Tửu lâu, trong phòng trọ Vũ Linh thu hồi thanh kiếm vào túi trữ vật, nhìn quanh một vòng, xác định không bỏ sót thứ gì, Vũ Linh mới mở cửa bước ra ngoài.
"Đã xong?"
Nhìn Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong, Tuyết Phàm, Tuyết Dao bốn người đang đứng, Vũ Linh gật đầu.
"Đã xong"
"Vậy thì đi thôi."
Hình Liệt Phong mỉm cười nói, sau đó năm người cùng đi xuống lầu, chỗ bốn người ở lại cũng là chỗ Vũ Linh thuê phòng, Vũ Linh theo bốn người xuống lầu, vô tình lướt mắt qua chỗ cửa sổ.
Mặt thoáng cái liền xanh, ngồi cạnh cửa sổ ăn điểm tâm là Nghê Hồng cùng Kiều Ân.
Ký ức hãy còn mới mẻ a!
Vũ Linh quyết định vờ trấn định theo sát Tiêu Diễm đi ra ngoài.
Nghê Hồng ngẩn đầu nhìn lướt qua năm người, hứng thú nhìn nhiều hai mắt, bốn trong số năm người này tu vi cũng đều là kim đan, duy nhất chỉ có một người là luyện khí kỳ bốn tầng.
Hơn hết, dung mạo của hai tên đi đầu đều thực nổi bậc, nhất là tên mặc thanh y kia, cơ hồ nhóm người này vừa xuất hiện, cả tửu lâu liền lâm vào quỷ dị yên tĩnh, tầm mắt đều tập trung vào bọn họ, khó mà dời khỏi ánh mắt.
Nghê Hồng không thể phủ nhận rằng, tên mặc thanh y so ca ca còn đẹp mắt, thậm chí đám Thanh Hồ tộc luôn tự tin vào dung mạo kia cũng không thể sánh bằng tên mặc thanh y kia.
Nếu để người này đứng trước đám hồ ly thúi kia, xem chúng có còn đắc ý! Hừ!
Tên mặc tử y đi phía sau trông cũng không kém, rất mạnh mẽ, Nghê Hồng cảm thấy tên này so tên tiểu bạch kiểm phía trước nhìn còn thuận mắt, xem làn da màu lúa mạch cùng cơ bắp săn chắc tràn đầy sức mạnh, rất hợp với phong cách thô bạo mạnh mẽ của yêu thú bọn họ.
Nhưng làm Nghê Hồng chú ý nhất là tên có tu vi thấp nhất nhóm, tên này có dung mạo tầm thường nhất, tồn tại cảm thấp nhất, tu vi kém nhất.
Chỉ là Nghê Hồng cảm thấy thật quen thuộc! Thật muốn bắt lại rút vài roi cho hả dạ! Càng nhìn càng muốn đánh!
Vũ Linh chợt thấy ớn lạnh, trên người da gà nổi lên từng đợt, nhìn lên bầu trời đang chiếu xuống cái nắng oi bức, thầm nghĩ mình chẳng lẽ bị bệnh?
Đợi năm người đi ra khỏi tửu lâu, Nghê Hồng mới thu hồi tầm mắt, nhìn Kiều Ân, có chút bực dọc hỏi.
"Vẫn chưa tìm thấy sao?"
Kiều Ân thở dài, lắc đầu nói.
"Tiểu thư, ta đã đi tìm khắp nơi nhưng không thấy Tiểu Cầu Cầu, có lẽ nó đã bay mất rồi, nếu muốn, chúng ta có thể đến phường thị mua một con khác?"
"Ta không cần. Hừ, Nếu để ta gặp lại nó, ta nhất định phải rút hết lông của nó ra xem nó có còn bay được nữa hay không, thật là một con chim vô ân! Giờ ngươi không cần tìm nó nữa, nhưng ta muốn ngươi điều tra lai lịch của Tiểu Cầu Cầu"
Nghê Hồng tức giận đến bẻ gãy cả đôi đũa, sau đó lại phân phó Kiều Ân.
"Được!"
