Chương 1: Là Pháo Thí
Trong rừng, một tiểu cô nương yên lặng nằm trên đất bất tỉnh, xung quanh có làn khói màu trắng mờ hồ vây quanh.
Trên ngực xuất hiện vết cào to lớn dữ tợn, máu chảy xuống thấm đẫm một bãi cỏ khô, nhưng ở làn khói bao vây đang dần lấy mắt thường có thể thấy tốc độ khép lại.
Gương mặt tím tái tràn ngập tử khí, cũng dần dần lấy lại một chút sinh khí, mãi cho đến khi vết thương hoàn toàn lành lặn, gương mặt cũng bớt tái nhợt, thì giờ tiểu cô nương đã trông như một người sống.
Nếu không phải trên ngực áo còn rõ ràng vết máu, thì có lẽ đã cho rằng chưa có gì sảy ra, tiểu cô nương ấy chỉ đang ngủ say mà thôi.
Vũ Linh mở bừng mắt, đôi mắt màu xám bạc dần trở nên thâm đen, cho đến hóa thành một màu đen sậm, sương mù trong đôi mắt cũng từ từ tiêu tán, Vũ Linh ngơ ngác nhìn thẳng lên trên bầu trời.
Cảm nhận sâu sắc mọi thứ xung quanh, Vũ Linh nhẹ nhàng nâng tay lên, xem bàn tay tinh tế nhỏ nhắn, có chút thô ráp hơi ngâm đen.
Nhìn vào bàn tay này, tuy nhìn r ngay đây là của một đứa trẻ,nhưng độ thô ráp cùng màu da ngâm vàng, có thể thấy đứa trẻ này sinh ra không phải từ một gia đình giàu có khá giả.
Vũ Linh không thấy kinh ngạc khi nhìn vào bàn tay này, dù không thực sự là tay của mình, nhưng gần mười năm không ngừng xem đến, muốn nói lạ cũng không thấy lạ nổi.
Trầm mặt một lúc, Vũ Linh lại nghiên đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, đập vào mắt Vũ Linh đầu tiên là một mù xanh ngát, mùi cỏ hòa cùng mùi bùn đất, thoang thoảng mùi vị của máu.
Nhìn lên trên có vài con chim nhỏ đang đậu trên cành cây nhảy nhót kêu vang, chùng nghiên ngả cái đầu nhỏ bé của mình nhìn Vũ Linh bằng một đôi mắt tò mò.
Nơi này là một khu rừng, chỗ Vũ Linh đang nằm là bên cạnh một con suối, nhớ tới những gì đã sảy ra Vũ Linh nhíu mi lại.
Trước khi n ói về việc khiến bản thân trở thành như hiện tại, Vũ Linh nên nói ra rõ ràng hơn mọi thứ, ít nhất là những gì Vũ Linh vẫn còn nhớ.
Đầu tiên, Vũ Linh vốn chính là một cố gái bình thường sinh sống ở hiện đại, một hôm cao hứng xem lại quyển hố văn của mười năm trước, do một người bạn của Vũ linh nhãi hứng viết ra.
Tất nhiên vì nó là hố văn nên sẽ không có kết thúc, Vũ Linh khi xem xong thì tỏ ra đồng tình với vô số lời kêu than bên dưới khu bình luận, vì thừa biết là người bạn của mình tuyệt đối sẽ nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục sự nghiệp vẽ tranh tự kỷ điên cuồng kia của cô ấy.
Lại không ngờ rằng, tối hôm sau liền chạy một vòng vào chính tiểu thuyết đó, tới giờ vẫn chưa thể bò ra được.
Người ta xuyên không thành nữ chủ vạn nhân mê hay bạch liên hoa gì đấy, cũng thành ác độc nữ xứng gia thế hiển hách, hoặc là có bàn tay vàng nữ xứng.
Nhưng Vũ Linh lại xuyên thành nhân vật đến tên còn không có, hai chương liền lãnh tiền về quê ăn cám người qua đường.
Thứ hai đây là một quyển tu chân tiểu thuyết, nữ chủ là sát thủ trong một lần nhiệm vụ thất bại đã xuyên đến tu chân giới, trở thành trong mắt mọi người nhu nhược hèn yếu lại xấu xí thứ nữ.
