Chương 73

Đây là...

Dĩ nhiên lại là Lạc Mai Vô Phương Trận!!!

Vũ Linh to mắt nhìn khung cảnh trước mắt, một loạt những gốc mai nở rộ xếp thành một trận hình phức tạp, do hàng trăm tiểu trận xếp lớp chồng chất tạo thành đại hình trận pháp.

Dù biết bên trong Lạc Mai Sơn Trang có một đại trận do các gốc mai tạo thành, đây cũng là nơi mà các vị khách muốn vào Lạc Mai Sơn Trang phải trải qua, tất nhiên nếu họ có lệnh bài thông hành, thì có thể thoải mái tránh đi trận pháp này.

Chưa kể đến xung quanh núi non sông suối, cùng từng kiến trúc bối cảnh của Lạc Mai Sơn Trang đều tạo thành trận pháp, phòng ngự kiên cố đến nổi dù là đại thừa kỳ tu sĩ cũng khó mà phá khai.

Trận trong trận, kết hợp thiên thời địa lợi nhân hòa, khéo léo vận dụng từng lợi thế của cảnh vật mà tạo thành cự hình trận pháp, vừa có thể công lại có thể phòng.

Quả nhiên sư tổ có khác, đúng là khắc tinh của đạo tặc!

Sống trong đây hoàn toàn không lo có trộm ghé thăm, càng không sợ có sát thủ tới đòi mạng.

Chỉ sợ chưa hạ thủ được thì đã bị trùng trùng trận pháp hành hạ tới chết, đừng xem mấy gốc hoa mai kia nở thật xinh đẹp, đó là vì bên dưới chôn không ít xương cốt bồi dưỡng mà ra, tất nhiên có kẻ ngu mới đâm đầu bay vào.

Nơi Vũ Linh đứng là khu vực phía sau sơn trang, nằm ở hướng tây và ở đây cũng có một lối ra, Lạc Mai Sơn Trang tuy bị rậm rạp trận pháp bao phủ, nhưng vẫn có bốn lối ra vào.

Phân biệt nằm ở Đông-Tây-Nam-Bắc, cổng chính thường dùng tiếp khách là ở hướng Đông, theo lời Hàn Tư Viễn, hướng Đông là hướng tốt nhất cả về địa lý lẫn vận đạo.

Nghe có chút mê tín dị đoan, nhưng đây là tu chân giới nên cũng dễ hiểu, tu sĩ dù nói nghịch mệnh mà hướng đến đỉnh cao, nhưng so bất cứ ai đều tin vào mệnh số vận đạo, thật buồn cười làm sao.

"Vào đi"

Ah?

"Và- vào bên trong sao? Sư thúc người đang đùa đi, ta vào sẽ chết a"

Vũ Linh ngẩn ra một lúc, lại nhanh chóng lắc đầu lùi xa, mắt mang cảnh giác xem chừng Mộ Thần Hy.

Với tu vi hiện tại, vào đó rồi thì đừng nói thoát ra, có thể sống cho đến ngày mai hay không còn chưa chắc nữa là.

"Sẽ không chết, ta chỉ khởi động ba loại trận pháp, chỉ cần đủ linh mẫn ngươi có thể thoát ra"

Mộ Thần Hy không thèm nhìn Vũ Linh kháng nghị, nhanh gọn nắm áo Vũ Linh bước tới cửa vào, cúi đầu lạnh nhạt bổ sung.

"Còn bốn canh giờ nữa trời sẽ tối, nếu tới đó ngươi còn chưa thoát ra, uy lực của trận pháp sẽ tăng lên gấp ba lần, cho nên..."

Nói xong liền quăng tới ánh mắt "ngươi tự hiểu", sau đó tay không chút dừng lại ném Vũ Linh vào bên trong.

Hiểu cái rắm! Ít nhất cũng phải cho người ta chuẩn bị tinh thần a!!!

"Chậc chậc, tên này ra tay đủ ác a!"

Đứng khuất sau bụi cây, nhìn một màn vừa rồi diễn ra, Tiêu Diễm nhịn không được chậc lưỡi cảm thán, Hình Liệt Phong đứng cạnh gật gù tán đồng, liếc mắt nhìn hướng trận pháp mang theo thương hại thần sắc.

