Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 14: đã chỉnh sửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 14: Đối mặt.

Thiên Vân Thành

Khu vực mua bán.

Lưu Thẩm Nhã đứng trước một sạp hàng, mặc trên người bộ y phục bình thường, không phải đồng phục của Thiên Kiếm Tông.

Lúc này Lưu Thẩm Nhã cả người tỏa ra hơi thở người sống chớ gần, dưới lớp khăn che là gương mặt lạnh lùng, mắt phượng sắt bén chăm chú nhìn xem nữ nhân đang đứng trước mặt mình.

Nữ nhân đứng trước mặt Lưu Thẩm Nhã, là kiểu người vừa nhìn liền biết không phải kẻ bình thường, không nói đến trang phục quý giá màu đỏ cực kỳ nổi bật kia.

Chỉ riêng khí chất cùng dung mạo cũng đủ vượt qua tất cả những người mà Lưu Thẩm Nhã từng thấy, tuy nhiên người này nhìn đến liền biết không phải dễ chọc.

Cô ta có mái tóc đen dài với kiểu tóc được chải chuốt rất tỉ mỉ gọn gàng, dung mạo diễm lệ nhưng không thô tục, cảm giác nhìn vào có tính công kích cực cao.

Phối với y phục màu đỏ càng khiến cho người này mị thế toàn sinh, màu đỏ mặc trên người cô ta không có chút cảm giác diêm dúa hay bị lấn áp, ngược lại như thể trời sinh màu đỏ chính là thuộc về riêng người này.

Lưu Thẩm Nhã dám chắc bản thân từ khi xuyên qua đến nay, chưa bao giờ có qua lại hay gặp gỡ với nữ nhân này, nhưng lại không biết vì sao Lưu Thẩm Nhã lại nhận ra được địch ý từ đối phương.

Dù rằng người đối diện không thể hiện ra quá rõ ràng, nhưng nàng Lưu Thẩm Nhã vẫn cảm giác được người này có địch ý rất sâu với mình, cảm quan của sát thủ chính là rất nhạy cảm với sát khí.

Nữ nhân áo đỏ kia, phải chăng là trước kia có ân oán gì với chủ nhân thân thể này?

Nếu vậy tại sao lhi đã tiếp nhận phần lớn ký ức của nguyên chủ thân thể này, Lưu Thẩm Nhã lại không có chút ấn tượng nào?

Nữ nhân này, thật ra là ai?

Trước khi nói đến tình cảnh mà Lưu Thẩm Nhã đang gặp phải, thì nên nói về khoảng thời gian Lưu Thẩm Nhã sống trên Thiên Kiếm Tông.

Ở ngoại môn, đệ tử được tông môn phân phát cho một nhà trúc để tu luyện, hơn nữa nhà trúc còn có sân vườn nhỏ để trồng trọt chăn nuôi.

Lưu Thẩm Nhã dù sao cũng là một ngoại môn đệ tử, hiển nhiên cũng sở hữu đãi ngộ như thế, Thiên Kiếm Tông tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ảnh hưởng thanh danh như chèn ép tước đoạt đặc quyền nên có của đệ tử.

Cuộc sống của Lưu Thẩm Nhã trôi qua cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ đôi lúc bị Lưu Thiến Thiến tạo ra phiền phức, nhưng bản thân Lưu Thẩm Nhã cũng không phải là trái banh bị tùy ý ném qua ném lại, tất nhiên là dễ dàng giải quyết.

Dù sao mấy chiêu trò trẻ con kia của Lưu Thiến Thiến không dễ gì hạ gục được Lưu Thẩm Nhã, chúng còn chẳng bằng một góc những gì mà Lưu Thẩm Nhã từng trải qua ở kiếp trước.

Hai năm đi vào Thiên Kiếm Tông, nay Lưu Thẩm Nhã đã là luyện khí bốn tầng trung kỳ, trong thế hệ cùng tuổi ở ngoại môn, cũng xem như là có thành tựu.

Lưu Thẩm Nhã luôn cố gắng tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày, chỉ như thế mới có thể yên tâm sống ở nơi nhìn như sáng rọi nhưng tràn ngập ám đấu này.

Nhiều lần không ngại tu vi yếu kém, một mình độc hành mạo hiểm sinh tử để vào rừng chém gϊếŧ yêu thú, chỉ nhằm mục đích rèn luyện kỹ năng thực chiến, cùng thu lấy tài liệu đổi linh thạch tư nguyên.

