Chương 17: Khống Linh Quyết.
Mộ Thần Hy sau khi đóng lại Động Hàn Thiên, cũng không hề quan tâm xem Vũ Linh ở trong đó sẽ kêu gào thảm thiết thế nào, liền trở về động phủ của mình, không lâu sau đó Tiêu Diễm liền đến.
Lần này chỉ có Tiêu Diễm một người đi tới Lăng Tiêu Phong, đến trước động phủ của Mộ Thần Hy, mở ra trận pháp cấm chế Tiêu Diễm quen cửa quen nẻo đi đến nơi Mộ Thần Hy đang đợi.
Vừa ngồi xuống ghế đá, Tiêu Diễm nhìn Mộ Thần Hy lại nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Vũ Linh đâu cả.
Bình thường giờ này chỉ cần vừa đi tới chân núi của Lăng Tiêu Phong, liền sẽ nghe đến mấy âm thanh đáng ngờ từ trên núi truyền xuống.
Tiêu Diễm còn nhớ mấy lần nghe được đám đệ tử có dịp đi ngang qua Lăng Tiêu Phong, họ đều nói rằng trên Lăng Tiêu Phong luôn phát ra mấy âm thanh la hét rêи ɾỉ vô cùng rùng rợn, cứ như là nháo quỷ.
Tiêu Diễm nghe tới liền ôm bụng cười tới phát ngất, nha đầu Vũ Linh mà nghe được chắc là sẽ tức tới hộc máu.
"Hôm nay Vũ Linh nha đầu không đến tập luyện sao?"
Nhìn quanh một lượt thật là không thấy
"Nàng vào Động Hàn Thiên tu luyện"
Đang uống trà Tiêu Diễm suýt chút bị mấy lời vừa rồi của Mộ Thần Hy làm cho nghẹn, Tiêu Diễm lau đi vệt nước vốn không tồn tại trên khóe miệng, trợn mắt khó tin xem Mộ Thần Hy.
"Ngươi nói thật?"
"..."
Mộ Thần Hy không đáp, chỉ nâng mắt nhìn Tiêu Diễm, như thể đang nói rằng, "Mộ Thần Hy hắn cần phải nói dối sao?"
"Đã vào được bao lâu?"
Tiêu Diễm lại hỏi.
"Hai canh giờ"
Tiêu Diễm:"...."
Tận hai canh giờ! Nha đầu đó còn sống không đấy?!
Tiêu Diễm lại châm chước hỏi.
"Khi nào thì ra?"
"Luyện khí bốn tầng"
Tiêu Diễm há miệng, lại thấy động tác đó quá mất hình tượng, nên phe phẩy quạt che lại, cau mày nhìn Mộ Thần Hy.
"Đừng nói với ta ngươi không biết nơi đó là nơi như thế nào, đến cả ta vào đó nửa ngày thôi cũng run rẩy tới tận xương, ngươi bắt nha đầu đó phải đạt tới luyện khí bốn tầng, này cũng quá khắc nghiệt rồi"
Tuy Tiêu Diễm thường xuyên trêu chọc Vũ Linh, lại thật sự chưa bao giờ làm khó ép buộc Vũ Linh tới tận cùng như này, ít ra Tiêu Diễm tự nhận là bản thân vẫn còn nương tay lắm.
"Ta đồng ý là ngươi cho nha đầu vào đó để gặp mặt Băng Cơ tiền bối, nhưng ngươi cũng thừa biết là dù nha đầu có là thượng phẩm biến dị băng linh căn, thì tu vi của nha đầu còn chưa đủ để chịu đựng hàn khí trong đó, huống hồ..."
"Mộc U Cốc bí cảnh"
Mộ Thần Hy không để ý Tiêu Diễm luyên thuyên, lạnh nhạt nói ra một câu, thành công làm cho Tiêu Diễm im lặng.
"Ý ngươi là nha đầu đó muốn tham gia vào Mộc U Cốc bí cảnh?"
Tiêu Diễm sửng sốt, hỏi.
Tay Tiêu Diễm phe phẩy quạt, làm ra những đợt gió thổi nhẹ lay tóc mái.