Không cần Nghê Hồng nhắc, Kiều Ân cũng muốn điều tra lai lịch của con chim kỳ quái đó, theo lời Nghê Hồng nói con chim đó chẳng những không chịu uy áp chèn ép, còn có thể nói ra tiếng người, một yêu thú như thế tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Nhưng nó lại xuất hiện ở đây, còn tiếp cận đến Nghê Hồng, Kiều Ân tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ thứ gì không rõ lai lịch như thế đến gần Nghê Hồng, xem đến còn là hắn quá sơ ý nên để con chim đó qua mặt dễ dàng như vậy.
Có khi đó là ý đồ của một kẻ nào đó muốn đánh chủ ý lên bọn hắn, càng nghĩ Kiều Ân càng không yên, có lẽ không nên ở lại nơi này thêm nữa.
Nếu để Vũ Linh biết ý nghĩ của Kiều Ân, thì Vũ Linh nhất định sẽ đen mặt vỗ vai Kiều Ân, nói với hắn ngươi suy nghĩ nhiều, Vũ Linh mới không đản đau tới mức tự ngược mà đâm đầu đến tìm chết.
--- --- ---
Rời khỏi Dung Thành, Vũ Linh leo lên phi kiếm của Hình Liệt Phong, lúc đầu Vũ Linh định leo lên phi kiếm của Tuyết Dao nhưng hai người Tuyết Phàm Tuyết Dao lai nói phải đi làm việc khác và sẽ tách ra, thế nên Vũ Linh lại mon men đến chỗ Tiêu Diễm, nhưng tên nhỏ mọn đó vẫn còn thù dai vụ Vũ Linh đạp mình mà đánh rớt Vũ Linh xuống.
Cuối cùng Vũ Linh chỉ có thể đi cùng Hình Liệt Phong, nhưng thực sự Vũ Linh rất sợ khi đi cùng Hình Liệt Phong, bởi vì người này rất thích tốc độ, cho nên thường để phi kiếm bay rất nhanh, trên đường cảnh vật cũng biến thành những vệt màu lướt qua, Vũ Linh phải khó khăn lắm mới bám vững, tốc độ này so với đua xe ở hiện đại còn khủng bố.
Tiêu Diễm thấy Vũ Linh ngây ngốc như bị lạc mất hồn phách, trên đầu mái tóc cũng bị gió mạnh làm dựng ngược cả lên, liền vui sướиɠ cười ha ha khi người gặp họa.
Còn một ngày đường mới đến Lạc Mai Sơn Trang thế nên ba người quyết định sẽ cắm trại qua đêm, ngồi trước đống lửa Hình Liệt Phong lấy ra một bầu rượu, vừa cắn thịt nước vừa uống một ngụm.
Tiêu Diễm thì lấy ra một chiếc ghế trường kỷ, phía trên có lót nệm bông trông rất êm, nhìn Tiêu Diễm lười biến nằm dài trên đó, chỉ là tùy ý một động tác nhỏ cũng mang theo một loại mị thái, thật sự trông rất hấp dẫn khiến ai nhìn vào cũng sẽ bị mê hoặc, đến cả thần kinh thô như Vũ Linh, không ít lần trong đầu cũng nghĩ đến một câu-Yêu Nghiệt!
May mắn tên này đầu thai là nam nhân, nếu thực sự là nữ nhân, có lẽ sẽ là hồng nhan họa thủy, không, giờ cũng đã là lam nhan họa thủy.
Hình Liệt Phong đã quen với mấy cảnh này, ngoại trừ lúc đầu còn thất thần ra, thì sau này đã miễn dịch, theo lời Hình Liệt Phong nói, đừng nhìn Tiêu Diễm quá lâu, tên đó có độc, nhìn nhiều sẽ bị tiết độc.
Vũ Linh cảm thấy rất đúng, bộ dạng thế này thì dù là nam nhân cũng khó mà cưỡng lại được.
Cho nên có thể đi cùng với Tiêu Diễm mà không bị biến cong, Vũ Linh cảm thấy Hình Liệt Phong thật sự rất cường đại!.
"Thế nào, Có phải bị tuyệt thế phong tư của bổn thiếu gia làm mê hoặc?"
Tiêu Diễm nhướng mi, khıêυ khí©h nhìn Vũ Linh, tay cầm quạt phe phẩy, bộ dạng cực kỳ dụ nhân phạm tội.