Trước kia Lưu Thẩm Nhã còn là xem nhẹ thế giới này, dù có là sát thủ đi nữa, Lưu Thẩm Nhã thỉnh thoảng vẫn có lúc giải trí, đọc tiểu thuyết thư giản cũng là một lựa chọn tốt.

Cho nên Lưu Thẩm Nhã đọc không ít tiểu thuyết, đa phần là tiên hiệp giang hồ, nên với thế giới tu chân có phần mong chờ, dù phần lớn đều dựa vào việc đọc tiểu thuyết mà ra.

Nhưng khi đã nhận thức rõ tu chân giới, Lưu Thẩm Nhã đã chẳng dùng bao lâu để khắc sâu thấy được áp lực từ sự chênh lệch tu vi thực lực ở thế giới này là to lớn thế nào.

Nó không giống thế giới cũ, thế giới cũ dù sao chủ yếu chỉ là người thường, mọi người cũng không có quá nhiều năng lực về sức mạnh, sự chênh lệch giữa các cá nhân cũng không quá cao.

Nhưng ở đây thì khác, chỉ riêng người thường và tu sĩ đã có cách biệt như trời với đất, tu sĩ cùng chiêu thức năng lực tranh đấu lại nhiều vô kể.

Cả khi có được kỹ năng sát thủ đáng kiêu ngạo ở kiếp trước, thì với tu sĩ chúng chẳng khác gì một trò hề trẻ con, chỉ hợp lên mặt với mấy võ sư giang hồ ở phàm giới mà thôi.

Mấy ngày đầu tiên, không ít lần Lưu Thẩm Nhã buộc phải hạ mình khuất nhục trước đám người do Lưu Thiến Thiến đưa tới, những người kia tuy tu vi không cao nhưng lại mạnh hơn Lưu Thẩm Nhã rất nhiều.

Khi ấy Lưu Thẩm Nhã tu vi thấp kém lại chưa hiểu rõ quy luật của tu chân giới khắc nghiệt ra sao, thậm chí khi ấy nếu họ muốn gϊếŧ Lưu Thẩm Nhã, đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Có lẽ nếu không phải Lưu Thiến Thiến còn cố kỵ quy định cấm tranh đấu gϊếŧ hại đồng môn sư huynh đệ, thì có lẽ Lưu Thẩm Nhã đã bị hạ thủ từ lâu, nhưng một phần cũng phải cảm tạ cái ác cảm nửa vời miệng cọp gan thỏ của Lưu Thiến Thiến.

Cơ mà sống nhẫn nhục không phải là tính cách của Lưu Thẩm Nhã, thânlà sát thủ, lạnh lùng, quả quyết, tàn nhẫn, trước khi nghĩ mình là người, thì chỉ cần biết bản thân là vũ khí sống chuyên gặt hái sinh mệnh.

Niềm kiêu hãnh của một sát thủ là tuyệt đối không thể bỏ qua cho con mồi, nhưng vẫn chưa phải lúc, nên dù cho Lưu Thẩm Nhã có cao ngạo không cam lòng thế nào, Lưu Thẩm Nhã hãy phải nhịn xuống.

Với tu vi thấp kém như hiện tại, Lưu Thẩm Nhã vẫn phải cắn răng chịu đựng sự chèn ép trong bóng tối, cùng ác cảm khinh thường từ xung quanh.

Nên giờ không thích hợp để Lưu Thẩm Nhã phản kích, phải từ từ nằm im chờ đợi, đợi đến thời điểm con mồi lơ là yếu đuối nhất, khi đó sẽ hạ đòn chí tử khiến đối phương đến cơ hội phản kháng cũng không thể.

Hiện tại Lưu Thiến Thiến địa vị cao tiền đồ tốt đẹp, khiến nhiều người vì thế đi theo nịnh nọt, thậm chí vì Lưu Thiến mà ra mặt tìm đến Lưu Thẩm Nhã phiền toái, cũng chỉ để được Lưu Thiến Thiến hài lòng.

Lần trước Lưu Thẩm Nhã còn gặp phải mấy kẻ ngu xuẩn, chúng muốn đợi Lưu Thẩm Nhã ra ngoại lịch lãm, để thần không biết quỷ không hay gϊếŧ hại nàng chôn thây dã ngoại, dù rằng sau đó chúng đều bị Lưu Thẩm Nhã một tay trừ khử.

Cũng vì thế mà thù càng kết càng lớn, tuy bề ngoài đám người kia không dám hành động, nhưng gây ra rắc rối cho Lưu Thẩm Nhã càng nhiều hơn trước, hầu như không ngày yên thân.