Nhưng xấu xí chỉ là nguyên thân ngụy trang, bỏ đi lớp hóa trang liền lộ ra khuynh quốc khuynh thành dung mạo, trắng ra thích làm màu.
Khi nữ chủ xuyên đến liền trừng trị điêu ngoa cao ngạo đích tỷ, cùng ác độc phu nhân và bọn nha hoàn tham lam, lại còn nhanh chóng lấy được tán thưởng từ phụ thân.
Hai tháng sau đó nữ chủ được tư cách tham gia tuyển chọn đệ tử của Thiên Kiếm Tông, một trong các đại môn phái hàng đầu ở tu chân giới.
Trải qua các cuộc thử luyện khắc khổ nữ chủ rất nhanh được thông qua, tới thử luyện cuối cùng, nữ chủ trắc ra là tam linh căn nên chỉ có thể ở lại ngoại môn.
Dù vậy dựa vào thân thủ nổi bật, cùng biểu hiện tài năng trong suốt cuộc thử luyện, nên vẫn có được sự tán thưởng của cao tầng Thiên Kiếm Tông.
Ba năm ở ngoại môn nữ chủ liền tham gia vào bí cảnh, ở đó may mắn tìm thấy linh thú có mang huyết mạch của tầm bảo thử, ngoài ra còn có phù văn truyền thừa từ đại năng, sau đó tìm thấy tẩy linh đan trở thành song linh căn.
Cùng lúc đó nam chủ xuất quan và có ý định thu nhận đệ tử, vì vượt qua thời gian tuyển chọn nên linh căn tốt đệ tử đều có người thu vào môn hạ, lúc này nữ chủ dùng song linh căn lại vừa vặn xuất hiện.
Phía sau là nam nữ chủ tiến hành sư đồ luyến, nữ chủ đào hoa cũng không ít, nào là ma tộc thiếu chủ, đại sư huynh, Đa Bảo Các thiếu chủ, sát thủ lâu lâu chủ,...
Nữ chủ bàn tay vàng mở rộng chói mù mắt chó, thần khí, thần thú, đan dược tất cả thứ tốt đều là của nàng, ở thú triều nữ chủ triển lộ tài năng kinh động toàn trường, được nam chủ bảo hộ cứu nguy ở lúc sắp gục ngã.
Chưa kể ở nữ chủ đạt trúc cơ liền thu được không gian thần khí có thượng cổ tiên nhân truyền thừa, cùng vô số linh thạch phù lục, linh căn biến thành thủy linh căn.
Còn đánh thức thể chất tiềm tàng ẩn dấu là thủy linh thần thể, thể chất được cho là trân quý hơn cả thuần âm thể chất, tóm lại đây là bình thường thăng cấp pha ngôn tình tu tiên văn.
Nhưng đây là hố văn nên chỉ viết đến nữ chủ độ kiếp nguyên anh thì ngưng, tất nhiên để nữ chủ có thành tựu thì không thiếu các loại nam nữ phụ đi ra làm thảm trải đường, mà Vũ Linh ngay cả nữ phụ còn không được tính nữa cơ.
Về phía Vũ Linh, sau khi xuyên không, Vũ Linh bị nhốt vào một nơi không có gì hết, chỉ có một màu xám vắng lạnh tràn ngập tầm nhìn, dù có la hét kêu gào hay van cầu thế nào cũng không ai nghe hay trả lời.
Không biết qua bao lâu, Vũ Linh lại xuyên vào bụng một phụ nữ mang thai, nhưng vì linh hồn quá yếu ớt mà lâm vào ngủ say, cho tới khi một linh hồn khác đi vào, thì Vũ Linh bị đẩy tiến vào nơi sâu nhất của ý thức.
Đứa bé sinh ra rồi lớn lên, trong thời gian đó Vũ Linh chỉ nhìn qua tầm mắt của đứa trẻ ấy để quan sát bên ngoài, đứa bé sinh ra tại một sơn thôn tên là Hà Thụ Thôn, nhũ danh đứa bé là Nhị Nha, trong nhà còn một ca ca và một tỷ tỷ.