Với tính cách của Mộ Thần Hy, chắc chắn là sẽ không chủ động cho Vũ Linh đi vào Mộc U Cốc bí cảnh, vì trình độ hiện tại của Vũ Linh vẫn chưa đủ khả năng để một mình sinh tồn trong đó, cho nên chỉ có thể là nha đầu đó nghe được tin, liền tự mình đề ra ý định mà thôi.
Tiêu Diễm híp mắt nhìn Mộ Thần Hy, như nghĩ đến điều gì, liền nói.
"Chẳng lẽ ngươi đây là muốn lợi dụng hàn khí trong Động Hàn Thiên, để Vũ Linh luyện hóa hết năng lượng bị ngươi phong ấn trước kia?"
Trên Lăng Tiêu Phong có Động Hàn Thiên không tính là bí mật, ít nhất các đại gia tộc cùng cao tầng trưởng lão đều biết.
Tuy nhiên vị trí ở đâu thì không ai có thể biết rõ, dù Mộ Thần Hy là Mộ gia thiếu chủ cũng không tiết lộ với gia tộc một chữ, kể cả có dùng sưu thần cũng không thể tìm ra được.
Vì đây là Lăng Tiêu Phong cấm địa không truyền lưu ngoại nhân, tất nhiên sẽ có thủ đoạn để giữ vững bí mật.
Tiêu Diễm cũng chỉ biết một ít về Động Hàn Thiên, biết rằng nơi đó quanh năm lạnh lẽo băng hàn, nhưng là một động thiên phúc địa, ngoài ra còn thêm điều gì ẩn sau nơi này, hắn hoàn toàn không biết.
Trước đây Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong có hỏi Mộ Thần Hy về Động Hàn Thiên.
"Thần Hy, ngươi nói xem bên trong Động Hàn Thiên có thật là rất lạnh? Lạnh như thế nào?"
Mộ Thần Hy khi ấy chỉ đáp.
"Lạnh thâm cốt tủy"
Khi ấy Tiêu Diễm còn cười hỏi.
"Vậy ngươi nói xem, người có hỏa linh căn như ta đi vào, thì có thể trụ lại bao lâu?"
Mộ Thần Hy lại thẳng thừng đáp.
"Nhiều nhất hai ngày"
"Hai ngày? Này cũng quá ngắn đi, ít nhiều gì ta cũng đã là kim đan kỳ rồi nha, xem đến cũng nên là một hai tuần gì đó"
Mộ Thần Hy chỉ liếc mắt, dù mặt không có biểu lộ cười nhạo nào, nhưng Tiêu Diễm lại thấy rõ mình đang bị hạ thấp.
"Hai ngày là nhiều"
Tiêu Diễm cảm thấy không phục hỏi ngược.
"Vậy ngươi có thể trụ được bao lâu?"
"Chưa tới ba ngày"
"Đến ngươi còn chưa tới ba ngày?"
Hình Liệt Phong cũng phải khó tin thốt lên, thấy Mộ Thần Hy gật đầu không như là đang nói giỡn, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong hai người liền quay mặt nhìn nhau
Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong đều trầm mặt, họ nhận ra rằng có vẻ họ thật sự đã xem thường cái Động Hàn Thiên đó rồi.
Lại nói, ngay cả sư phụ của Tiêu Diễm là Tử Hà chưởng môn, dù biết sư mẫu Băng Cơ tiền bối ngủ say ở đây, nhưng cũng không cách nào biết được nơi nào cũng không thể vào được.
Nghĩ lại cũng là, có thể người trong tu chân giới này đều biết đến chỗ ở của Băng Cơ tiền bối, thì Tử Dận đạo quân chắc chắn sẽ không cho Tử Hà biết đến.
Mà thậm chí hắn còn nghe nói, năm xưa Tử Hà còn từng lên đây đòi Tử Dận đạo quân đưa ra Băng Cơ, chỉ là cuối cùng đều bị Tử Dận đạo quân đánh xuống Lăng Tiêu Phong.
Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong may ra có Mộ Thần Hy, cũng nhờ hai người đủ thân cận với Mộ Thần Hy, nên mới từ miệng của Mộ Thần Hy biết được một hai điều ít ỏi không quan trọng lắm như thế, có thể thấy nghiêm ngặt đến mức nào.
