Chương 2

3.

Ta đang gặp phải rắc rối, còn là một rắc rối vô cùng lớn.

Ngày thứ hai sau khi mẹ ta trói Tam thái tử Long Vu đưa đến, hoàng thất của Yêu giới đã mang đến rất nhiều của hồi môn cùng với trống và cồng chiêng.

Vị lão Long Vương kia thậm chí còn đến trước cổng lớn gia đình mẹ ta hô to những lời nịnh nọt.

Còn nói rằng từ lâu đã xem ta như con dâu, ta và Long Vu sinh ra là đã dành cho nhau.

Ta thấy ông ta chỉ đang khoác lác thôi, nhưng mẹ thì lại rất thích khi có người khen ngợi, nên đã tự mình nhận lấy của hồi môn của ta.

“Ông cũng đã đến đây rồi, vậy thì ta cũng không cần đi báo tin cho ông nữa.”

Mẹ lấy ra một viên bi tròn trong vắt đưa cho lão Long Vương: “Đây là sính lễ của nhà ta dành tặng cho con trai ông.”

Ta không biết đó là gì, nhưng nhìn lão Long Vương rụng cả tóc đầy phấn khích, chắc chắn đây không phải là vật tầm thường.

Thế là cặp tiểu phu thê ra đời theo một cách đơn giản và nhanh chóng nhất lịch sự.

Mẹ trông thấy vẻ mặt vô cảm của ta, dường như có chút hối lỗi.

“Ôi chao, ông già nói chuyện khéo quá, ta còn quên nói với ông, con trai ông không còn là một chính phu* nữa rồi.”

*chính phu: người chồng trước đây chưa từng lấy ai cả.

“Ông còn muốn gả cho ta lần nữa ư?”

Gương mặt ta có chút tức giận, cảm giác dường như mẹ không đối xử với ta như một con chim: “Ta rất bận, ta muốn luyện võ, ta muốn chiến đấu, ta không thích yêu đương, ái tình gì cả.”

“Không sao, chỉ là để chơi đùa thôi mà.”

Mẹ khẽ mỉm cười: “Khi mẹ đi cùng cha con, không có thời gian chăm sóc con, con có thể lấy cậu ta ra để giải tỏa buồn chán.”

Thật là một cách giải sầu tốt…

Nhưng quả thật đúng là như vậy.

Ta nhìn thấy Long Vu đang tỏ ra rất đau khổ, buồn bã, lại nhìn sang chiếc áo khoác nhỏ màu trắng giống với áo của phụ nữ đang mặc trên người hắn.

Cảm giác cũng không phải là khó coi cho lắm.

Nên ta đã ôm hắn và hào phóng hỏi xem hắn muốn cái gì, nhà chúng ta cái gì cũng có hết.

“Ha ha, ta muốn trái tim và lá gan của cô! Cô cho được không!”

Hắn ta giọng yếu ớt nói: “Không cho thì thả ta đi!”

“Vậy ngươi đi đi.”

Ta dang hai tay ra, lạnh lùng nói: “Ai không cho ngươi đi, chân ở trên thân thể ngươi, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào ngươi muốn.”

“Cô nói thật sao.”

Hắn nhìn ta với vẻ nghi ngờ, cởi chiếc áo khoác ra rồi nhanh chóng chuẩn bị xuống núi.

Ta không ngạc nhiên khi hắn rời đi, ta chỉ thắc mắc tại sao hắn lại ngây thơ đến như vậy.

Quả nhiên không lâu sau, lão Long Vương lại bay lên núi một lần nữa, lần này ông ta mang theo rất nhiều của hồi môn để chuộc lỗi, ngoài ra còn có một con rồng được buộc bằng sợi dây màu đỏ trong hộp ngọc trai khổng lồ.

Long Vu buồn bã khóc.

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình của hắn, tự nhốt mình trong phòng và khóc suốt ba canh giờ mới mở cửa.

Sau đó hắn đã ngoan ngoãn đi theo ta, cũng không nhắc đến chuyện quay về nhà.

Ta không còn thấy cậu ta kiêu ngạo nữa, ta không quen với điều này cho lắm.

Ta không có tâm trạng để đánh nhau, tất cả những gì ta có thể nghĩ đến là làm thế nào để dỗ dành hắn.

“Hay là ta đưa ngươi đến Nhân giới để ngắm pháo hoa?”

Thấy hắn ủ rũ nằm trên bàn, ta ngồi xổm xuống bên cạnh kiên nhẫn dỗ dành hắn.

“Buổi trình diễn pháo hoa và thuyền mây ở Giang Nam rất đẹp, ta đưa ngươi đi xem nhé?”

4.

Ta muốn dỗ dành hắn, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dỗ được một tiểu thanh mai*.

*thanh mai trong cụm từ "thanh mai trúc mã"

Ta khoanh tay bước ra ngoài xem pháo hoa, bên trong thuyền vang lên tiếng ríu rít của Long Vu và tiểu thanh mai Sơ Tuyết của hắn.

Từ lúc gặp nhau họ đã có vô vàn điều để nói, tiểu hồ sáu đuôi kia bật khóc, như thể Long Vu đã chịu đựng rất nhiều đau khổ.

Rõ ràng là ta đã làm cho hắn tăng lên ba cân, cô ta làm thế nào mà nhìn ra hắn ốm đi được chứ!

Trong lòng ta có điều gì đó không bình thường, nhưng không bộc lộ ra bên ngoài.

Người bảo vệ bên ngoài lối vào Thanh Khâu vừa cao lớn vừa lực lưỡng, nhưng lại im lặng không nói lời nào.