Năm Nhị Nha tám tuổi thì được biết thành trên có tiên nhân đến tuyển chọn đệ tử, thôn trưởng mang các đứa trẻ từ tám tới mười hai đến tham gia, đáng tiếc ca ca và tỷ tỷ của Nhị Nha đều vượt số tuổi nên không thể tham gia.
Lần đầu thử luyện chính là dùng trọng lực, Nhị Nha từ nhỏ thường lên núi hái rau dại nên thể chất rất tốt, lại có linh hồn Vũ Linh âm thầm giúp đỡ, vậy nên dễ dàng vượt qua.
Thử luyện thứ hai là lên thang trời, nói là thang trời nhưng không phải là đâm thẳng tới tầng trời, mà là vì nó cao như sắp bắt lên trời mà thôi, Nhị Nha cũng rất thuận lợi thông qua tuy không đạt thành tích ưu dị.
Tới đây Vũ Linh liền biết mình xuyên vào quyển tiểu thuyết kia, mà bản thân lại là tấm lót chân đầu tiên trong truyện.
Vũ Linh thầm than thở một tiếng, vì Vũ Linh đang ở sâu bên trong ý thức của Nhị Nha, nếu Nhị Nha gặp phải điều gì, vậy thì Vũ Linh cũng chẳng thể yên
Bỗng cảm thấy bản thân thật ủy khuất, người ta xuyên không đá văng nữ chủ tìm kiếm tình yêu, mà Vũ Linh đừng nói lật đổ nữ chủ, ngay cả thân thể còn không khống chế được nói chi là phản kháng.
Thật đau khổ mà...
Theo nguyên tác, thử luyện thứ ba là sinh tồn trong rừng rậm, tất nhiên là không có nguy hiểm thực tế, đủ cho đám trẻ con trói gà không chặt này rè luyện xem xét tâm tính cùng lòng can đảm mà thôi.
Nên chỉ là cho đối mặt một ít có diện mạo dữ tợn lại không có tính công kích yêu thú, sẽ không có nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng.
Nhưng tiểu thuyết đã chứng inh, càng chắc chắn thì càng sảy ra chuyện, nhất là khi có dính dáng tới nhân vật chính.
Vốn Nhị Nha sẽ không gặp nguy hiểm gì nếu chỉ đơn thuần đi chung với người cùng thôn, nhưng lại sảy ra ngoài ý muốn khi Nhị Nha quen được một người tên Lưu Thẩm Nhã.
Rồi khi kết bạn với người đó, họ gặp phải một con yêu thú cấp một lọt lưới xông tới tấn công bọn họ, Lưu Thẩm Nhã vì tình thế cấp bách nên đã kéo Nhị Nha thay nàng hứng chịu một kích trí mạng, sau đó Nhị Nha liền cup.
Đợt thử luyện thứ ba này cũng là Nhị Nha phải chết nếu theo nguyên tác đặt ra, Nhị Nha cùng nữ chủ cũng chính là Lưu Thẩm Nhã kia quen, là bởi ví phòng của nữ chủ nằm ngay bên cạnh phòng Nhị Nha.
Nhị Nha thấy nữ chủ vừa vặn cùng mình đi ra, mà nàng lại là nữ nhi của thành chủ, lại được vài người cùng thôn thúc giục, cho nên mới tiến lên bắt chuyện tỏ ý muốn cùng kết đội.
Thử luyện thứ ba này là cho kết đội mà hành động, có thể làm quen với tiểu thư như nữ nhi của thành chủ, cũng là điều tốt, biết đâu sẽ khiến họ may mắn bảo đảm được phần nào.
Nhị Nha tâm tư đơn thuần vốn không có suy nghĩ nhiều, thấy Lưu Thẩm Nhã đơn độc một người nên mới mời nàng gia nhập nhóm, có nhiều người như thế cũng an toàn hơn.
Ai ngờ chưa gì đã bị nữ chủ kéo ra làm tấm chắn, nữ chủ vốn là bùa đòi mạng chứ nào là bùa phù hộ bao giờ, Vũ Linh chỉ có thể than vãn bên trong.
Hiện giờ thử luyện thứ ba vẫn chưa kết thúc, Nhị Nha vì chắn cho Lưu Thẩm Nhã nên bị yêu thú đánh vào một trảo bay xuống vách núi.
