Chương 29: Cách Không Giúp Nữ Hoàng Đắp Chăn ( Cảm Tạ Ba Ngàn Thế Giới 333 Vạn Thưởng)

"Ai?"

Âm thanh băng lãnh truyền ra, Lý Mệnh như bị giật điện thu tay lại.

Vũ Tiêu đang lười biếng nằm trên bàn trà, vừa mệt vừa buồn ngủ, lúc này mới đứng lên, ánh mắt băng lãnh, nhìn hư không xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra có gì không ổn.

Vừa rồi giống như có cái gì đó chạm vào gương mặt nàng.

Nàng đưa tay xoa mặt, không thấy khác thường, trên mặt không có gì lạ cả.

Là ảo giác sao?

Thị nữ bên ngoài nghe thấy tiếng quát đầy lạnh lẽo bên trong cung điện, tưởng là đã xảy ra chuyện, đồng loạt xông vào, gấp gáp hỏi:

"Nữ hoàng, đã xảy ra chuyện gì?"

Vũ Tiêu lắc đầu, khoát tay một cái nói: "Không có gì."

"Vậy chúng thần lui ra ngoài trước."

Thị nữ rời khỏi cung điện, đóng cửa, không quấy rầy Nữ Hoàng phê duyệt tấu chương ở bên trong.

"Chắc chắn là ảo giác, ai lại rảnh đến nỗi không có việc gì đi chọt má ta." Vũ Tiêu vỗ vỗ đầu mình, tự nhủ: "Chắc chắn là do ta là buồn ngủ, nên mới sinh ảo giác như thế, đi tu luyện một lát sẽ tỉnh táo lại."

"Tại sao nàng luôn nói một mình?" Lý Mệnh cảm thấy Vũ Tiêu thật kỳ quái, nói: "Lúc nào cũng tự mình lải nhải? Giống như ta cũng thích nói một mình."

Lý Mệnh sống một mình, không có người nào nói chuyện cùng, lâu dần mới hình thành tính lầm bầm lầu bầu.

Nhưng đây là Vũ Tiêu?

Vì sao nàng lại nói chuyện một mình?

Nàng có hoàn cảnh ra sao?

Một thân bản lĩnh của nàng làm sao mà đạt được?

Lý Mệnh phát hiện có chút hiếu kỳ đối với nàng, chống cằm, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía nữ tử bên trong bát Vô Lượng.

Chỉ thấy nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay kết ấn, vận chuyển tiểu chu thiên tu luyện, mái tóc đen nhẹ nhàng phất phơ phía sau, nhìn nàng giống như tiên nữ giáng trần.

Theo pháp quyết vận chuyển, bên ngoài thân thể nàng truyền đến tiếng sông lớn gào thét, sau đó nhanh chóng hình thành từng đạo linh lực kiếm ý.

"Đây là công pháp gì?"

Lần đầu tiên Lý Mệnh nhìn thấy công pháp quái dị như vậy, bất quá, đủ để chứng tỏ rằng Vũ Tiêu tu luyện tiên pháp không hề đơn giản, kiếm ý mênh mông giống như khai Thiên phá Cửu U, không ngừng mãnh liệt tuôn ra.

Toàn bộ cung điện ngập tràn kiếm ý.

Thời gian trôi qua không đến một nén nhang, nàng đình chỉ tu luyện, kiếm ý bên ngoài thân thể nàng cũng dần dần biến mất.

"Cuối cùng tinh thần cũng chấn phấn lại, đi phê duyệt tấu chương thôi."

Nữ Hoàng một lần nữa ngồi vào ghế, trước mặt là bàn trà, bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Nhưng mà thời gian không đến một nén hương.

Nàng cảm thấy mình lại buồn ngủ, không ngừng ngáp dài, xoa xoa đôi mắt, tiếp tục phê duyệt.

Không kiên trì được bao lâu, cuối cùng nàng ngủ thϊếp đi trên bàn trà.