Không chỉ khiến cho Lưu Thẩm Nhã ở tông môn bị cô lập xa lánh, cũng răng đe áp đảo những ai ở gần hay giao lưu với Lưu Thẩm Nhã, làm cho cuộc sống của Lưu Thẩm Nhã theo đó sẽ càng thêm trơ trọi nan kham.

Có thể nói cả Thiên Kiếm Tông đều biết,nội môn Lưu Thiến Thiến là không vừa lòng với muội muội cùng cha khác mẹ ở ngoại môn này.

Trong mắt họ Lưu Thiến Thiến và Lưu Thẩm Nhã đã kết thành kẻ thù, vì thế đối với Lưu Thẩm Nhã có phần tò mò xem diễn, có khinh bỉ và cả đồng tình.

Nhưng tất cả đều có chung suy nghĩ, đối đầu với nội môn đệ tử, thật là ngại mạng mình quá dài đây mà.

Nửa năm trước Lưu Thẩm Nhã liền dứt khoác bế quan dài hạn, dù sao loay hoay ở bên ngoài cũng chỉ bị đám người đó phí mất thời gian, chi bằng chuyên tâm tu luyện tốt hơn.

Dù sao Lưu Thẩm Nhã biết Lưu Thiến Thiến cũng đã tuyên bố sẽ bế quan tu luyện, Lưu Thiến Thiến chính là muốn tranh thủ tu luyện để một năm sau tham gia thử luyện trong Mộc U Cốc bí cảnh.

Lưu Thẩm Nhã nghĩ, nàng cũng muốn tham gia, điều kiện để có danh ngạch cũng không khó, chính là dùng điểm tích phân để đổi.

Nhưng tu vi cũng phải đủ mạnh để có thể an toàn tham gia, nên Lưu Thẩm Nhã dùng hai tháng thời gian để bế quan, đánh lên luyện khí bốn tầng đỉnh liền ra ngoài.

Lưu Thẩm Nhã gặp phải bình cảnh, nên không tiếp tục phí thời gian nữa, mà thời gian còn lại đó, Lưu Thẩm Nhã thường lao đầu vào làm nhiệm vụ.

Không chỉ nhanh chóng kiếm đủ tích phân để đổi lấy danh ngạch, mà còn lợi dụng thực chiến để đột phá bình cảnh, thuận tiện tránh né đám ruồi bọ kia một phen.

Giống Lưu Thẩm Nhã người có mục tiêu dành lấy danh ngạch đúng là không ít, cho nên Lưu Thiến Thiến sẽ lợi dụng điều này khiến Lưu Thẩm Nhã mất đi cơ hội.

Thiên Kiếm Tông cũng không phải toàn thứ chướng mắt, nhờ Lưu Thiến Thiến, mà Lưu Thẩm Nhã cũng tìm ra được vài người có thể dùng.

Tựa như giám trưởng ở Luyện Kiếm Đường, nơi mà tất cả đệ tử đều đến tập luyện kiếm thuật, có cả đài tranh đấu để các đệ tử so tài, đây cũng là nơi giải quyết các vụ tranh đấu lôi đài khi có xích mích cần giải quyết công khai.

Giám trưởng là những người chịu trách nhiệm trông coi giám sát, họ chủ yếu là đệ tử nòng cốt, đa phần là nội môn và thân truyền đệ tử nên kiếm thuật cực kỳ cao.

Giám trưởng từng ra mặt giúp đỡ Lưu Thẩm Nhã nhiều nhất, cũng có lực chấn áp nhất chính là người tên Hình Liệt Phong.

Lưu Thẩm Nhã nghe nói, người này đừng nói là tân nhân như Lưu Thiến Thiến, đến cả thủ tịch đại sư huynh Ngọc Quang Hiên cũng phải kiêng kỵ mấy phần.

Lưu Thẩm Nhã cũng đã tận mắt chứng kiến năng lực của người này, chỉ có thể diễn tả một câu là áp đảo toàn trường, không thể chống cự.

Tựa như một cơn bão cuồng nộ, sấm rền vang dội, đến cả cơ hội thở dốc cũng không có, mỗi chiêu thức đều mang khí thế ngàn vạn, cực kỳ mạnh mẽ.

Lưu Thẩm Nhã cho rằng, bản thân cùng lắm chỉ chống đỡ được ba chđược người tên Hình Liệt Phong này, mạnh mẽ đến rùng mình.