"Lần này Vũ Linh sẽ khó khăn đây, vào bên trong đó thì chưa chắc có thể dễ dàng thoát ra, nhớ năm xưa ta cũng mất gần cả tháng mới thoát được"

"Haha, ta nhớ lần đó ngươi nhém chút bị ảo cảnh mê hoặc, còn nằm thấy ác mộng suốt cả năm dài, cười chết ta"

Tiêu Diễm không khách khí nhắc lại chuyện xưa, còn thuận tiện ôm bụng cười nhạo một phen.

"Hừ, ngươi đừng có mà cười ta, chẳng phải ngươi cũng thế sao?"-HÌnh Liệt Phong liếc mắt hừ lạnh nói.

"Gì chứ! Ta thì có gì, có giỏi thì ngươi nói ra xem"-Tiêu Diễm trừng mắt hỏi.

"Àh, không biết là tên nào khi đi ra ngoài thì bị lột y phục gần hết, còn cười không ngừng như tên điên"

Hình Liệt Phong nhếch môi cười khinh bỉ, Tiêu Diễm bị chỉ ra hắc lịch sử, lập tức bị tạc mao, rút ra chiếc phiến chỉ thẳng vào Hình Liệt Phong.

"Phong tử! Ngươi muốn chết sao?"

"Tốt a! Ngon thì tới gϊếŧ ta đi"

Hình Liệt Phong cũng không cam yếu thế, rút ra cự kiếm, khıêυ khí©h đáp lại.

Nhất thời xung quanh hai người sát khí lan ra bốn phía, các người hầu nhanh chóng thức thời tránh ra xa, lúc này Mộ Thần Hy lại xuất hiện phá tan không khí ác liệt của cả hai.

"Chơi đủ chưa?"

"Tch-"

Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm chậc lười thu hồi vũ khí, Tiêu Diễm mới nói.

"Còn quá sớm để ngươi ném nha đầu ngu ngốc kia vào đó"

"Đúng đấy, chẳng phải ngày mai nàng còn phải rèn luyện với chúng ta nữa hay sao? Để nàng vào trong có vẻ sẽ không kịp thoát ra trước sáng mai"

Hình Liệt Phong tiếp lời, nhưng mặt lại không chút nào tỏ vẻ quan tâm, hỏi như thế nhằm có mục đích gì thì chỉ Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm mới hiểu.

Nhưng dù quá rõ hai người này tính toán chủ ý xấu gì lên Vũ Linh, Mộ Thần Hy lại chỉ đáp.

"Không sớm, bằng vào khả năng của nàng, đủ để thoát khỏi trước khi trời sáng"

"Hêh~, ngươi cũng tự tin vào nha đầu đó quá rồi đấy, chẳng giống ngươi chút nào"-Tiêu Diễm che quạt nhếch môi cười mỉm nói.

"Không hẳn"-Mộ Thần Hy nâng mắt nói.

"Hửh? Ý ngươi là gì?"-Hình Liệt Phong khó hiểu hỏi rõ.

"Hai canh giờ là thời gian ta định đặt ra, nhưng tốt hơn vẫn là bốn canh giờ, hơn hết, ta chỉ căn cứ vào tình huống mà đưa ra quyết định, không hơn"

Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm triệt để im lặng, đây là muốn tân bốc Vũ Linh hay dìm hàng nha đầu đó a....

Hai canh giờ thoát khỏi Lạc Mai Vô Phương Trận, vậy mà Mộ Thần Hy cũng có thể nói, đừng xem thấy trong Lạc Mai Vô Phương Trận đều là tiểu trận, nhưng dù chỉ khởi động ba tiểu trận trong hàng trăm trận bên trong, nhưng uy lực cũng không hề nhỏ, nhất là khi các trận tương trợ tăng phúc cho nhau.

Bằng không năm xưa bọn hắn, thậm chí là tất cả tu sĩ từng đi đến Lạc mai Sơn Trang sẽ không phải đau khổ chật vật khi bước ra khỏi Lạc Mai Vô Phương Trận, bọn họ cũng không biếи ŧɦái bằng hai thầy trò yêu nghiệt nhà này a.

"Thật là, nếu ngươi thấy ổn thì ta không còn gì để nói, được rồi, bổn thiếu gì phải về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay vì nha đầu thúi đó mà chẳng lúc nào là được thoải mái, thật là lỗ vốn cho bản thiếu gia"

Tiêu Diễm gấp lại chiếc phiến ngáp một hơi rồi quay người rời đi, Hình Liệt Phong lại tra cự kiếm đến sau lưng, vươn vai thở dài, nói.