Dáng vẻ nàng ngủ cũng rất đáng yêu.



Khôn mặt bầu bĩnh, lông mày run lên một cái, nhìn nàng có chút dễ thương.

Sau đó nàng khôi phục dáng vẻ an tĩnh, càng đẹp mắt như thế.

Lý Mệnh nhìn đến si ngốc, trên mặt đầy ý cười, một lát sau tay khẽ cử động, đem chăn lông cách bàn trà không xa, chuẩn xác choàng lên người nàng.

Sau đó tiếp tục chống cằm, quan sát ngũ quan nàng, muốn chờ nàng tỉnh dậy.

Đúng lúc này, hình chiếu trong bát Vô Lượng bắt đầu biến thành bông tuyết, "Ầm ầm", hình ảnh sụp đổ, loáng thoáng, cảnh tượng ngày càng mơ hồ.

Ngay sau đó toàn bộ biến thành một màn đen.

Lý Mệnh nhíu mày, cầm bát Vô Lượng lên, hiển nhiên đã sử dụng hết lượng điện ở đáy bát.

"Cái bát vỡ này, ta đang nhìn ra điểm mấu chốt, ta còn muốn đợi khi nàng tỉnh dậy phát hiện trên người mình có chăn lông, sẽ có biểu cảm như thế nào, thế mà giờ lại không có điện."

Lý Mệnh tức giận đến nỗi muốn đập cái bát này.

Nhưng không thể làm thế được, bởi vì đây chính là quy tắc của bát Vô Lượng.

Không có năng lượng điện sẽ không thể nhìn thấy hình chiếu của các thế giới, mà cách nạp điện là thông qua thời gian người ngoại giới rơi vào và lưu lại nơi này.

Lưu lại 24 giờ mới có thể nạp đầy một ô điện.

Đáy bát Vô Lượng tổng cộng có năm ô, muốn nạp đầy điện, cần giữ lại 120 giờ.

"Ài, đáng tiếc lại phải chờ thật lâu mới có thể thấy được nàng." Lý Mệnh đặt bát lên bàn, đi ra ngoài, giãn gân cốt một chút, trong đầu vẫn là dáng vẻ Vũ Tiêu đang ngủ, bộ dáng lông mày run lên một cái dễ thương.

"Ta cũng nên tu luyện thôi, không thể cứ mãi nhìn nàng như vậy."

Hắn giãn gân cốt một chút, sau đó đi tu luyện, lúc qua cầu gỗ, nhìn thấy Chó mực nằm chổng vó phơi nắng, dáng vẻ rất thoải mái.

Vốn định phá hỏng cảnh tượng này.

Nghĩ lại, không thèm để ý đến nữa.

Đi vào rừng đào, ngồi xếp bằng trên mặt đất phủ kín hoa đào, kết xuất thủ ấn tu luyện.

Hiện tại, hắn chỉ tu một môn tiên pháp « Luyện Khí Quyết », công pháp này ngoài ý liệu đến 56 tầng.

Nếu là trước kia, nghĩ cũng không dám nghĩ, có thể luyện đến tầng 56.

Hắn có cảm giác, cái đồ chơi này còn có thể tiếp tục đột phá.

Theo vận chuyển tiểu chu thiên, bên ngoài thân thể, linh lực quấn quanh lôi đình thô to, lốp bốp, giống như hiện tượng sấm sét trời đánh, sấm sét vang dội, dần dần hình thành một biển lôi.

Lý Mệnh nhìn biển lôi nhỏ chính mình tạo thành, không khỏi cười khổ.

Hiệu quả của Luyện Khí này thật sự đáng sợ.

Hắn dám nói với tác dụng đặc biệt này cùng với uy lực linh lực đáng sợ này, cho dù có gặp phải "Vương Đằng con ta có tư chất Đại Đế" cũng có thể đánh một trận.

Hắn thu hồi ánh mắt, chính mình cũng cảm thấy đáng sợ.