Haiz, Vũ Linh nhìn Tiêu Diễm, khẽ thở dài.
"Tiêu sư thúc, có ai nói cho ngươi câu này chưa?"
"Câu gì?"
Tiêu Diễm thiêu mi, nhướng mắt hỏi
Vũ Linh trầm mặt nhìn Tiêu Diễm một lúc, mới tỏ ra ưu hương nói.
"(*)Mỹ nhân nhan như ngọc, dung quang khí tự hồng, xuân thu niên luân chuyển*, lam cốt hóa khô lâu...Ack"
Phụt-
Tiêu Diễm ném cây quạt vào đầu Vũ Linh, trừng mắt tức giận.
"Câm miệng! Hừ, quả nhiên! Ta biết chắc là từ miệng ngươi nhất định sẽ không phun ra thứ gì tốt lành!!! Lần này giỏi thật, dám trù cả bổn thiếu gia! Nha đầu xem chiêu!"
Hình Liệt Phong lau đi số rượu bị mình phun ra, không ngừng ho khan thành tiếng, thầm cho Vũ Linh dựng lên ngón tay cái, có thể bình thản ở trước Tiêu Diễm nói ra mấy lời này, quả là đáng khen.
Vũ Linh bị ăn đau ôm đầu, thấy Tiêu Diễm phóng tới liền hết hồn, nhanh chóng thoát ra rồi nhảy lên lấy ra Bắc Minh Kiếm-thanh kiếm Dung Bách đưa, sau đó liền chặn lấy công kích từ Tiêu Diễm, tất nhiên Tiêu Diễm chỉ dùng chiêu thức đơn thuần không hề sử dụng linh lực, bằng không chỉ cần một cái nhấc tay, nha đầu này cũng đã bị đánh chết.
"Chơi xấu! Quân Tử động khẩu không động thủ! Ỷ mạnh hϊếp yếu!!!!"
Vũ Linh vội vàng đón tiếp mấy chiêu của Tiêu Diễm, vừa tránh né, vừa la to.
"Bớt nói nhảm! Ta sẽ không để ngươi chết nên yên tâm đi"
Tiêu Diễm mới không quan tâm quân tử hay không quân tử, hừ, hôm nay không dạy nha đầu này một bài học, hắn nguyện ý đổi ngược lại tên.
"Cứu mạng a! Có kẻ đàn áp trẻ em"
"Ngoan! Bổn thiếu gia nhất định sẽ thật tốt chỉ dạy nha đầu đáng chết như ngươi biết thế nào mới là là đàn áp thật sự!"
Tiêu Diễm nghe Vũ Linh không ngừng oai oái la to, cười khẩy một tiếng, ra chiều càng thêm mạnh mẽ, Vũ Linh bị Tiêu Diễm không ngừng tấn công, đến cả la hét phản đối cũng không có thời gian.
Hình Liệt Phong cảm thấy nếu mình ngồi đây uống rượu thì quá nhàm chán, vì thế Hình Liệt Phong cũng thả bình rượu vào túi trữ vật, xoa tay khởi động sau đó vọt vào chỗ hai người đang chiến đấu.
"Ta cũng tham gia"
Có Hình Liệt Phong gia nhập, trận thế càng trở nên loạn, ngươi đâm ta, ta đánh ngươi, minh chiêu ám chiêu có gì ra hết, ba người chơi đùa còn thực sự vui vẻ, cuối cùng cũng không biết ai đang đánh ai.
Cuối cùng người thê thảm nhất vẫn là Vũ Linh.
Chỉ là Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm vì Vũ Linh còn nhỏ nên đều ra tay rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến Vũ Linh ăn mệt đến chết, chuyện thế này là chuyện thường thấy khi còn ở Lăng Tiêu Phong, mỗi lần có thể khoái trá ngược đãi Vũ Linh như thế, hai tên này còn rất hăng hái chạy lên Lăng Tiêu Phong, mỹ kỳ danh viết: giúp Vũ Linh có thêm kinh nghiệm chiến đấu, thế nên Vũ Linh bày tỏ, nàng da dày thịt thô là từ đây mà ra.
