"Loảng xoảng!"
Một chiếc dao găm được chế tác tinh xảo từ trong tay áo nữ thầy tế rơi xuống mặt đất, âm thanh rõ ràng truyền vào tai mỗi người, lập tức xung quanh trở nên tĩnh lặng, không một tiếng động nào được phát ra, dường như có thể nghe được cả tiếng kim rơi, lặng ngắt như tờ.
Nữ thầy tế đổ mồ hôi lạnh như mưa, sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.
Nam thầy tế nhìn ả, ánh mắt lấp lóe.
Văn võ bá quan nhìn ả.
Vũ Tiêu cũng nhìn nữ thầy tế này, cười tủm tỉm nói: "Ngươi tên là gì?"
"Nữ Hoàng, xin người đừng hiểu lầm, con dao găm này có tên là Thất Khiếu Linh Lung, là thần phí hết tâm tư mới có được, dự định lúc đăng cơ, dâng tặng dao găm cho người." Nữ thầy tế nhặt dao găm lên, giơ hai tay lên, nói: "Thần cầu mong nữ hoàng bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, cầu cho Vũ triều vĩnh tồn, đây là đại lễ thần hiến tặng cho người, xin bệ hạ hãy nhận lấy."
"Thật sao?" Vũ Tiêu cười mỉm nhìn nữ thầy tế này.
"Lòng thần luôn trung thành với bệ hạ, có trời đất chứng giám." Rất nhanh, nữ thầy tế đã khôi phục tỉnh táo, dù sao cũng không phải mới lăn lộn trong giang hồ.
"Không cần căng thẳng như vậy, ta tất nhiên là tin ngươi, ngươi là nữ thầy tế lao công khổ tứ vì Vũ triều, làm sao ta có thể không tin ngươi, ngươi muốn dâng tặng dao găm thì cứ dâng tặng, không cần phải căng thẳng vội vàng như vậy."
Nghe thấy vậy, nữ thầy tế nghĩ rằng đã thành công lừa gạt được Vũ Tiêu, bất quá trí thông minh của Vũ Tiêu này cũng chỉ có thế, xem ra chỉ có thể chờ ngày sau từ từ tính toán thực hiện mưu đồ, hai tay dâng dao găm lên.
"Nữ hoàng bệ hạ, xin hãy nhận lấy dao găm."
Nữ Hoàng tiếp nhận dao găm của ả, cười tủm tỉm nói: "Ngươi tên là gì?"
Nữ thầy tế có chút buồn bực, vì sao Vũ Tiêu cứ nhất định muốn hỏi tên của ả, mới vừa rồi Nữ Hoàng còn nói ả lao công khổ tứ, thế mà lại không nhớ tên của ả, còn gì là lao công khổ tứ nữa?
"Thần họ Vương, tên. . ."
"Phốc. . ."
Nữ thầy tế mới chỉ nói họ, Nữ Hoàng đã cầm dao găm vạch một cái, sát ý lấp lóe, sau đó nghe thấy tiếng "Phốc", đầu của ả lăn thẳng xuống mặt đất.
"Đầu của ta. . ."
Nữ thầy tế run rẩy đưa tay ra, muốn nâng đầu lên lắp lại.
Nhưng thân thể của ả không nghe theo sai khiến, "Oanh" một tiếng ngã xuống mặt đất, ý thức dần biến mất, ngay sau đó nghe thấy Nữ Hoàng không nhanh không chậm nói ra một câu.
"Tru di nhất tộc họ Vương!"
"Thì ra đây chính là lý do nàng hỏi tên ta." Nữ thầy tế nghiến răng nghiến lợi, "Dám tru di nhất tộc ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi, làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi. . ."
Sau đó thân thể ả bốc cháy, hóa thành một quái vật đáng sợ.
Hai tay nhanh chóng bắt lấy Vũ Tiêu, giữ chặt nàng.
Vũ Tiêu có chút giật mình, trong tích tắc không cách nào tránh thoát: "Ngươi lại còn nắm giữ cả cấm thuật thiêu đốt linh hồn."
Nữ thầy tế gầm thét: "Ngươi còn không mau xuất thủ, chờ đến khi nào nữa."
Sau đó Vũ Tiêu cảm giác nam thầy tế sau lưng cũng bắt đầu ra tay, tay của hắn hóa thành quỷ trảo, phía trên lóe ra ánh sáng sắc bén, đâm tới thân thể Vũ Tiêu.
"Nữ Hoàng." Phía dưới, văn võ bá quan lo lắng, rất nhiều võ tướng đồng loạt xuất thủ, nhưng vẫn không tới kịp.
"Làm càn." Sắc mặt Nữ Hoàng lạnh lẽo, thân thể tuôn ra linh lực đỏ như máu, thế nhưng quỷ trảo của nam thầy tế vẫn đâm rách linh lực của nàng, đâm tới chính diện thân thể nàng.
"Vũ Tiêu, ngươi hãy chờ chết đi, trên quỷ trảo của hắn có tẩm kịch độc, một khi đâm trúng, ngươi nhất định sẽ chết." Nữ thầy tế hóa thành quái vật cười ha ha.
"Chết đi!" Nam thầy tế vận dụng toàn lực.
Quỷ trảo đã đâm thủng váy dài màu đỏ của Nữ Hoàng, chuẩn bị đâm vào da thịt, hai móng vuốt Chó mực không thể yên tĩnh, sủa loạn: "Gâu gâu gâu..."
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, xuất hiện một cảnh tượng mà tất cả mọi người không ai ngờ tới, toàn bộ tay nam thầy tế đều đứt đoạn, rơi xuống mặt đất, máu me tung tóe.