Nhắm mắt lại, hết sức chăm chú tu luyện, khai mở Linh Hải trong cơ thể, liên kết kỳ kinh bát mạch, xâm nhập toàn cơ thể.

Khi hắn dừng lại, đã gần tới hoàng hôn.

Hắn tụ khí đan điền, tạm ngừng tu luyện, phi thân nhảy lên chỗ cao nhất của lầu các, một mình ngắm hoàng hôn.



Lần đầu tiên tĩnh tâm ngắm hoàng hôn, cảm thấy rất thoải mái, nhìn vào đó, vòng hoàng hôn đó dần dần biến thành một cô gái có dáng người và dung mạo tuyệt mỹ.

Vũ Tiêu nhắm một con mắt, cười quyến rũ, nhướng mày khẽ nhếch như đang trêu chọc hắn.

"Sao lại nghĩ đến nàng?"

Lý Mệnh lắc đầu, cuối cùng hoàng hôn khôi phục bộ dáng nguyên bản.

Hắn từ chỗ cao nhất của lầu các nhảy xuống cầu gỗ, ngồi bên cạnh Chó mực, nói: "Thật nhàm chán, lại chỉ còn hai chúng ta, ngươi có cái gì có thể vui chơi giải trí không?"

"Gâu gâu. . ."

Chó mực sủa hai tiếng, ánh mắt khác lạ nhìn Lý Mệnh.

Ánh mắt càng ngày càng hoảng sợ.

Đột nhiên nhớ tới Lý Mệnh đã từng nói « Ngọc Nữ Tâm Kinh », chẳng lẽ hắn nói giải trí là đang chỉ cái này?

Không thể.

Tuyệt đối không thể.

Mặt mũi Chó mực tràn đầy hoảng sợ, thân thể run rẩy, không ngừng lùi về phía sau.

"Ngươi nghĩ cái gì vậy?" Lý Mệnh cảm thấy Chó mực không bình thường, đang sợ cái gì đó.

"Gâu gâu gâu. . ." Chó mực sủa vài tiếng, nó muốn nói rằng dù có thịt nát xương tan cũng không sợ, cũng phải giữ mình một đời trong sạch, nó tuyệt đối sẽ không khuất phục.

"Ngươi muốn ăn đòn sao?"

Lý Mệnh thấy Chó mực biểu hiện như thế, không nhịn được, tiến tới giữ chặt tứ chi của nó, hành hung một trận, đánh nó tới khi miệng sùi bọt mép mới buông tay, tiêu sái rời đi.

. . .

Sau khi mặt trời lặn.

Vũ triều, tẩm cung Nữ Hoàng.

Vũ Tiêu tỉnh lại, ngáp dài, nhìn thấy trên bàn trà lại có nước miếng của mình, nhanh chóng lau đi, cấp tốc lau sạch nước miếng còn xót ở khóe miệng.

Nàng không muốn người khác thấy được cảnh vừa rồi của mình.

Nàng ngồi thẳng người, dãn gân cốt một chút, chăn lông khoác trên người chậm rãi trượt xuống.

"Là ai khoác chăn lông cho ta?"

Vũ Tiêu nhăn mày, biểu hiện vô cùng giật mình: "Độ nhạy cảm của ta bây giờ sao lại thấp như vậy, đã có người từng vào đây sao?"

"Người đâu."

Vũ Tiêu gọi lớn.

Hai thị nữ bên ngoài cung điện đi tới.

Vũ Tiêu hỏi: "Vừa rồi đã có người vào đây sao?"

Thị nữ lắc đầu nói: "Chưa từng có ai vào đây."

Vũ Tiêu càng thêm nghi hoặc, trong lòng buồn bực: "Việc này thật kỳ quái."

Nếu Lý Mệnh có thể nhìn thấy cảnh tượng Vũ Tiêu giật mình và đầy nghi ngờ này, chắc chắn khóe miệng lại lộ ra ý cười.