Nhị Nha đã chết rồi, nhưng linh hồn của Vũ Linh vẫn còn tại, sau khi hấp thu mảnh vỡ linh hồn của Nhị Nha, Vũ Linh đã có thể khống chế lại hoàn toàn thân thể này.
Khó khăn đứng dậy lại bị té ngã, lâu dài tồn tại ở dạng linh hồn, giờ Vũ Linh có được thân thể thật sự nên nhất thời không kịp thích ứng.
Ngồi bệch xuống thở dốc, thuận tiện cúi đầu xem trên ngực vùng da bị lộ ra hoàn toàn lành lặn nhẵn nhụi, Vũ Linh thấy khó hiểu.
Chẳng phải là đang bị thương nặng tới chết sao? Thế nào lại không thấy vết thương đâu cả?
Không nói tới vết cào của yêu thú mạnh tới độ gãy cả xương, tổn thương cả nội tạng bên trong, chỉ việc té từ vách núi xuống cũng sẽ bị chần thương không nhẹ, chết thật cũng chẳng đùa.
Vậy mà giờ lại lành lặn không chút thương tôn, Vũ Linh nghi ngờ kiểm tra thật kỹ, một lúc mới xác định thân thể này hoàn toàn khỏe mạnh lành lặn, dù còn hơi đau khi cử động.
Vũ Linh còn không biết lúc trong bụng mẹ linh hồn Vũ Linh có hấp thu không ít tiên thiên khí, nhờ có nó mà linh hồn Vũ Linh mạnh mẽ hơn.
Cũng nhờ nó mà thân thể này trị hết thương tổn do yêu thú tạo thành, dù vậy Vũ Linh vẫn còn cảm thấy đau đớn khi cử động.
Trước tạm bỏ qua một bên, Vũ Linh cố sức đứng dậy đánh giá hoàn cảnh hiện tại, thử luyện thứ ba tiến hành ở bên trong một khu rừng, thật ra khu rừng này là trong một tiểu bí cảnh, chỉ cần thành công vượt qua ba ngày ở đây là có thể hợp cách thông qua.
Nếu muốn bỏ cuộc hay gặp nguy hiểm có thể bóp vỡ truyền tống phù, nhưng khi đó liền xem như mất đi tư cách tham gia vòng tiếp theo.
Lúc gặp cấp một yêu thú, đoàn người của Nhị Nha cơ hồ đều bóp vỡ truyền tống phù, Nhị Nha cũng thế, nhưng chưa kịp bóp vỡ liền bị nữ chủ kéo đi làm tấm chắn.
Tất nhiên nguyên tác có ghi nữ chủ dựa vào một thân sát thủ kỹ năng đánh gục yêu thú, sâu sắc nhận lấy không ít ánh mắt tán dương của mọi người, còn Nhị Nha chết thì chỉ xem là ngoài ý muốn.
Vũ Linh mặt lạnh, dù lúc đó bản thân chỉ ở trong thức hải nhưng cảm xúc khó tin, sợ hãi, tuyệt vọng, không cam lòng cùng đau đớn khi bị yêu thú tấn công của Nhị Nha, nó khắc sâu truyền tới Vũ Linh, nói cách khác cảm xúc và đau đớn của Nhị Nha đều truyền lại cho Vũ Linh.
Lưu Thẩm Nhã, thù này lão nương ghi.
Vũ Linh vốn không muốn cùng nữ chủ đối lập, nhưng không báo lại thù này cảm thấy thật có lỗi với Nhị Nha lẫn bản thân.
Lúc này Vũ Linh còn không ngờ tới, vì một hành động nhỏ của mình lại dẫn tới hàng loạt dị biến thoát khỏi kịch tình khống chế, tục xưng bươm bướm hiệu ứng được Vũ Linh vô tình tận dụng triệt để.
Còn bốn canh giờ nữa mới kết thúc thử luyện, Vũ Linh xác định nơi ở của mình hiện tại an toàn mới thả tâm thở dài, dựa người vào tản đá Vũ Linh xoa xoa cái bụng đang biểu tình kêu vang.