"Hừ! Có chút tiến bộ, xem đến mấy tháng qua cũng không lười biếng"
Tiêu Diễm đứng nhìn Vũ Linh nằm thành một đống, dùng một loại pháp thuật trị thương khiến vết thương trên người Vũ Linh biến mất, gấp lại chiếc phiến Tiêu Diễm lại bình luận ra một câu.
Vũ Linh nhịn không được trắng mắt, mấy tháng qua nhém chết không dưới năm lần, không tốt lên thì đập đầu vào đậu hủ mà chết được rồi.
"Nhưng tu vi còn yếu quá, ta nhớ không lầm ngươi đã lên tầng thứ năm, giờ lại bị rút lui tu vi, giờ mấy tên đệ tử ngoại môn gia nhập củng lúc với ngươi, tu vi của bọn họ còn cao hơn cả ngươi, nha đầu ngươi có thật là thượng phẩm linh căn không đấy?, nhưng mà nha đầu này, ta thấy số ngươi cũng xui xẻo thật đấy! Ngay cả ma tộc lẫn cấm địa cũng bị ngươi đυ.ng tới, ngươi...không phải trời sinh môi vận đi?"
Tiêu Diễm che mặt, cười tà nhìn Vũ Linh, ác ý nói ra.
Vũ Linh liếc mắt phóng đao xem Tiêu Diễm, chống người ngồi dậy, vừa xoa vai hoạt động khiến cơ thể bớt đau nhức, miệng lại phiền muộn lẩm bẩm.
"Tưởng ta muốn lắm sao! Nhất định là mỗi lần ra của ta đều không xem lịch"
Vũ Linh tu luyện so những người cùng đợt tuyển chọn chậm hơn một năm, lại bị Mộ Thần Hy hạn chế tu luyện linh khí, bắt nàng phải rèn luyện thân thể cùng kiếm thuật trước, còn không cho dùng đan dược, mỗi lần hấp thu linh khí đều phải áp súc cực hạn, thời gian tăng cấp tất nhiên so những người khác lâu hơn tốn công sức hơn nhiều, ai kêu mục tiêu của Vũ Linh là cực hạn hoàn mỹ trúc cơ.
Này có phải xem như tự làm bậy không thể sống? Bằng không nếu tu luyện bình thường thì giờ này Vũ Linh cũng đã được luyện khí chín tầng, thượng phẩm băng linh căn vốn không thể xem thường a.
Không biết giờ này nữ chủ tu vi thế nào?
"Ai, nha đầu! Ngươi đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
Hình Liệt Phong ngồi xổm trước mặt Vũ Linh, cười ranh ma nói.
"Hưh? Chuẩn bị tâm lý?"
Vũ Linh nghiên đầu, khó hiểu nhìn Hình Liệt Phong.
"Hì, thì tâm lý khi đối mặt với biểu đệ a! Nghĩ mà xem, ngươi biến mất lâu như thế, còn bị nhiều rắc rối như vậy, chưa kể nay lại bị tụt tu vi. Ngươi nói xem, biểu đệ thấy ngươi như thế sẽ thế nào đây hả?"
Vũ Linh cảm thấy mấy lời của Hình Liệt Phong như mũi tên đâm thẳng vào ngực mình, đờ mặt ra nhìn hai gương mặt cười khoái trá bên cạnh, chợt thấy tương lai đầy hắc ám.
"Vì mạng nhỏ ta sẽ phản khán đến cùng!"-Vũ Linh mím chặt môi, đứng bật dậy hùng hồn nói ra.
"Ngươi nằm mộng!"
Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm xua tay, ánh mắt nhìn Vũ Linh tràn đầy khinh bỉ, rồi quay mặt bỏ đi.
"Vậy...ta sẽ bỏ trốn!"
"Ngươi dám!!!!!"- Hai ngươi quay mặt đến, trừng mắt đồng thời lên tiếng.
Bọn họ mới không muốn nha đầu này chơi trốn tìm, để tên biếи ŧɦái kia biết bọn họ lại đánh mất nha đầu này, nhất định sẽ có phiền phức!
"Tất nhiên...không dám!"
"HỪ!"
Này!
Hai vị, đồng thanh quá rồi đấy!
--- --- ---
Ba ngày sau, Lạc Mai Sơn Trang.
