Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Ta Còn Mang Theo Hệ Thống

Chương 19: Loạn Trong Phòng Tắm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng lúc này, khi hai thanh niên định dẫn Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì có một nam thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy nói:

"Tiểu thư Tô Tịch, đừng đi theo bọn họ! Bọn họ không phải là người tốt đâu...!!!”

"Sao, sao cơ. Tiểu tử thối! Dám ăn nói xằng bậy hả! Mày nói xem chúng ta giống người xú ở chỗ nào hả? Nói năng bậy bạ, muốn xuống địa ngục phải không hả?"

Hai thanh niên khi đang định mang Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì nghe thấy lời nói của nam thiếu niên thì vô cùng tức giận.

Trong đó có một tên thì lao đến bên cạnh nam thiếu niên sau đó đá một cái khiến nam thiếu niên va vào bàn ăn.

Khi hai thanh niên định lao vào đánh tiếp vị nam thiếu niên kia thì Tô Tịch Kim Nhãn bỗng nhiên xuất hiện sau đó nàng sờ đầu nam thiếu niên rồi nói:

"Không có chuyện gì thì đừng có nhảy ra làm anh hùng, anh trai qua đường à. Không cần lo! Tôi chỉ muốn vận động xương cốt một chút, sẽ không gϊếŧ chết bọn họ đâu!!!”

Sau khi nói xong Tô Tịch Kim Nhãn lôi kéo hai thanh niên kia rời đi cửa hàng:

"Chúng ta mau đi thôi. Tôi đang muốn chơi một bữa cho thỏa mãn đây!!!”

Còn nam thiếu niên thì bị lời nói của Tô Tịch Kim Nhãn làm cho không thể hiểu nổi mà phải lẩm bẩm trong miệng:

"Vừa nãy cô ấy nói gì mình chẳng hiểu?"

Ngay khi Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì một nam thanh niên vỗ đầu một cô bé khoảng 5 tuổi đang chú đầu vào ăn nói:

"Đi theo nàng mau Côn Côn, xem ra tên Kim Nhãn U Linh lại nhập vào nàng rồi!!!”

Cả hai chính là Lý Thiên Minh và Tiểu Côn Côn, từ buổi chiều đến giờ Tiểu Côn Côn chỉ lao đầu vào ăn nên không hề chú ý đến Tô Tịch Kim Nhãn đi vào.

Mà Lý Thiên Minh lại rất để ý bởi vì ngay khi Tô Tịch bị Kim Nhãn U Linh nhập vào thì hắn cũng phát hiện ra Phong Hồn Thuật bị phá giải đi mất rồi.

Vì thế nên Lý Thiên Minh đoán ra Kim Nhãn đã chạy thoát ra rồi nhưng lại không ngờ tên này lại nhập vào trong Tô Tịch để tìm kiếm tung tích của bọn hắn.

"Chủ quán, đây là tiền phần ăn!!! Tôi đi trước!!!”

Lý Thiên Minh đem một xấp tiền cho chủ quán rồi đứng dậy rời đi.

"Oa! Chủ nhân! Đợi một chút!!!”

Tiểu Côn Côn đem thức ăn đều tất cả nhét vào trong miệng nuốt xuống rồi đuổi theo Lý Thiên Minh.

[Một lúc sau - Trong một ngõ nhỏ].

"Chẳng phải hai người nói muốn chơi với tôi sao? Chẳng vui gì cả!!!”

Lúc này Tô Tịch Kim Nhãn ôm hai tay sau đó nhìn hai thanh niên bị đánh bầm dập đang quỳ dưới đất liền nói.

Hai thanh niên khi bị Tô Tịch nói thế thì liền vô cùng sợ hãi vì người đánh bọn họ ra thế này chính là cô gái tóc trắng đang đứng trước mặt cả hai nên liên tục cầu xin:

"Nữ hiệp! Chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn! Xin cô bỏ qua cho chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, không trêu chọc con gái nhà lành nữa!!!”