Không ai nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cũng không biết một cỗ lực lượng thần bí dũng mãnh từ đâu phát ra.
Mà trong lúc này, Chó mực kinh dị quay đầu nhìn về phía Lý Mệnh, thấy tay phải hắn hóa thành một thanh kiếm, miệng vừa mới hô dứt lời chữ "Trảm".
"Móa!" Chính Lý Mệnh cũng giật mình, nghi ngờ nói: "Vừa xảy ra chuyện gì?"
Vừa rồi hắn đang cẩn thận quan sát, thấy nam thầy tế sắp đạt được mục đích, hắn không kìm lòng được làm ra một động tác "Trảm", chỉ là hi vọng có thể giúp nàng một tay.
Không ngờ tới lại làm được thật!
"Ta thế mà lại có thể ảnh hưởng đến thế giới Vũ triều." Lý Mệnh sững sờ.
"Gâu gâu gâu. . ." Chó mực lại sủa loạn, lần đầu tiên cảm nhận thấy Lý Mệnh thật đáng sợ, hắn ở chỗ này, mà có thể cách không xuất thủ tới Vũ triều.
Đây là quái vật gì?
Trong đôi mắt nó tràn đầy chấn kinh, nó thực sự choáng váng.
Chính bản thân Lý Mệnh cũng không hiểu rõ, gãi gãi đầu.
Một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía bát Vô Lượng, nhìn thấy sắc mặt Vũ Tiêu băng lãnh, sát ý ngập trời, tay không xé xác nữ thầy tế và nam thầy tế.
Sau đó nhanh chóng bước xuống bậc thang, rời khỏi nơi này, bởi vì nghi thức đăng cơ đã hoàn thành.
Nàng đã là Nữ Hoàng Vũ triều.
Mọi chuyện còn lại đều giao cho võ tướng và quan văn đi xử lý, những chuyện nhỏ nhặt này không cần thiết phải chính tay nàng giải quyết.
Trở lại tẩm cung.
Hai vị thị nữ đóng cửa cung lại, một nửa thị nữ tiến lên hầu hạ, một nửa thị nữ khác chuẩn bị nước ấm để Nữ Hoàng tắm rửa, bởi vì quần áo Nữ Hoàng dính toàn máu me, phải nhanh chóng làm sạch.
Mấy vị thị nữ đưa tay tháo dây thắt lưng của Nữ Hoàng.
Lúc này Lý Mệnh che đôi mắt Chó mực lại.
Chó mực phản kháng "Gâu gâu gâu", nhưng hắn càng gắt gao ấn đầu nó xuống, trong khi đó hắn lại đưa mặt mình xích lại gần bát Vô Lượng, chăm chú nhìn cẩn thận.
Dây thắt lưng được tháo ra, váy dài màu đỏ chậm rãi trượt xuống mặt đất, bên trong mặc một bộ quần áo màu trắng, có thể nhìn thấy không ít phong cảnh.
Quần áo được treo lên cao, vòng eo vô cùng tinh tế, hai chân thon dài.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng không ảnh hưởng tới tầm nhìn hắn, lập tức nhìn ra được số đo ba vòng của Vũ Tiêu là: 96, 64, 97. 2
"Vóc dáng nàng thật là tuyệt."
"Thật đúng với câu nói kia, ngực to, eo nhỏ, mông cong."
Lý Mệnh tự lẩm bẩm, tỉ lệ dáng vóc này, hắn biết có rất nhiều ảnh chụp trên internet, nhưng trong thực tế chưa từng gặp qua bao giờ.
Trước mắt có một người.
Hắn đã thấy Vũ Tiêu tắm rửa hai lần, chỉ thấy phía sau lưng.
Mỗi lần thấy được chính diện nàng, đều đã mặc quần áo rộng rãi, ảnh hưởng đến phán đoán, hiện tại cái áo trắng bó sát người này, đã phác hoạ được vóc dáng nàng một cách chính xác.
"Có lẽ rất nhanh « Ngọc Nữ Tâm Kinh » của ta sẽ có thể phát huy tác dụng?"
Lý Mệnh tự nhủ.
Chó mực bị che mắt đang sủa loạn, nhưng Lý Mệnh không thèm để ý đến nó, tiếp tục nhìn chằm chằm Vũ Tiêu bên trong bát Vô Lượng.
Bởi vì hắn thấy hai thị nữ định đưa tay cởϊ qυầи áo màu trắng của nàng.
Đây chính là thời điểm mấu chốt, Lý Mệnh cẩn thận nhìn chằm chằm, không chớp mắt cái nào.
Đột nhiên, Vũ Tiêu ngăn thị nữ lại, để bọn họ dừng lại, nói:
"Các ngươi đều ra ngoài, ta muốn yên lặng một chút."
Tất cả thị nữ đều đi ra ngoài, trong cung điện chỉ còn lại mình nàng.
Nàng chậm rãi bước chân trần đi đến phía bồn tắm, sắc mặt nặng nề , vừa đi vừa nhăn mày, vòng eo chậm rãi vặn vẹo, lộ ra dáng vẻ vô cùng thướt tha mềm mại.
"Vừa rồi đến cùng là ai xuất thủ giúp ta một tay?"
Vừa rồi có một cỗ lực lượng thần bí xuất hiện trong hư không, chặt đứt tay nam thầy tế, nếu không, Vũ Tiêu nghĩ mình đã gặp nguy hiểm.
Nàng vừa nói xong, sau đó đột nhiên ngẩng đầu.
Vừa vặn ánh mắt đối đầu Lý Mệnh.