Vốn dĩ chỉ cần mất thêm một ngày là đã tới nơi, nhưng Tiêu Diễm lại nảy ra ý tưởng rèn luyện cho Vũ Linh, cho nên mỗi lần đi qua nơi nào có yêu thú Tiêu Diễm sẽ ném Vũ Linh xuống, thấy chỗ nào có sơn tặc Hình Liệt Phong cũng đẩy Vũ Linh một phen.
Thế đó, từ một ngày đường kéo dài đến ba ngày đường, Vũ Linh chiến đấu không ngừng nghỉ khiến nàng mệt muốn chết, nhưng hố cha là nó lại hiệu quả, giờ Vũ Linh đã kéo lên luyện khí năm tầng sơ kỳ.
Vốn dĩ Vũ Linh có thể hồi phục từ lâu, nhưng đưa đẩy nhiều quá khiến thời gian tu luyện chậm trễ, mấy hôm nay tâm trạng cũng thoải mái, Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm cũng truyền thụ vài tâm đắc trong tu luyện cho Vũ Linh, còn bày ra tụ linh trận cho Vũ Linh tu luyện, thế nên tăng lên tu vi cũng là bình thường, huống hồ Vũ Linh cũng đã đạt tu vi này từ trước.
Tuy thời gian kéo dài thêm bởi hứng thú của hai tên ác ma, nhưng cuối cùng Vũ Linh cũng đã được Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm mang về Lạc Mai Sơn Trang, vừa vào bên trong thì đã thấy Thủy Ngọc, nha hoàn đã chăm sóc Vũ Linh lúc trước đứng đợi trước cổng.
"Chào! Đã lâu không gặp!"
Vũ Linh giơ tay chào Thủy Ngọc, nụ cười cứng ngắc khi thấy không khí nghiêm cẩn đến đáng sợ bao quanh Thủy Ngọc.
"Mừng tiểu thư đã trở lại. Xin hãy đi theo nô tỳ, tiểu thư cần tẩy rửa trước khi gặp mặt chủ nhân"
"Hả? Tẩy rửa?" Sao nghe cứ như tắm rửa sạch sẽ xong rồi tiến hành xử trảm!
"Vâng! đây là chủ nhân yêu cầu mỗi khi có người từ bên ngoài đi vào sơn trang"
Vũ Linh co rút khóe mắt, phân thân của sư tổ mắc bệnh thích sạch sẽ sao? đây là sợ lây nhiễm bệnh dịch?
Đừng nói là trước kia mình hôn mê cũng làm như thế! Thôi, tốt nhất không nên hỏi.
"Hai vị tiên trưởng vất vả, phòng của hai vị cũng đã chuẩn bị xong!"
Thúy Ngọc lại hướng Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong cúi thấp đầu thông báo, ngay cả mắt cũng không dám liếc nhìn một cái, hai người gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Nha đầu chúc toàn mạng!"
Tiêu Diễm nháy mắt với Vũ Linh, sao đó cười híp mắt rời đi, Hình Liệt Phong lại vỗ vai Vũ Linh hai cái, sau đó cũng theo sau bước đi, Vũ Linh hỗn độn trong gió.
Thật là muốn bỏ trốn!
"Tiểu thư, mời!"
"Đi thôi..."
Vũ Linh ngậm ngùi đi theo Thủy Ngọc, xem bóng lưng kia, muốn bao nhiêu bi thương là có bấy nhiêu bi thương.
(Chưa xong còn tiếp)
---Hết chương---
(*)
Hai câu đầu: Người đẹp mặt như mỹ ngọc, dung nhan sáng sủa, khí ấy tựa cầu vồng.
Hai câu cuối: mùa xuân mùa thu mỗi năm không ngừng lặp lại, người đẹp đã biến thành xương trắng.
Xuân thu niên luân chuyển: Câu này là mình chém từ tên bài thơ xuân thu nhã tập
Lam cốt hóa khô lâu: vốn dĩ là hồng cốt hóa khô lâu, nhưng từ "Hồng" thường dành cho nữ như hồng nhan tri kỷ, còn nam nhân sẽ dùng từ "Lam", như lam nhan tri kỷ, vì Tiêu Diễm là nam nhân nên Vũ Linh tự đổi thành từ"Lam" cho phù hợp.