Thân thể đau đớn thế này muốn tìm thức ăn là quá khó, bắt cá dưới suối cũng không thể, chưa kể quần áo ướt khiến Vũ Linh khá khó chịu.
Chờ thấy khá hơn Vũ Linh đứng dậy tìm tới một cành cây khô làm cây nạn chống đi, nơi này có quả dại nhưng lo lắng có độc nên Vũ Linh chỉ dùng trong những thứ quen thuộc trong trí nhớ của Nhị Nha để tìm ra thứ có thể ăn được.
Trời dần sụp tối, đi lang thang thế này là không an toàn, dù nơi đây không còn yêu thú nguy hiểm như trước, nhưng Vũ Linh thật sự bị dọa rồi, cả khi yêu thú dù là loại nhỏ yếu nhất thì cũng mạnh hơn dã thú.
Nén đau đớn leo lên một cành cây cao, Vũ Linh mới thở dài chậm rãi chờ đợi qua đêm, chỉ cần qua đêm nay là có thể tự động truyền tống đi ra ngoài.
Bình thường sẽ có tu sĩ âm thầm đi theo quan sát từng nhóm người, nhưng chuyện của nhóm Nhị Nha sảy ra quá bất ngờ nên chưa kịp phản ứng thì yêu thú đã đánh bay Nhị Nha xuống vách núi mất rồi.
Nếu may mắn có lẽ sẽ có người đi xuống tìm kiếm, nhưng Vũ Linh bị nước cuốn tới đây nên muốn tìm cũng mất không ít thời gian, mà có khi họ đã từ bỏ rồi cũng nên.
Như Vũ Linh đoán, việc có yêu thú cấp cao hơn đi vào ranh giới thử luyện quả thật đã làm náo động không ít, các tu sĩ giám sát cũng đều đi tới hiện trường dò xét kỹ càng.
Việc tuyển chọn đệ tử là việc lớn, nhưng danh dự khi một đại tông môn như Thiên Kiếm Tông, lại sảy ra tai nạn không đáng có thế này, ảnh hưởng đến danh dự môn phái còn là việc to lớn hơn gấp trăm lần.
Nhóm người đi cùng Nhị Nha được đặt cách thông qua, con yêu thú kia bị một tiểu cô nương nhu nhược yếu ớt như Lưu Thẩm Nhã gϊếŧ chết, khiến đám người đó không khỏi nhìn Lưu Thẩm Nhã bằng ánh mắt khác.
Biết tin còn một người bị đánh xuống vách núi những người giám sát cũng không hi vọng nhiều, dù sao một phàm nhân đứa trẻ bị đánh xuống vách núi dốc cao như thế, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Dò xét xung quanh cũng không thấy thi thể đứa bé đó, rất có thể bị yêu thú ăn mất hoặc là bị nước cuốn trôi, phía dưới vực núi là một con sông chảy xiếc, té xuống đó thật khó giữ mạng, trừ khi là kỳ tích.
Lưu Thẩm Nhã biết Nhị Nha bị buông tha cho tìm kiếm và phán xét là đã chết, lòng dâng lên không quá lớn cảm xúc, nếu lúc đó nàng không dùng Nhị Nha ra thay thế, kẻ chết chính là nàng, chỉ trách thân thể này quá yếu kém cùng Nhị Nha quá xui xẻo mà thôi.
Chỉ hi vọng rằng kiếp sau Nhị Nha sẽ có một cuộc sống mới tốt hơn, Lưu Thẩm Nhã dâng lên suy nghĩ như thế, với một sát thủ gϊếŧ người không chớp mắt như Lưu Thẩm Nhã, có suy nghĩ thế này thì thật là hiếm có.
Nay vì Lưu Thẩm Nhã biết mình thua thiệt Nhị Nha, nên không khỏi có chút thả lòng, còn có cả suy nghĩ sẽ đền bù lại cho gia đình Nhị Nha xem như kết thúc nhân quả.
Vũ Linh mà nghe được những lời này, chắc chắn sẽ hộc máu phún vào mặt Lưu Thẩm Nhã mắng to.
"Lấy máu lau mặt cho thông não ngươi ra đi!"
(Chưa xong còn tiếp)
---End Chap---