"Ta muốn đến luyện võ đường, cuộc sống yên bình quá làm cơ thể ta đều cứng ngắc hết cả rồi"

"Ta thấy ngươi đúng là tên điên"

Tiêu Diễm nghiên đầu trắng mắt nhìn Hình Liệt Phong, người sau lại cười to đáp.

"Ta vốn là như thế, ngươi biết rõ còn nói"

"Tên này...thật là hết biết nói gì với ngươi, kệ ngươi, ta đi ngủ"

"Này, Thần Hy đâu?"-Hình Liệt Phong chợt chú ý đến không thấy Mộ Thần Hy đi phía sau, liền hỏi.

"Khi nãy đã rời đi rồi"

Tiêu Diễm trả lời, Hình Liệt Phong lại nói.

"Ngươi nói xem Vũ Linh có thoát được trận pháp kia hay không, nếu ta nhớ không lầm thì lần trước ngươi đã thương nàng, nha đầu đó còn chưa trị tốt nha"

"Gì chứ! Rõ ràng là ngươi ra tay so với ta còn nhiều, thương trên người nha đầu đó điều là do ngươi làm ra, lại nói ta còn chưa chính thức ra tay thì làm sao mà nha đầu đó có thể chết được, chỉ với ba cái tiểu trận thấp kém kia, còn không thể gϊếŧ chết được nàng, ta thấy thay vì quan tâm nha đầu đó, ngươi nên lo lắng về việc sẽ "chăm sóc" thế nào cho nàng vào ngày mai đi."

Tiêu Diễm hậm hừ một tiếng, lại nhìn hướng trận pháp cười đặc biệt gian tà, mắt mang theo hả hê sung sướиɠ.

"Hờ..."

Hình Liệt Phong ậm ờ hai tiếng, thầm nghĩ, rõ ràng là ngươi nhỏ mọn muốn quan báo tư thù thì có!

Cơ mà, ta cũng thế-Hình Liệt Phong vui thích vuốt ve cự kiếm sau lưng, thầm nói.

Cho nên, gà theo gà, chó theo chó, nhảy vào ổ toàn là ác ma thế này, không biết nên đồng tình hay khen ngợi Vũ Linh dũng cảm đây?

--- --- ---

Ảo mộng trận, khốn hư trận, tuyệt kiếm trận.

Đây mà là tiểu trận sao? rõ ràng là hố ta đi!

Cái tên họ Mộ chết bầm, còn dám nói đây là tiểu trận, rõ ràng đây là muốn gϊếŧ người không cần hạ thủ a.

Vừa bị ảo trận mê hoặc, vừa bị khốn trận vây kín, còn bị kiếm trận công kích.

Mộ Trứng Thối! Mộ Băng Phôi! Đáng chết!!!

Vũ Linh tức tối đá bay viên đá dưới chân, thầm nguyền rủa mười tám đời Mộ Thần Hy, nhưng chỉ vừa bước chân lên một bước thì Vũ Linh liền ngẩn đầu nhìn lên trên đỉnh, hơn trăm thanh kiếm đang lơ lửng vây quanh, Vũ Linh trừng mắt nhìn chúng như lưu tinh lao thẳng xuống mình.

Fuck!!!

Lấy ra Kim Tuyền Kiếm-Thanh Kiếm mà Dung Bách đưa, Vũ Linh nhanh chóng đón đỡ các thanh kiếm đang lao đến, nhưng dù đã phát huy đến tốt độ nhanh nhất, Vũ Linh vẫn bị đường kiếm chém phá không ít nơi.

Bất đắc dĩ, Vũ Linh không thể chỉ dùng các kiếm thức cơ bản để đối phó với thế công rào rạc của kiếm trận, Vũ Linh chỉ có thể thi triển bộ kiếm pháp mà không lâu trước đây được Tiêu Diễm lén truyền dạy khi Vũ Linh mua chuộc bằng hai con linh trùng

Như lời Tiêu Diễm nói đám trùng mà Vũ Linh ăn trong suốt thời gian ở cùng Dung Bách tên là Bạch Vũ Trùng, chất nhựa chúng tạo ra là thứ môi giới tốt nhất để luyện đan, hơn nữa không phải lúc nào cũng sẽ có chất nhựa để lấy nên rất quý giá.