Bỗng nhiên Tô Tịch Kim Nhãn nghĩ ra gì đó, sau đó nhìn cả hai thanh niên cười lạnh nói:

"Như vầy đi! Gọi người lợi hại hơn hai người đến đây chơi với tôi. Rồi tôi sẽ để cho hai người đi!!!”

"Hơ?"

Hai thanh niên mặt mũi bầm dập vô cùng khó hiểu về câu nói của Tô Tịch Kim Nhãn, cả hai chỉ kịp kêu lên một tiếng.

“Keng....!!!”

"Mau lên...!!!”

Tô Tịch Kim Nhãn nhìn thấy cả hai như thế liền vô cùng tức giận, nàng đấm cong một cái cột sắt rồi hét lên.

Mà cả hai thanh niên khi nhìn thấy thế thì vô cùng khϊếp vía, nhanh tay lấy ra điện thoại sau đó bấm gọi để cầu cứu:

"Đại ca! Mau đến cứu bọn em ngay đi! Tụi em bị người ăn hϊếp rồi!!!”

"Ai dám to gan ăn hϊếp anh em của ta hả!!!”



Một lúc sau, một tên đầu trọc nhìn to con mang theo khá nhiều người chạy đến sau đó nhìn ba người nói.

"Là ta! Gọi thêm người lại đây!!!”

Tô Tịch Kim Nhãn nhìn thấy một đám đại hán chạy đến liền vô cùng vui mừng, nàng lao đến sút một cước mà tất cả đầu gục ngã xuống đất không thể đứng dậy.

[ Một lúc sau ].

"Ai dám ăn hϊếp anh em của ta hả! Để xem ta chém ngươi ra làm đôi này!!!”

Lão đại số 2 là một vị đại hán mặt thẹo cầm dao cũng mang theo một đám người đi đến nhìn Tô Tịch Kim Nhãn nói.

"Chỉ được cái to mồm...!!!”

Tô Tịch Kim Nhãn lao lên đấm một cái khiến cả dao bị gãy, cả người bị đánh bay bay hết rồi phàn nàn mà đám đàn em xung quanh cũng bắt đầu không thoát khỏi tai vạ gió bay.

[Một lúc sau - Liên tục thay thế các băng đảng khác nhau].

"Yếu quá! Mau gọi thêm đi...!!!”

Tô Tịch Kim Nhãn kêu lên.

“Ai da! Không thể đánh thêm nữa! Cô ta là ma quỷ! Chạy mau! Ai da!!!”

Các bang phái liên tục thua trận sau khi chiến đấu với Kim Nhãn Tô Tịch, tiếng kêu rên liên tục vang lên trong màn đêm đen tối.

Đúng lúc này, khi Tô Tịch Kim Nhãn vẫn đang nắm lấy một tên côn đồ để đánh thì bỗng nhiên đằng sau có ánh sáng chiếu thẳng vào người nàng.

Khi Tô Tịch Kim Nhãn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra ánh sáng chiếu vào là do đèn sáng của ô tô, ngoài ra có vài trăm người mang theo vũ khí đang nhìn chằm chằm vào nàng, khí thế ai cũng hùng hùng hổ hổ.

Bỗng nhiên đám người rẽ sang hai bên tạo ra một con đường để đi vào, mà ngay sau đó một ông chú mặc vest đen đội mũ đi vào nhìn nàng nói:

"Tiểu nha đầu, ngươi cũng mạnh miệng quá rồi đó! Lâu rồi chưa thấy qua người trẻ tuổi nào sung sức như ngươi!!!"

"Đáng tiếc, hắc đạo là thế giới của người lớn. Chẳng phải là chỗ để tiểu nha đầu như ngươi gây loạn!!!”

"Xem ra phải cho ngươi nhìn thấy một chút. Sự tàn khốc của thế giới người lớn!!!”

"A, lão đại xuất hiện rồi sao, vậy thì chơi vui hơn đó...!!!”

Tô Tịch Kim Nhãn khi nhìn thấy ông chú cùng đám người thì cười lên nói.

Mà nghe thấy lời Tô Tịch Kim Nhãn nói, mấy trăm tên côn đồ không thể nhẫn nhịn được, trên tay cầm vũ khi lao về phía nàng vừa đánh vừa nói:

"Con nha đầu không biết trời cao đất rộng kia, mau đầu hàng đi!"

