa, thế nhưng trên người của Viêm Thanh Ngọc hoàn toàn không nhận lấy một chút thương tổn nào, dường như những nơi mà tiểu nha đầu này đi qua, những ngọn lửa ở nơi đó liền tránh né, hoàn toàn không có ý làm hại đến nàng.

Mắt thấy một màn nàng, Lôi Ảnh liền bị dọa cho một trận, bất quá, hắn rất nhanh đã thanh tỉnh, mở miệng nói: “Thanh Ngọc, cái…”

Còn chưa nói hết câu, Viêm Thanh Ngọc làm mặt ngây thơ, cười cười đáp: “Hì hì… Đại sư huynh, cái này… cái này, muội không phải cố ý đâu… Hì hì…”

Lại một lần nữa, Lôi Ảnh lại đờ người ra…

“Thanh Ngọc, muội đột phá Trúc Cơ Sơ Kỳ rồi sao?”

“Đúng vậy! Thế nào, thấy muội lợi hại không?” Viêm Thanh Ngọc vừa cười, vừa đắc ý khoe thành tựu của bản thân.

“Lợi hại, lợi hại…” Lôi Ảnh đứng một bên cũng đáp lại.

Phanh… Phanh… Phanh…

Một trận linh lực cường đại liền xuất hiện, rất nhanh đã lan ra toàn bộ động phủ, lập tức đã đem toàn bộ biển lửa do Viêm Thanh Ngọc tạo ra dập tắt.

— QUẢNG CÁO —

Cũng đúng vào lúc này, bên tai của Lôi Ảnh và Viêm Thanh Ngọc liền vang lên thanh âm của Mục: “Lôi Ảnh, ngươi mau chóng dọn dẹp nơi này… Thanh Ngọc, ngươi thì vào đây gặp ta!”

Nói rồi, thanh âm của Mục liền biến mất, để lại hai huynh muội đang còn ngây người.

Bất quá, cả hai không hổ là cường giả, mặc dù đứng ngây người nhưng trong chốc lát đã kịp phản ứng lại, lập tức cúi người, cung kính nói: “Vâng, sư phụ!”

***

Cạch… Cạch… Cạch…

Cánh cửa bằng đá được tạo từ một loại trận pháp thô sơ liền mở ra, để lộ một không gian tĩnh mịch, tối đen, âm u đáng sợ, thi thoảng còn nghe thấy cả mùi máu tươi.

Vù…

Một bóng đen liền xẹt qua, lập tức đã xuất hiện tại chính giữa gian phòng.

Người đến là một tiểu nha đầu, nhìn bộ dáng thì có lẽ khoảng 13, 14 tuổi. Thế nhưng ai đâu ngờ rằng, nữ hài này lại là một cường giả Trúc Cơ Sơ Kỳ. Mặc dù nàng chỉ vừa mới tấn thăng, thế nhưng cũng không thể nào xem thường được.

Ở bên trên, phát hiện Viêm Thanh Ngọc đã tiến vào, Mục liền mở mắt ra, nhanh chóng đảo qua một vòng.

“Ừm, không sai… Quả nhiên không hổ danh là Thiên linh căn, chỉ trong có mấy năm ngắn ngủi mà dã đột phá được Trúc Cơ Sơ Kỳ, lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy…”

“Nếu như năm đó ta có được tư chất như thế này thì… Haizz…” Mục âm thầm cảm thán một câu.



Thu hồi lại tâm tư, Mục liền mở miệng: “Thanh Ngọc, mặc dù ngươi đã tiến vào Trúc Cơ Sơ Kỳ, thế nhưng con đường về sau còn rất dài, không được buông lỏng, rõ chưa?”

Ở phía dưới, Viêm Thanh Ngọc lập tức đáp: “Dạ, sư phụ… Hì… hì…!!!”