Bạch Vũ Trùng cực khó tìm thấy, chúng không hẳn là hiếm nhưng muốn nhân giống sinh sản thì chưa ai làm được, dù có tìm thấy bên ngoài cũng không béo ú như đám trùng mà Vũ Linh có.

Nghe thế Vũ Linh thật là cảm giác vô cùng có lỗi khi thấy Tiêu Diễm nâng chúng như nâng vật báo, thứ lỗi cho nàng đã xem chúng như bữa ăn lót dạ, nếu Tiêu Diễm mà biết Dung Bách đối xử chúng thế nào, chắc sẽ khóc mất.

Vì Vũ Linh đưa cho Tiêu Diêm hai con Bạch Vũ Trùng, còn lấy ra vài nhánh cây giống mà loài vật thích ăn và làm tổ trên đó, Tiêu Diễm mới hiếm thấy mở ra chút rộng lượng đưa cho Vũ Linh một bộ kiếm pháp làm báo đáp.

Vũ Linh tuyệt đối sẽ không nói cho Tiêu Diễm, loài vật này là loài khá đặc thù vì ở chúng không có khái niệm về con cái, chúng thường sống đơn độc hay bắt thành đôi, đặc biệt là loài này đều là con đực và không hề có con cái tồn tại, nếu chúng muốn sinh sản sẽ tìm đến một con Bạch vũ Trùng hợp mắt mà kết thành đôi.

Cho nên ở Tiêu Diễm cho rằng Vũ Linh đưa mình hai con đực cái, nhưng thực ra chúng đều là con đực, nếu muốn chúng sinh sản một trong hai sẽ phải chuyển cấu trúc cơ thể để có thể phân chia, phải là phân chia chứ không phải đẻ trứng, sau mùa sinh sản chúng sẽ phân ra và tiếp tục tìm kiếm đối tượng mới.

Nghe có vẻ rối rắm, nhưng thực ra khá đơn giản, khi đến mùa hoa của loài cây mà chúng sống nở hoa, phấn hoa sẽ tác động lên chúng khiến chúng trở nên hưng phấn, đó là dấu hiệu cho mùa sinh sản bắt đầu.

Khi đó hai con đực sẽ kết thành đôi, sẽ có một con đảm nhiệm vai trò con đực và một con đảm nhiệm vai trò con cái, để phân ra hai vai trò này thường thì chúng sẽ tranh đấu với nhau thông qua việc tiết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên thân đối phương, bên nào yếu thế hơn thì sẽ đảm nhiệm vai trò con cái.

Trên ý nghĩa nào đó thì để phân đôi tạo ra hậu đại thì con cái sẽ chết, vì thân thể nó sẽ phân thành nhiều đoạn tạo ra các cá thể sống mới, con đực sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời đi, mà các con của chúng cũng có thể tự sinh tồn từ lúc sinh ra.

Vị của Bạch Vũ Trùng ngon nhất là lúc chưa đến mùa sinh sản, Dung Bách đã nói khi ăn vào Bạch Vũ Trùng lúc chúng tới mùa sinh sản, nói rằng ăn vào giống như đang ăn shit, khụ, mà thứ chất nhựa Tiêu Diễm và các luyện đan sư muốn lấy, chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Bạch Vũ Trùng khi vào mùa sinh sản.

Tốt nhất, còn không nên nói cho Tiêu Diễm biết điều này, Vũ Linh thầm nghĩ, bản thân cũng thật đản đau rảnh rỗi khi đi nghiên cứu về Bạch Vũ trùng, nhưng phải công nhận là thế giới của đám này cũng thật khai sáng thật kinh bạo, rất đáng học hỏi.

Đề tài xả hơi xa, quay trở lại vấn đề lúc trước, theo Tiêu Diễm nói bộ kiếm pháp mà mình đưa, đó là bộ kiếm pháp mà Tiêu Diễm trong lúc lịch lãm lấy được từ một danh tán tu, cảm thấy rất phù hợp với Vũ Linh nên truyền dạy, Vũ Linh vui sướиɠ rất nhiều vì từ trước đến nay thì đây là lần đầu Vũ Linh có thể học được kiếm pháp chân chính, hiển nhiên cả Vũ Linh lẫn Tiêu Diễm đều ngầm đạt chung hiệp nghị sẽ không nói cho Mộ Thần Hy biết.