Lại nói, nửa năm trước Vũ Linh ăn vào Kim Lân Ngư, may mắn được Mộ Thần Hy kịp thời ra tay, bằng không nha đầu tham ăn đó sẽ bị linh khí bành trướng, bạo thể mà chết.
Tuy đã rút ra không ít linh khí, nhưng một phần lớn vẫn còn tồn tại bên trong cơ thể, nếu mạnh mẽ rút sạch chỉ làm phản tác dụng, khiến cho Vũ Linh càng thêm nguy hiểm.
So với nguy cơ bành trướng linh khí bạo thể mà chết, thì ảnh hưởng căn cơ phá hủy đan điền, với người tu chân thì điều đó có khi còn đáng sơ hơn cả.
Vì thế Mộ Thần Hy chỉ đành phong ấn số năng lượng đó lại, tránh để chúng cuồng bạo làm tổn hại kinh mạch đan điền của Vũ Linh.
Chờ nha đầu đó tăng tiến tu vi cao hơn, phong ấn sẽ tự động hóa giải, theo đó Vũ Linh sẽ có thể hấp thu linh khí luyện hóa thành linh lực cho chính mình.
Tuy nhiên vì phong ấn cũng cần năng lượng để duy trì, mà năng lượng đó lại phải lấy từ chính Vũ Linh.
Nên bình thường Vũ Linh rất hay đói bụng, dù Vũ Linh cứ cho rằng mình đang tập tu luyện ích cốc, nên mới có cảm giác đói bụng mau chóng như thế.
Vào Động Hàn Thiên tu luyện là một nước cờ mạo hiểm, phải biết bên trong Động Hàn Thiên không những lãnh lẽo băng hàn, mà bên trong hàn khí còn pha lẫn hàn độc.
Tiêu Diễm tuy chưa vào, lại từng thấy qua nơi tương tự, ở đó tuy không thể sánh bằng Động Hàn Thiên, nhưng Tiêu Diễm cũng không dám khinh thường, nhất là người mang hỏa linh căn như hắn, vào đó bất lợi nhân lên gấp mười lần.
Vũ Linh tuy là băng linh căn, nhưng với tu vi hiện tại, cho nàng tu luyện một thời gian ngắn còn tốt, muốn tu luyện lâu dài bên trong đó, chẳng khác gì kêu Vũ Linh tìm chết.
Mộ Thần Hy bình thường đối với Vũ Linh tuy có phần nghiêm túc khắt khe, ra tay chỉ dạy cũng quyết đoán không chút nương tay, nhưng cũng chưa bao giờ làm gì gây hại đến Vũ Linh.
Thậm chí chính Tiêu Diễm cũng phải kinh thán, vì Mộ Thần Hy suy nghĩ cho Vũ Linh thật sự là chu toàn đến không tìm ra bắt bẻ, nói Mộ Thần Hy thu Vũ Linh làm đệ tử còn đáng tin hơn.
Cho nên chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết, Mộ Thần Hy đây là đang lợi dụng hàn khí bên trong Động Hàn Thiên, chính yếu là để đốc thúc Vũ Linh tu luyện.
Sau đó mau chóng phá vỡ phong ấn dung hợp linh khí tăng lên tu vi, chứ không thời gian càng kéo dài, đối với Vũ Linh sẽ chỉ càng bất lợi.
Đây cũng cách duy nhất để Vũ Linh tập để kháng với hàn độc, thân là băng linh căn, sớm muộn Vũ Linh cũng phải đến những nơi tương tự để tu luyện.
Nếu Vũ Linh thật sự muốn tham gia vào Mộc U Cốc bí cảnh, xem ra chỉ có thể dùng biện pháp thô bạo như thế, thì may ra Vũ Linh mới đủ sức sống sót từ đó đi ra.
Mộ Thần Hy thật là suy nghĩ vẹn toàn chu đáo, xem đến, Tử Dận có thể giao phó Vũ Linh một cách thoải mái như thế cho Mộ Thần Hy, cũng không phải là tùy ý tiện tay ném nồi, dù Tiêu Diễm thấy người sau có càng là lý do chủ yếu.