Nhìn lấy bộ dáng của Viêm Thanh Ngọc như vậy, vốn định nói mấy câu để răn đe, Mục cũng không đành lòng. Chỉ thấy hắn đưa tay vào trong túi trữ vật, l;ấy ra một cái ngọc giản, sau đó thì trực tiếp ném về phía Viêm Thanh Ngọc đang cười ở phía dưới.

“Cầm lấy…”

Vèo…

“Sư phụ, đây là…” Cầm lấy cái ngọc giản trong tay, Viêm Thanh Ngọc có chút không hiểu, hỏi.

Còn chưa để cho Viêm Thanh Ngọc hỏi xong, Mục đã lên tiếng giải thích: “Ngươi bây giờ đã là Trúc Cơ Sơ Kỳ, tự nhiên là không thể tiếp tục tu luyện công pháp của Luyện Khí Kỳ…”

— QUẢNG CÁO —

Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: “Bên trong cái ngọc giản đó là Đại Diễn Quyết và Liệt Diễm Thương Đồ, ngươi cầm lấy mà tu luyện…”

“Bất quá, trước tiên thì ngươi cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi đã, sau đó thì chậm rãi mà tu luyện…”

Cầm lấy cái ngọc giản trong tay, Viêm Thanh Ngọc liền cảm thấy hưng phấn vô cùng, lập tức đáp: “Vâng, sư phụ! Thanh Ngọc sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không phụ lòng của người đâu… Hì… hì…”

“Bớt nịnh bợ đi…” Mục cười cười đáp.

Nói rồi, ý niệm chợt động, một cỗ hấp lực liền đưa Viêm Thanh Ngọc ra ngoài, sau đó thì thuận tiện đem cánh cửa đóng lại, hoàn toàn đem gian phòng này tách biệt với bên ngoài.

***

Tiếp đó, sau khi chào hỏi đại sư huynh - Lôi Ảnh vài câu, Viêm Thanh Ngọc liền bắt đầu tiền hành bế quan, nghiên cứu công pháp mà Mục đưa cho.

Lại nói một chút về hai cái công pháp này.

Đại Diễn Quyết thì có lẽ không cần nói tới nữa, dù sao thì trước kia cũng đã từng đề cập qua, uy lực của cái công pháp này cũng đã được Mục chứng minh hết thảy.

Về phần Liệt Diễm Thương Đồ, nó cũng giống như là Nhật Nguyệt Thần Quyết hay Huyết Chiếu Kinh của Mục, tất cả đều là công pháp dành cho tu sĩ từ Trúc Cơ Kỳ trở lên tu luyện.

Tu luyện Liệt Diễm Thương Đồ, sau mỗi đại cảnh giới, tu sĩ đều sẽ lĩnh hội được một cái thần thông trong đó.

Lấy tu vi của Viêm Thanh Ngọc hiện tại - Trúc Cơ Sơ Kỳ cùng với tư chất của nàng thì chắc chắn có thể lĩnh hội được thần thông thứ nhất của Liệt Diễm Thương Đồ - Liệt Diễm Diệu Dương.

Về sau, nếu như tu vi của Viêm Thanh Ngọc đạt tới Kết Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, hay thậm chí là Hóa Thần Kỳ thì mấy cái thần thông lần lượt sẽ là…

Liệt Diễm Phần Viêm…

Liệt Diễm Đồ Long…

Viêm Lân Phụ Thể…

Còn chưa hết, bên trong Liệt Diễm Thương Đồ còn có nói qua về cách luyện một loại pháp bảo phù hợp với công pháp, đó chính là Liệt Vân Thương.

Nếu như về sau, khi Viêm Thanh Ngọc đột phá được Kết Đan Sơ Kỳ, có lẽ nàng sẽ lập tức lên đường đi tìm nguyên liệu để luyện chế cái pháp bảo này, dù sao thì nếu như phối hợp Liệt Diễm Thương Đồ cùng với Liệt Vân Thương, thực lực của Viêm Thanh Ngọc sẽ được tăng mạnh.
« Chương Trước