Hình Liệt Phong cũng bị hai người âm lãnh ánh mắt trấn áp nên đành thỏa hiệp cùng nhau che dấu, vậy nên Vũ Linh học lén được một bộ kiếm pháp mang tên Triều Hải Vô Ba.

Kiếm pháp này chỉ có hai từ nhanh và tĩnh, tuyệt đối là chiêu thức phù hợp cho ám sát, bộ kiếm pháp gồm năm tầng, trước mắt Vũ Linh đã đạt tới tầng thứ hai.

Chiêu thức của Triều Hải Vô Ba tựa như tầng tầng lớp lớp sóng vỗ mạnh vào bờ tạo thành một làn sóng tựa như thủy triều dâng cao, lại yên lặng không chút chấn động khiến đối phương khó lòng phán đoán, đó là tinh túy mà bộ kiếm pháp này muốn diễn đạt.

Vũ Linh luyện chưa lâu, chỉ có thể xem như nhập môn. Lại nói công pháp kiếm pháp cũng phân ra thành nhiều cấp bậc, gồm có:

Phàm cấp.

Hoàng cấp.

Huyền cấp.

Địa cấp.

Thiên cấp.

Thần cấp.

Mỗi cấp lại phân thành hạ, trung, thượng, tuyệt phẩm bốn bậc.

Luyện một bộ kiếm pháp cũng phân ra thành nhiều phân đoạn, sơ nhập, nhập môn, nửa bước tiểu thành, tiểu thành, nửa bước đại thành, đại thành, nửa bước tông sư, tông sư.

Nếu may mắn, thậm chí có thể lĩnh ngộ kiếm ý thông qua luyện tập kiếm pháp, như Mộ Thần Hy chẳng hạn, ở đây Triều Hải Vô Ba đã đạt tới huyền cấp trung giai, đặt ở các tiểu môn phái thì xem như thượng thừa công pháp.

Nhờ Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong chỉ điểm, thêm vào ngày thường đối kiếm pháp cũng có phần chuyên tâm, Vũ Linh rất nhanh đã bước vào nhập môn, nhưng muốn tăng lên thì phải trải qua thời gian rèn luyện cùng lĩnh ngộ, chỉ dẫn bên ngoài xem như không có tác dụng lớn như trước.

Vũ Linh dùng Triều Hải Vô Ba đối đầu với hằng hà sa số kiếm ảnh, trên tay không ngừng phát ra tấn công ngăn chặn, ngay lúc Vũ Linh đang tập trung chiến đấu, dưới chân lại bị một sợi rễ cây từ dưới đất chộp lấy, mặt đất cũng biến thành bùn nhão, còn chưa kịp chém đứt thì rễ cây đã kéo Vũ Linh xuống dưới.

Diễn tả thì khá lâu, nhưng sự thực chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, thế nên Vũ Linh mới phản ứng không kịp mà bị kéo xuống, thuận tiện cũng vì lơ là mà chịu thêm bốn vết cắt do kiếm trận tạo thành.

Vũ Linh bị kéo xuống đất bùn, không có cảm giác khó thở không thông như trong dự tính, mà sau đó lại nhìn thấy mình rơi xuống một hang động, rễ cây đang kéo chân Vũ Linh thì nối liền với với một bụi cây đầy hoa màu vàng ban đỏ, khác với Thực Nhân Hoa mà khi trước Vũ Linh gặp, loại cây này thực giống với cây nắp bình mà trước kia ở hiện đại từng thấy, lúc này cái cây nắp bình đó đang bung ra chiếc nắp chờ đón Vũ Linh nhảy vào, Vũ Linh thậm chí có thể nhìn thấy rõ chất dịch đang sôi trào chứa bên trọng nụ hoa.

Nhưng dù là cây thực nhân hoa hay cây nắp bình trước mắt, không thể phủ nhận một điều là chúng thuộc họ cây ăn thịt a, chỉ là phương thức khác biệt mà thôi, một tên thì ăn tươi nuốt sống, một tên thì dùng acid làm phân hóa thi thể, cách nào chết cũng không đẹp!

Vũ Linh uốn người, quơ Kim Tuyền Kiếm chém đứt rễ cây trước khi bị ném vào trong bình, sau đó nắm lấy một rễ cây mà dùng thế tránh thoát nụ hoa đang