Hôm sau.
Lý Mệnh thức dậy như thường lệ, sau khi tỉnh lại cảm thấy hơi đói, nên đi tới rừng quả cách vườn thuốc không xa, hái một ít quả dại ăn.
Những năm này, hắn rất ít khi nấu cơm húp cháo, bởi vì lười nhác không muốn nấu ăn, đói thì ăn quả dại.
Đây là rừng quả Vân Mộng tông trồng, có mấy trăm chủng loại.
Ban đầu còn tưởng rằng đây là tiên quả, thiên địa quỳnh tương (Rượu quý chí bảo – DG), kết quả, ăn xong phát hiện không hiệu quả gì mấy, vẻn vẹn có tác dụng chống đói, còn lại chẳng thấy tác dụng gì.
Đói thì ăn, ăn vào no bụng thì thôi.
Chó mực và Lý Mệnh ăn uống không khác biệt lắm, hắn ăn cái gì, nó sẽ ăn cái đấy.
Sau khi ăn xong, Chó mực lười nhác vận động, nằm dưới gốc cây ngáy o o, Lý Mệnh đưa tay nắm lấy chân trước của nó bắt mạch, kiểm tra xem vì sao con chó này còn chưa khai mở linh trí.
Một khi khai mở linh trí, chó có thể mở miệng nói chuyện, hắn sẽ không phải tự nói chuyện một mình cả ngày nữa.
Không ngờ tới chính là ở tầng thứ nhất Tàng Thư các có phương pháp khai mở linh trí, nhưng lại không có chút nào trợ giúp đối với Chó mực, Lý Mệnh đành phải từ bỏ trị liệu Chó mực, rời khỏi rừng quả trở về, đi đến phía rừng hoa đào.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn cánh hoa đào trên mặt đất lên.
Ở trong mắt Lý Mệnh, hoa đào cuốn lại dần dần tạo thành một thân ảnh tuyệt mỹ, tất nhiên là Nữ Hoàng Vũ Tiêu của Vũ triều.
"Nhàm chán." Lý Mệnh cảm thấy nàng có chút âm hồn bất tán, tối hôm qua nằm mơ cũng mơ thấy nàng, mơ nàng trêu chọc mình, "Chẳng lẽ do mình rất lâu không được nhìn thấy mỹ nữ, mới luôn luôn nhớ tới nàng."
"Nếu nơi này có điện thoại, lên mạng lướt web, ngắm vài mỹ nữ, chắc chắn sẽ quên nàng."
Lý Mệnh phất tay đánh tan hoa đào đang cuốn lại thành hình ảnh Vũ Tiêu, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất phủ đầy hoa đào, bắt đầu tu luyện như thường ngày.
Ngoài tu luyện ra, hắn cũng không có chuyện gì khác để làm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày qua ngày, năm qua năm.
Trong nháy mắt, một trăm năm trôi qua.
Một trăm năm này, ngoại trừ tu luyện, hắn còn tiếp đãi các nhân vật rơi vào Vân Mộng tông, tiện tay trợ giúp một chút xíu.
Đầu tiên là Triệu Linh Nhi, được thiên mệnh chiếu cố, là hậu nhân của Nữ Oa, chung sống cùng nhân loại.
Ban đầu nàng chỉ là một thiếu nữ sống biệt lập với thế giới, nhưng lại không tránh khỏi sự trêu đùa của vận mệnh, trong hồng trần cuồn cuộn trải qua ngàn tai vạn kiếp, cuối cùng, vì tiêu diệt ma thú Bái Nguyệt Thủy, đã dứt khoát cùng đồng quy vu tận.
Sau đó rơi xuống nơi này.
Lý Mệnh dùng một gốc linh dược cứu sống nàng.
Một ngày sau thuận lợi rời khỏi đây.
Tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng một thanh tiên kiếm nữ .
Tiếp theo, là Long Quỳ, công chúa của Khương quốc cổ xưa, em gái của Cảnh Thiên kiếp trước là Long Dương, bởi vì nước mất nhà tan mà nhảy vào lò luyện kiếm, trở thành quỷ sống ở bên trong ma kiếm.
Long Quỳ có hai nhân cách, Lam Quỳ tóc xanh lam áo xanh lam, ôn nhu như nước, e lệ điềm đạm nho nhã.
Hồng Quỳ, tóc đỏ áo đỏ, tính cách cương liệt, mạnh mẽ khoa trương.
Các nàng cuối cùng đều hi sinh vì Cảnh Thiên.
Từ đó rơi vào Vân Mộng tông, thấy các nàng sắp bị hồn phi phách tán, Lý Mệnh dùng linh lực ổn định lại hồn phách của các nàng , để các nàng trở về, lấy củ sen tái tạo nhục thân.
Một ngày sau rời đi.
Tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng một thanh kiếm trấn yêu.
Lần nữa, là Võ Đại Lang.
Là con thứ nhất của Võ gia, gọi là Võ Đại Lang, người huyện Thanh Hà, tỉnh Hà Bắc, từ nhỏ cha mẹ đều mất, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng em trai Võ Tòng thành người, sống bằng nghề bán bánh hấp, cưới vợ là Phan Kim Liên.
Bởi vì vóc dáng thấp bé, thường xuyên bị hàng xóm chế giễu, nên cảm thấy hơi tự ti, vào một ngày bán bánh hấp như thường lệ, đột nhiên rơi xuống nơi này.
Lý Mệnh cho hắn một quả dại có hình dạng cao dài, sau khi ăn xong, thân thể trở nên cường tráng, có được sức lực chín trâu hai hổ.
Hai mươi bốn giờ sau rời đi, tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng « Xuy Bính Phối Phương ».