Trong tông môn, có thể sánh ngang với Hình Liệt Phong, ngoại trừ thủ tịch đại sư huynh Ngọc Quang Hiên, có vẻ cũng còn ba người nữa, ai cũng là thiên kiêu chi tử, vừa xuất hiện liền khiến người khác phải nể phục.

Lưu Thẩm Nhã nhớ rõ cảm xúc khi ấy, đó là cảm giác kí©h thí©ɧ trên từng tế bào, muốn mạnh mẽ như hắn, muốn hạ gục hắn.

Sau lần đó Lưu Thẩm Nhã càng dốc lòng vào tu luyện, chỉ như vậy Lưu Thẩm Nhã mới có thể đạt được vị trí cao như Hình Liệt Phong, cuồng vọng tiêu sái, không thèm cố kỵ bất cứ ai.

Tuy không thật sự tin tưởng, nhưng ít ra Lưu Thẩm Nhã cũng lọc ra được ai sẽ là kẻ thù, ai sẽ là người vô can, thuận tiện cho sau này đáp trả.

Nếu Lưu Thiến Thiến có bày ra chiêu trò gì, Lưu Thẩm Nhã cũng chẳng thể để vào mắt, dù sao Lưu Thiến Thiến cũng chẳng dám làm ra đại sự, Lưu Thiến Thiến chính là nhát như thỏ đế.

Mà thời gian qua Lưu Thẩm Nhã điên cuồng gϊếŧ chóc yêu thú ở bãi săn, cũng khiến cho nhiều người kiêng kỵ, nhất là nhận được không ít tán thưởng từ các vị giám trưởng ở Luyện Kiếm Đường.

Cho nên họ nhận ra Lưu Thẩm Nhã thật không dễ chọc, nên cũng chẳng dám gây sự nhiều với Lưu Thẩm Nhã, thật hiếm có thời gian yên tĩnh, Lưu Thẩm Nhã có chút nhàn hạ.

Hôm nay, Lưu Thẩm Nhã tạm ngưng ra ngoài chém gϊếŧ yêu thú, nên muốn xuống phường thị mua một ít hạt giống linh thực cùng cây con của linh thảo, sân vườn của Lưu Thẩm Nhã

Sáng sớm Lưu Thẩm Nhã liền khởi hành đi đến phường thị lớn nằm dưới chân Thiên Kiếm Tông-Thanh Vân Thành.

Mua xong linh thảo cây non cùng hạt giống linh thực, thấy trời còn sớm nên Lưu Thẩm Nhã nhất thời cao hứng đi dạo xung quanh.

Đi một lúc cũng chẳng mua gì thêm, cho đến khi Lưu Thẩm Nhã thấy một gian hàng bày ra ở góc đường ngọng chút thu hút.

Gian hàng do một luyện khí tám tầng tán tu bày mở, trên sạp hàng đó có một cây trâm cài khiến Lưu Thẩm Nhã chú ý.

Cây trâm bạc có hoa văn hình mẫu đơn, bên trên còn khảm vào hồng thạch to chừng ngón út, dưới ánh mặt trời hồng thạch ánh lên sắc thái tựa như một ngọn lửa.

Nhìn chung cây trâm này không mấy gì gây chú ý, nếu so với các trâm cài được nạm khảm trân châu bảo thạch, hay các nguyên liệu cao cấp quý giá trong các cửa hàng chuyên khu.

Nhưng Lưu Thẩm Nhã lại nhìn trúng cây trâm này, cảm thấy thấy nó rất đặc biệt rất hợp mắt mình, dù bản thân Lưu Thẩm Nhã cũng chẳng thích màu đỏ chút nào.

Kiếp trước Lưu Thẩm Nhã được tổ chức huấn luyện năng lực giám định đồ vật cũng như mục tiêu ám sát, nhờ thế ánh mắt nàng cực kỳ sắc bén, Lưu Thẩm Nhã tự tin mắt nhìn đồ của mình cũng rất chuẩn .

Vài lần trước kia, Lưu Thẩm Nhã cũng từng chọn lấy mấy món giá trị tuổng chừng như đã vứt đi, nên Lưu Thẩm Nhã vẫn rất tin tưởng trực giác của bản thân, nên giờ Lưu Thẩm Nhã cũng có cảm nghĩ như thế với cây trâm này.

"Tiên tử nhìn trúng cây trâm này sao?"

Chủ cửa hàng xoa tay, cười hì hì hỏi.