Huống chi, để linh khi không chủ kia vào trong cơ thể, mặc dù đã phong ấn lại nhưng nó cũng không là điều tốt lành gì cho cam.
Không khéo lỡ có việc gì sảy ra, khiến cho phong ấn phá vỡ, đến lúc đó Vũ Linh tuy không chết nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, nhẹ thì kinh mạch tổn thương tu vi chậm trễ, nặng thì kinh mạch gãy nát, đan điền vỡ vụn, tu vi tẫn phế.
Tóm lại, sớm chừng nào luyện hóa hết đám linh khí đó, càng nhanh chừng nào thì càng tốt chừng ấy, để lại càng lâu hậu họa càng khó lường.
Còn về hàn độc, thân là thượng phẩm biến dị băng linh căn, chỉ cần tăng lên tu vi luyện hóa một chút là có thể hóa giải, nếu ngay cả chút hàn độc này cũng không giải quyết được, thế cũng quá mất mặt danh hiệu thượng phẩm biến dị băng linh căn.
Đối với Tiêu Diễm có thể nhanh chóng đoán ra mục đích của mình, Mộ Thần Hy cũng không nhiều tỏ vẻ mà tiếp tục bình thản uống trà.
Nếu Tiêu Diễm cứ mãi không suy đoán được, khi đó Mộ Thần Hy mới thật sự hoài nghi người đang ngồi trước mắt mình là giả mạo.
"Được rồi, cho là nha đầu đó tu vi tăng tiến thành luyện khí bốn tầng đi, ngươi cảm thấy chỉ bằng luyện khí bốn tầng thì cơ hội sống sẽ cao à?"
Người vào bí cảnh tuy giới hạn ở luyện khí kỳ, nhưng nguy cơ cũng chẳng kém là bao, tu vi trên luyện khí bảy tầng còn chẳng dám chắc, chỉ bằng luyện khí bốn tầng, nghe thật sự miễn cưỡng.
"Đủ sống"
Mộ Thần Hy chắc nịch nói, như thể rất có tin tưởng với cái mạng nhỏ dai như đĩa của Vũ Linh.
Tiêu Diễm im lặng, chỉ cười khẩy.
"Ngươi thật dám tin tưởng vào nha đầu đó, mà thôi, nếu ngươi nói như vậy lại chấp nhận cho nha đầu đó vào, hẳn là cũng có cách để mà bảo toàn cho nha đầu ngốc đó"
Tiêu Diễm cũng chẳng mệt lòng thêm nữa, dù sao đã là thượng phẩm biến dị linh căn, được một đạo quân thu nhận, tuy không có căn cơ gia tộc, nha đầu có chắc cũng sẽ được đạo quân truyền cho không ít thứ bảo mệnh.
Với lại thời gian qua có bọn hắn thay nhau chỉ dạy, nha đầu đó có thể sống tốt trong bí cảnh là điều chắc chắn, huống chi đây cũng chỉ mới làm bí cảnh của luyện khí kỳ, độ nguy hiểm cũng sẽ không cao lắm.
Tiêu Diễm chống tay nhìn Mộ Thần Hy, lắc lắc trong tay tách trà, nhếch môi nói.
"Thế, hôm nay ngươi đặc biệt bỏ qua tên Phong Tử kia, lại gọi riêng ta tới đây, không phải chỉ là vì cùng ngươi uống cái thứ trà nhạt nhẽo y như ngươi đây sao?"
Không để ý đến lời trêu chọc tràn ngập ác thú vị của Tiêu Diễm, Mộ Thần Hy vẫn thản nhiên xem như không nghe thấy gì, chỉ hỏi.
"Chuyện kia thế nào?"
Tiêu Diễm đổi lại tư thế, khoanh tay nhìn Mộ Thần Hy, sắc mặt nghiêm túc.
"Ngươi thấy đó, ta cùng Phong Tử đã thầm đi điều tra, tuy có chút thu hoạch, chỉ là tên kia có lẽ đã phát giác điều gì, nên hành sự rất cẩn thận, nhất thời khó mà nắm được gì hữu ích thêm từ hắn"
"Nhưng theo Phong Tử điều tra ra được, việc hắn nhắm đến ngươi không đơn giản chỉ là vì chức vị thiếu chủ, ta thấy hắn giống như đang mưu đồ lấy đến một thứ gì đó từ ngươi."