Nhân vật thứ tư là Phan Kim Liên đang mang thai.
Lúc ấy, Lý Mệnh đang tu luyện, sắp đột phá « Luyện Khí Quyết » tầng thứ cao hơn, đột nhiên trong rừng hoa đào rơi xuống hai nhân vật, một là Phan Kim Liên đang mang thai, người kia là Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh đuổi theo Phan Kim Liên đang mang thai, mặt mũi tràn đầy dâʍ đãиɠ.
Khi hắn rơi xuống nơi đây, cũng không chú ý tới hoàn cảnh nơi này, tiếp tục đuổi theo, duỗi bàn tay đầy móng vuốt ra, cố gắng túm lấy Phan Kim Liên đang mang thai.
Phan Kim Liên không ngừng giãy dụa, hô lớn cứu mạng.
Tây Môn Khánh tiếp tục, muốn Bá Vương ngạnh thượng cung.
(“bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡиɠ ɠiαи”, mà “cưỡиɠ ɠiαи” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡиɠ ɠiαи” – DG)
Sau đó, liền bị Lý Mệnh dùng linh lực làm cho hôn mê.
Thông qua sự miêu tả của Phan Kim Liên, biết được Võ Đại Lang giống như Võ Tòng, lên làm bộ khoái, mà Tây Môn Khánh gặp nàng một lần, cứ ham muốn sắc đẹp của nàng, không có ý định buông tha cho phụ nữ có thai.
Một ngày sau, Phan Kim Liên rời đi.
Tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng một quyển sách « bốn mươi tám thủ ».
Nhân vật thứ năm rơi xuống là Vương Bột, nhà thơ nổi tiếng đầu thời nhà Đường, cùng Dương Quýnh, Lô Chiếu Lân, Lạc Băng Vương cùng xưng là "Sơ Đường tứ kiệt" .
Vương Bột là người đứng đầu tứ kiệt, tác phẩm tiêu biểu của hắn « Đằng Vương Các Tự » đã làm thiên hạ phải kinh diễm, trong đó "Lạc Hà cùng Cô Vụ Tề Phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc" đã thành tác phẩm tuyệt cú.
Một nhà thơ thiên tài như thế, lại chết đuối trong một lần về thăm quê.
Vốn đang dần chết đi trong rối loạn, hắn lại rơi vào Vân Mộng tông, được Lý Mệnh cứu.
Tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng một cây bút Xuân Thu.
Nhân vật thứ sáu có thân thể phàm nhân, nhưng lại xưng hào sánh ngang Thần Linh, hắn chính là Tả Thiên Hộ, trong thời đại gian thần nắm quyền lộng hành, hỗn loạn vô cùng, dân sinh khốn khổ không chịu nổi.
Hắn chỉ là một phàm nhân, lại khiến yêu quỷ cũng phải kiêng kị.
Sau khi hắn rời đi, tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng chín chuôi đao Liễu Diệp.
. . .
Nhân vật thứ bảy mươi tám, nàng nói nàng đến từ Đồ Sơn, tên gọi Hồng Hồng. Tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng tiên pháp Hồ Niệm Chi Thuật.
Nhân vật thứ bảy mươi chín là Vương Quyền phú quý. Tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng tiên pháp Nhật Kiếm Khai Thiên.
Nhân vật thứ tám mươi là Đông Phương Nguyệt Sơ. Tấm bảng gỗ hoa văn rồng ban thưởng 10 tầng Luyện Khí, ban thưởng tiên pháp Tạo Mộng Chi Thuật.
. . .
Một trăm năm này, Lý Mệnh đều ở Vân Mộng tông, các nhân vật đến từ nhiều thế giới khác biệt, có nhân vật lịch sử, có nhân vật tiểu thuyết, có các loại nhân vật manga.
Mỗi một nhân vật đều có tính cách và đặc điểm không giống nhau.
Nhưng lại có một điểm chung, chính là bọn họ đều gặp phải một chút vấn đề.
Mà Lý Mệnh chỉ là vô tình hay cố ý cảnh báo, nhắc nhở, trợ giúp bọn họ, hoặc là cho bọn họ thấy rõ sự tình phía sau.
Bởi vậy, một trăm năm này trôi qua cũng rất phong phú.
Có nhiều người tới nói chuyện phiếm cùng hắn.
Vui mừng ngoài ý muốn chính là gốc cây khô phía trước lâu các trên không trung kia, trải qua một trăm năm này, mọc ra gần một trăm nhánh mầm màu xanh lá, tản ra sức sống trước nay chưa từng có.
Hắn luôn có một dự cảm, cây này nhất định có tác dụng to lớn, có lẽ thật sự có thể kết nối chư thiên vạn giới.
Đây chính là cảm giác của hắn.
Đương nhiên, cũng vẻn vẹn chỉ là cảm giác, có phải thật vậy hay không, còn phải chờ thời gian kiểm chứng.
Một trăm năm này, Chó mực vẫn không có cách nào khai mở linh trí, có lúc có thể nghe hiểu lời hắn nói, có lúc lại nghe không hiểu, tóm lại chẳng những kỳ lạ còn rất kỳ quái.
Bất quá, con chó này sống một trăm năm đều không có biểu hiện già đi, cũng không bị bệnh tật gì, làm cho người ta có chút kinh ngạc.
Kỳ thật, một trăm năm này, thu hoạch lớn nhất không thể không nhắc đến ba chuyện.
Chuyện thứ nhất là hắn tu luyện « Luyện Khí Quyết » đến cấp độ kinh người.
Biết có bao nhiêu tầng không?
Đơn giản khó mà tưởng tượng.