Ta khá thích mái tóc xanh lục của hắn, nên đã gặng hỏi xem hắn có chuyện gì.

Hắn có vẻ giật mình, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trở nên ngơ ngác:

“Bản thân là huyết thống không thuần khiết, cha là một con Âm nha (quạ đen), mẹ là Xích hồ (hồ ly đỏ)."

“Huyết mạch có thuần khiết hay không cũng không quan trọng, trên thế gian này sức mạnh quan trọng hơn cả, nhất lực hàng thập hội*, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, mọi quyền lực trong gia tộc ắt sẽ tự nhiên thuộc về ngươi.”

*nhất lực hàng thập hội: lấy một địch mười.

Ta đột nhiên nhớ đến cha.

Thân phận của cha ta cao quý nhưng lại rất thần bí, nghe nói Thiên Đế nhìn thấy ông cũng phải gọi một tiếng công tử.

Nhưng ông ấy dù có mạnh mẽ đến đâu, không phải chỉ vì một ánh mắt của mẹ ta mà bật khóc đấy sao, suốt ngày phàn nàn với ta rằng mẹ yêu thương ta hơn ông ấy.

“Vì vậy, cố lên!”

Ta vỗ vai động viên hắn: “Ta rất lạc quan về ngươi, xuất thân không bao giờ quyết định tương lai cả, ngươi xem mỗi lần ta đánh nhau thì mấy lão già đều coi ta như là một con chim, đánh ta tới mức còn không đứng dậy nổi."

“Tôn thượng….”

Hắn ta run rẩy, cuối đầu không nói thêm gì cả.

Ta trò chuyện xong, hai người trên thuyền cũng dần dần ngưng nói chuyện.

Sau khi Long Vu bước ra, hắn miễn cưỡng cám ơn ta, nói rằng mình đã cảm thấy tốt hơn.

Ta gật gật đầu: “Tâm trạng đã tốt lên rồi, vậy ta đi đây.”

“???”

Hắn ngạc nhiên trước lời nói của ta, nhưng ta không có nghĩa vụ phải giải thích với hắn, chỉ gật đầu với người hộ vệ.

Ngay trước khi tiểu thanh mai Hồ tộc kia định giải thích là mình không có ý gì, ta đã phi thân bay đi.

Trường đao nằm ngay phía trước, mắt ta dán chặt vào chiếc thuyền hoa phủ đầy sáp thơm và phấn hoa.

“Bình Sở...”

Ta cười khanh khách: “Ba năm trước ngươi đã lấy đầu của ta để ngâm rượu, lần này đến lượt ta đóng đinh ngươi vào phiến đá để lót đường mà đi.”

“Ra đây, nếu như ngươi không muốn ta gi.ế.t hết thê thϊếp của ngươi!”

Sương mù quấn quanh khắp cơ thể ta. Ánh đèn của chiếc thuyền hoa nhấp nháy rồi vụt tắt, bên tai ta vang lên một giọng trầm khàn.

“Lân nữ kia sao lại hào hứng như thế mỗi lần ta xuất hiện vậy...”

Tên hòa thượng ch.ế.t tiệt mặc áo cà sa nhìn ta rồi mỉm cười, ánh mắt xa xăm và đầy cám dỗ, phần đuôi còn điểm một ít vàng trong rất sang trọng.

Ta rất ghét hắn.

Hắn cũng là một kẻ điên thích đánh nhau, nhưng lúc nào cũng phải kiềm chế để có thể đứng ở địa vị cao thuyết giảng cho người khác.

Lần trước hắn còn đánh lén ta khi ta đang xử lý một tên ma đầu, nguyên nhân là do mười tám miệng ăn trong gia đình của tên ma đầu đó đang chờ hắn mang thức ăn về.

Bệnh hoạn.

May mắn thay ta là phượng hoàng, gần như là bất tử chi thân.

Bằng không đã ch.ế.t oan uổng rồi.

Tuy nhiên điều này cũng đã khiến hai người bọn ta trở thành kẻ thủ, hôm nay ta đưa Long Vu đi chơi tình cờ gặp được hắn, quả thật là may mắn mà.

Mũi đao của ta bắt đầu chuyển sang màu xanh lam, viêm hỏa rực cháy giống như dòng nước gieo mình xuống con sông.

“Bình Sở, ngươi ch.ế.t rồi ư!”

Ta bắt đầu cười lên điên cuồng: “Ta đã giải tán mọi người đi thật xa từ lúc nhìn thấy ngươi, lần này không còn ai có thể cho ngươi uy hϊếp để thoát thân nữa đâu!”

Sau đó ta giơ cao thanh đao, dịch chuyển đến và đâm vào cổ hắn.

Ban đầu hắn vẫn cười và trêu chọc ta bởi vì sự nóng giận của ta, nhưng sau khi nhận lấy hai đòn từ ta, sắc mặt hắn đã trở nên nghiêm túc hơn.

“Lân nữ, cô nhất định phải gi.ế.t hết bọn họ sao, ta cũng không phải là người quá độc ác, cô gi.ế.t ta cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Hắn vội vã tiếp chiêu, tràng hạt trong tay áo của hắn bay ra, phát ra ánh sáng màu vàng để chống cự, nhưng điều này cũng không thể làm gì được ta cả.

Mỗi lần Niết Bàn ta còn không sợ, ta thích máu, ta thích chiến đấu và không bao giờ cảm thấy sợ hãi trước mọi kẻ thù.

Chỉ khi có đủ sức mạnh, sự điên cuồng, thì sẽ không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng nữa.