Tiêu Diễm chống tay lên bàn rồi đan các ngón lại, đặt cằm lên trên bàn tay đan ngón, cười khẩy hỏi.
"Thần Hy, ngươi nói xem, rốt cuộc thì trên người ngươi có gì mà khiến cho tên đó không ngại bị người khác phát hiện hắn hai mặt, ấy vậy mà vẫn cố chấp muốn lấy xuống từ trên người của ngươi cho bằng được?"
"..."
Mộ Thần Hy không đáp, Tiêu Diễm hoa đào mắt nhìn chằm chằm Mộ Thần Hy, vốn chỉ tùy ý nói cũng chẳng mong nhận được trả lời từ Mộ Thần Hy.
Nên lát sau Tiêu Diễm liền ngồi thẳng lưng lại, lười nhác phe phẩy chiếc phiến.
"Ngươi định khi nào tiến hành ra tay đối với tên đó?"
"Thời cơ chưa tới"
Mộ Thần Hy đạm thanh không mang bất kỳ biểu lộ mở miệng, Tiêu Diễm nhún vai cười, quả thật lúc này vẫn chưa thích hợp ra tay.
Tên kia ở bên trong gia tộc có địa vị không chút kém Mộ Thần Hy, thậm chí nếu xét về nhân mạch thì chỉ hơn chứ không kém.
Tiêu Diễm dù không muốn cũng từng có suy nghĩ rằng, nếu tính ra đối phương so với Mộ Thần Hy càng phù hợp chức vị thiếu chủ của Mộ gia.
Một người tâm tư linh hoạt khéo đưa đẩy, còn rất giỏi nắm bắt thời thế, so với một người ngoại trừ tài năng thiên phú làm ai cũng phải ngước nhìn ra, mấy thứ khác đều là phù du, nghĩ thôi cũng đủ biết ai càng thích hợp.
Nhưng mà biết sao được, đây là tu chân giới, nơi tu vi thực lực cùng thiên phú mới là thứ quyết định, tâm tư linh hoạt khéo léo tới đâu, thiên phú kém cũng chỉ có thể bị khinh thường xem nhẹ.
Mà người kia, thật đáng buồn khi chỉ là tam linh căn, miễn cưỡng cũng vào hàng trung thượng, nhưng muốn kế thừa một đại gia tộc như Mộ gia, thật là không đủ xem.
Mấy năm qua bị Mộ Thần Hy bị động chèn ép, Tiêu Diễm dù không thể gọi là thân, nhưng cũng biết người đó có niềm kiêu ngạo so bọn hắn chỉ hơn chứ không kém.
Một người có lòng tự trọng cao cùng kiêu ngạo như thế, hắn tất nhiên sẽ chịu không nổi việc bì đè ép tới không thể ngẩn đầu này, nhịn tới nay mới ám toán ra tay, xem như hắn lợi hại.
Muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, giờ chứng cứ chưa đủ, muốn lật đổ người đó là rất khó, lỡ như kinh động quá lớn, ngược lại chỉ khiến bên ta gặp phải bất lợi.
Tên đó dù thiên phú không cao, nhưng đầu óc cực kỳ phát triển, đến Tiêu Diễm cũng phải chịu thua ba phần, nên càng phải cẩn trọng tránh làm hắn nghi ngờ.
"Ta muốn bế quan"
Mộ Thần Hy chợt nói.
"Lại bế quan?"
Tiêu Diễm kinh ngạc hỏi lại, nhưng chợt nghĩ lại thấy cũng đúng, Vũ Linh giờ bị ném vào Động Hàn Thiên, Mộ Thần Hy xem ra đã có thể dành ra được thời gian chữa trị nội thương trước kia.
Tiêu Diễm không ít lần than phiền về việc Mộ Thần Hy hời hợt với thương thế của mình, nay chịu chủ động nói muốn bế quan, thật là khó được
"Khi nào thì bế quan?"
Tiêu Diễm gấp