Sáng đến giờ mới có khách tới tất nhiên phải nắm lấy cơ hội, hắn đang rất nghèo, bằng không cũng chẳng bỏ thời gian tu luyện mà ra đây phơi nắng.

"Cây trâm này bao nhiêu linh thạch?"

"Tiên tử rất tinh mắt a, đây là ta từ bí cảnh mất không ít công sức cùng mồ hôi để tìm tới, nếu không phải ta thật thiếu linh thạch, ta sẽ không mang ra bày hàng đây, hơn nữa...."

"Nói trọng điểm"

Lưu Thẩm Nhã tuyệt tình cắt đứt lời giới thiệu phóng đại của chủ gian hàng, nghe vậy, chủ gian hàng cười ngượng nói.

"Không nhiều, chỉ sáu mươi hạ phẩm linh thạch "

Sáu mươi hạ phẩm linh thạch cho một cây trâm cài không có gì đặc biệt trừ vẻ ngoài hơi bắt mắt là quá đắt, với chừng đó có thể vào cửa hàng trang sức mua cây trâm tốt hơn nhiều.

Chủ sạp báo giá xong cũng chỉ cười cười, hắn dám nói ra giá đó chính là vì thấy Lưu Thẩm Nhã tuy còn trẻ, mặc y phục cũng phổ thông, nhưng khí chất kia chắc chắn không phải tu sĩ bình thường.

Có khi là tiểu thư gia tộc hay đệ tử tông môn cải trang ra ngoài, cho nên mấy người như thế tất nhiên trong túi sẽ có không ít linh thạch, đưa ra giá này có khi lại rẻ bèo với họ

Lưu Thẩm Nhã, nói.

"Bốn mươi hạ phẩm linh thạch"

"Tiên tử nói đùa, cây trâm này là ta hao phí biết bao tâm tư mới lấy đến, bốn mươi hạ phẩm linh thạch chẳng phải là quá thấp rồi sao?"

"Năm mươi"

"Ầy, thôi được rồi, nể tình tiên tử là người đầu tiên mở hàng, xem như ta mở lộc đi vậy, năm mươi hạ phẩm linh thạch thì năm mươi"

Chủ sạp mặt tỏ ra bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại vui vẻ như nở hoa, đúng là dễ lừa, trả giá mà như không thế này thật là đám tiểu thư không hiểu sự đời.

Cây trâm đó vật liệu tầm thường kiểu dáng không nổi bật, chẳng có tác dụng gì ngoài trang trí, nói không chừng đến mười hạ phẩm linh thạch còn chưa tới đây, thật là ngu ngốc hết sức.

Lưu Thẩm Nhã lấy ra năm mươi hạ phẩm linh thạch, tay vừa đưa cho chủ sạp, tay khác với lấy cây trâm.

Ngay lúc tay Lưu Thẩm Nhã sắp chạm vào cây trâm, một bàn tay khác đã nhanh tay bắt lấy cây trâm, tốc độ nhanh đến mức người luôn cảnh giác như Lưu Thẩm Nhã cũng chưa kịp phản ứng, thì cây trâm đã bị người đó cầm lên hướng chủ sạp kêu giá.

"Ta lấy cây trâm này"

Giọng nữ thanh lãnh mang theo ngạo khí vang lên bên tai, ngữ điệu dứt khoác nhanh chóng.

"Ôi, nhưng mà..."

Chủ sạp cũng bị dụng mạo người tới làm hoảng thần, chợt bị ánh mắt gay gắt như lửa liếc tới, liền vội vàng thu hồi tầm mắt, miệng lại hớn hở nói.

"Hừ, cho ngươi hết"

Cô gái còn chẳng thèm quan tâm chủ gian hàng nói là bao nhiêu linh thạch, chỉ tùy ý ném xuống một túi to.

Chủ gian hàng sáng mắt lên, cầm vội kiểm tra, bên trong là ba trăm hạ phẩm linh thạch, so với lúc đầu hắn còn định báo giá là sáu mươi hạ phẩm linh thạch, còn nhiều ra hai trăm tư, gấp bốn lần đây.

Ăn may rồi, ăn may rồi, nay lại gặp phải đều là nữ nhân ngu ngốc, vì một cây trâm vứt đi mà đưa lên ba trăm hạ phẩm linh thạch, người giàu có thật là phát rồ mà!

"Chờ đã, ta đến trước, sao ngươi lại bán cho cô ta?"

Thấy tình
« Chương TrướcChương Tiếp »