[ Một vài phút sau ].

Lúc này, Tô Tịch đã đánh xong trận đấu, kết quả là nàng thắng mà không bị thương, còn mấy trăm tên côn đồ thì bị nàng dẵm dưới chân, kẻ nào cũng bị đánh bầm dập hết.

Khi đánh nhau xong, Tô Tịch đang dẫm trên đống núi người do nàng đánh bại ngẩng đầu lên trời cười nói:

"Ha ha, như vậy mới vui nè. Sớm biết đánh nhau vui vậy thì đã đi từ lâu rồi!!!”

"Chú à, chú định đi đâu vậy?"

Bỗng nhiên Tô Tịch Kim Nhãn phát hiện ông chú lão đại định chạy trốn thì liền xoa xoa nắm đấm nói.

Khi nghe thấy Tô Tịch Kim Nhãn hỏi thế thì ông chú lão đại đang định chạy trốn liền quỳ xuống, cúi đầu nói:

"Nữ hiệp, là tôi có mắt không thấy thái sơn! Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, xin hãy tha cho tôi đi!!!”

Tô Tịch Kim Nhãn khi nghe xong ông chú lão đại nói liền ngồi xuống xoa xoa đầu mũ ông chú lão đại, rồi hiện lên khuôn mặt mỉm cười như thiên sứ nói:

"Thật sao! Đừng xem tôi như sát thủ gϊếŧ người vậy chứ! Tôi không thích ức hϊếp phụ nữ và trẻ nhỏ. Vì vậy cũng không muốn thủ hạ của ông làm những việc này đâu!!!”

Nhưng ngay sau đó đang từ khuôn mặt thiên sứ, Tô Tịch Kim Nhãn bỗng chuyển sang khuôn mặt ác quỷ, nàng bóp nát cái mũ trên đầu ông chú lão đại nói:

"Ngược lại nếu chết như vậy thì người nhà của ông sẽ đau đớn hơn đó...!!!”



Ông chú lão đại bị Tô Tịch làm thế liền vô cùng hoảng sợ, nước mắt ông chú lão đại chảy ra, trong lòng thì chỉ có một suy nghĩ sau đó ngất đi:

"Nó không phải là một đứa con gái bình thường! Là ác quỷ! Nó là ác quỷ đến từ địa ngục...!!!”

"Phong Hồn Thuật...!!!”

Đúng lúc này, khi ông chú lão đại vừa ngất thì một tiếng nói bỗng nhiên vang lên trong đêm tối mà sau đó chỉ thấy được sau lưng Tô Tịch Kim Nhãn có một bàn tay có lục giác ngôi sao vươn ra rồi ấn vào giữa trán của nàng.

"Ngươi... là.... tên.... kia...!!!”

Tô Tịch Kim Nhãn do không đề phòng nên khi bị đánh lén chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lập tức liền ngất đi.

Người ra tay chính là Lý Thiên Minh, hắn không nghờ khi mình vừa đuổi tới thì trận chiến đã đến hồi kết nên chỉ có thể đem Kim Nhãn U Linh một lần nữa phong ấn lại .

"Thật là một tên dai đến khó nhăn, mình ngay cả Phong Hồn Thuật ấn vào trong linh hồn hắn mà chỉ có thể phong ấn vài canh giờ...!!!”

Lý Thiên Minh nhìn Tô Tịch Kim Nhãn đã ngất đi nói sau đó đem nàng vác lên trên vai sau đó mở ra một lỗ hổng không gian kết nối với nhà của Tô Tịch rồi định rời đi.

Còn Tiểu Côn Côn thì do bị hắn ném lại phía sau nên một lúc sau mới đuổi tới mà sau khi Tiểu Côn Côn đã tới thì Lý Thiên Minh mới mang theo cả nó đi vào trong lỗ hổng không gian đến nhà Tô Tịch.

[ Một lúc sau - Trong phòng tắm nhà Tô Tịch].

Lúc này khi đang nằm trong bồn tắm Tô Tịch bỗng nhiên tỉnh dậy hét toáng lên sau đó nhìn thấy mình đang nằm trong bồn tắm liền suy nghĩ:

"A! Mình về nhà lúc nào vậy. Hơn nữa lại còn ở trong bồn tắm nữa?”

“Mình nhớ là mình đang ở trường, sau đó xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.... Có một người nói với mình là mình đã chết rồi!!!”

Bỗng nhiên Kim Nhãn U Linh từ bên trong tường chui đầu ra sau đó nhìn nàng nói:

"Tôi không phải là người mà là ma đó! Là linh hồn tạm trú trong cơ thể của cô...!!!”

"Háo sắc.....!!! Aaaaaaaaa......!!!”

Tô Tịch khi nhìn thấy Kim Nhãn U Linh thì chỉ nói lên một từ rồi hét lên một tiếng làm chấn động cả màn đêm.

[ Tô Tịch Kì Quái Thế Giới ☆ Tại nhà Tô Tịch ☆ Trong phòng tắm].

"Không, không được bước qua đây, trên mặt tôi có bọt, với lại tôi còn chưa đánh răng...!!!”

Tô Tịch khi nhìn thấy Kim Nhãn U Linh liền vô cùng sợ hãi, nàng nhảy ra khỏi bồn tắm, sau đó cầm lấy các đồ vật có trong phòng tắm như chai dầu tắm, dầu gội đầu, sữa tắm... ném về phía Kim Nhãn U Linh.

Nhưng đáng tiếc cho nàng là Kim Nhãn U Linh là ma vì thế nên các đồ vật nàng ném về phía Kim Nhãn U Linh đều đi xuyên qua người hắn bay về phía các vách tường.

"Yên tâm đi, tôi không có hứng với tiểu nha đầu như cô đâu, hơn nữa tôi cũng đâu có chạm được đến cô...!!!”

Mà Kim Nhãn U Linh nhìn nàng sợ hãi đến khóc ra rồi liền bay đến gần nàng sau đó mở miệng giải thích.

Thông qua kí ức, Kim Nhãn U Linh cũng đã biết được người mà mấy lần ra tay phong ấn hắn khi hắn vừa nhập vào Tô Tịch hiện đang ở bên ngoài phòng khách.

Vì thế nên hắn không thể để Tô Tịch kêu lên nếu không mấy tên đó biết hắn đã tỉnh lại sau đó lại lao vào phong ấn hắn thì phải làm sao bây giờ, hắn không muốn tiếp tục bị phong ấn đâu.

Tuy rằng thuật phong ấn này Kim Nhãn hắn có thể phá ra dễ dàng nhưng mà cứ bị mấy tên kia phong ấn rồi hắn lại phá giải như thế này thì hắn nản lắm rồi, không chơi nổi nữa.

"Sao? Anh thật sự không có chạm vào tôi thật chứ?"

Tô Tịch lúc này hai con ngươi đã chảy nước mắt, khi nghe Kim Nhãn U Linh không làm gì nàng thì hơi sửng sốt sau đó sợ hãi, lắp bắp hỏi lại.

Nàng lúc này do không có đồ vật để ném nên chỉ có thể hai tay giữ chặt khăn tắm bảo vệ mình đề phòng Kim Nhãn U Linh làm điều xấu.

Kim Nhãn U Linh khi thấy Tô Tịch hỏi thế liền lấy ngón tay chọc xuyên qua vòi hoa sen sau đó nhìn nàng nói:

"Ta không có làm gì cô cả! Vì hiện tại ta đang ở trạng thái linh hồn nên không có thân thể thực...!!!”

"Ma háo sắc...!!!”

Tuy rằng Kim Nhãn U Linh đã lấy ra hình tượng để giải thích nhưng với một thiếu nữ yếu đuối lại gặp phải ma là điều vô cùng đáng sợ.

Và nhất là một con ma nam đang nhìn nàng khỏa thân thì càng khiến nàng sợ hãi hơn bởi vì không biết nó sắp làm gì nên Tô Tịch càng hét lên tiếng vang vọng ra bên ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »