Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Mười Vạn Năm Mới Phát Hiện Tân Thủ Thôn Là Cấm Địa

Chương 26: Nhìn Trộm Nữ Hoàng Đăng Cơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bát Vô Lượng chiếu hình ảnh của thế giới khác, Lý Mệnh không cần nghĩ ngợi đã lựa chọn ngay Vũ triều, không phải vì Lý Mệnh thèm muốn thân thể Vũ Tiêu, mà là hắn muốn biết kết cục về sau của Vũ Tiêu.

Lần trước nhìn thấy Vũ Tiêu mặc lụa mỏng màu đỏ, trong tay cầm một thanh trường kiếm nhỏ máu, thẳng tay chém gϊếŧ Thần Vương Quốc sư, miệng nói "Ta tự phong mình là đế, sợ gì không có vương."

"Bắt đầu từ hôm nay, Vũ Tiêu ta chính là Nữ Hoàng Vũ triều, ngày khác đăng cơ."

Hai câu này.

Lý Mệnh vô cùng nhớ kỹ, thân ảnh màu đỏ tuyệt mỹ đầy bá đạo đến nay vẫn còn trong trí nhớ hắn, không thể quên được.

Hiện tại, hắn rất muốn biết cô gái này có thuận lợi đăng cơ hay không.

Đặt bát Vô Lượng trên mặt đất, hắn cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, đúng lúc này, con Chó mực đen thui kia ung dung đi tới, ngồi chồm hổm bên cạnh Lý Mệnh.

Cảm giác như được xem phim.

Lý Mệnh cũng lười để ý đến nó, chống cằm, nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh trong bát.

Rất nhanh, bên trong bát Vô Lượng dập dờn gợn sóng, như hồ nước bị khuấy động, hình ảnh cũng theo đó mà xuất hiện.

Đầu tiên, đập vào mắt là sương khói mờ ảo bao phủ quanh bồn tắm, hai bên bồn tắm có thị nữ, tay cầm lẵng hoa, trong bồn tắm đầy cánh hoa màu hồng.

Mà trong bồn tắm có một bóng lưng tuyệt mỹ của nữ tử, mái tóc dài che chắn một phần thân thể trắng như tuyết, bông hoa Bỉ ngạn màu đỏ như máu trên bả vai lộ ra rõ nét.

Chỉ nhìn mỗi bóng lưng tuyệt mỹ này, Lý Mệnh đã biết đây chính là Vũ Tiêu.

Lý Mệnh nhanh chóng che đôi mắt Chó mực lại, nói: "Đây không phải hình ảnh ngươi nên nhìn thấy."

Chó mực sủa "Gâu gâu gâu", tỏ ý phản đối, nhưng mặc kệ giãy giụa thế nào, cũng không thể nào thoát khỏi tay Lý Mệnh.

Lý Mệnh ấn đầu Chó mực xuống, cẩn thận quan sát Vũ Tiêu.

Đúng lúc Vũ Tiêu đang cẩn thận gột rửa cánh tay và thân thể trắng mảnh khảnh, động tác nhẹ nhàng ôn nhu.

Tiếp đó, nàng duỗi chân nhỏ trắng tinh, nhẹ nhàng gột rửa, bất quá rất nhanh đã thu chân lại, rồi chậm rãi đứng lên, đi ra từ trong bồn tắm.

Nước trên người nàng thuận theo đường cong hoàn mỹ trượt xuống.

Ngay sau đó, thị nữ bắt đầu lau khô thân thể nàng, dùng tiên pháp làm khô tóc, trang điểm cho nàng, mặc y phục, đeo trang sức, mặc váy dài đỏ như máu, cánh môi mấp máy một chút son phấn.

Nhìn nàng vô cùng bá đạo, toàn thân trên dưới tỏa ra khí tức Nữ Vương.

"Gâu gâu gâu. . ." Chó mực không ngừng giãy dụa, Lý Mệnh cũng buông nó ra, bởi vì lúc này Vũ Tiêu đã mặc quần áo xong.

"Cảnh tượng này có chút quen quen."

Lý Mệnh nhớ lại lần trước hắn đã thấy qua, nhưng khẳng định không quá giống lần trước, đột nhiên nhớ tới lời Vũ Tiêu nói "Ngày khác đăng cơ" .

Chẳng lẽ đúng lúc là hôm nay đăng cơ?

Khóe miệng Lý Mệnh tràn đầy ý cười, nói: "Hôm nay nàng lại lần nữa đăng cơ, chắc hẳn lần trước sau khi chém gϊếŧ Quốc sư chấn nhϊếp thiên hạ, đã không còn người nào là đối thủ của nàng."

"Gâu gâu gâu. . ." Chó mực rũ cụp lấy lỗ tai, chăm chú nhìn Lý Mệnh, tỏ vẻ bất mãn, dường như muốn nói là chỉ nhìn thấy bả vai mỹ nữ, đúng là tẻ nhạt vô vị.



"Đừng có quấy rầy." Lý Mệnh đẩy đầu Chó mực một cái, ra hiệu đừng cản hắn xem "Phim" .

Một lần nữa hướng ánh mắt nhìn về phía bát Vô Lượng.

Nữ tử đi chân trần, trên chân đeo một cái chuông lục lạc nhỏ, hai bàn tay ngọc khoanh ở phía trước bụng dưới, bước từng bước về phía quảng trường tế thiên nơi đăng cơ.

Theo từng nhịp bước chân, chuông lục lạc phát ra âm thanh rất nhỏ.

Váy dài màu đỏ kéo lê trên thảm đỏ, phía sau có hơn mười thị nữ đi theo, cảnh tượng này nhìn vô cùng bá khí, khiến Lý Mệnh cảm khái “Không hổ là Nữ Hoàng”.

Hai bên thảm đỏ có vô số quan binh, ai cũng đều vô cùng nghiêm túc, cũng không dám nhìn Vũ Tiêu.

Bởi vì bá khí của nàng quá mạnh, quá mức bá đạo.

Rất nhanh, Vũ Tiêu đã đến quảng trường tế thiên, nơi này tụ tập đông đảo văn võ bá quan, bởi vì Vũ Tiêu là huyết mạch của lão Hoàng Đế, Thần Vương Quốc sư đã bị nàng chém chết, tự nhiên tất cả đều sẽ ủng hộ nàng làm Hoàng Đế Vũ triều.

Vũ Tiêu cũng không chần chừ nữa, bước lên đài tế thiên, nơi đó có một cái đỉnh lớn.

Hai bên đỉnh lớn, mỗi bên có một thầy tế, một nam một nữ, chuyên môn phụ trách hoạt động cúng tế.

Vũ Tiêu đưa tay tiếp nhận ba nén hương từ thầy tế bên cạnh, lạy đỉnh lớn ba lạy, đúng lúc này, hư không phía sau lưng truyền đến một cỗ linh lực gợn sóng.

"Vũ Tiêu, tàn bạo sát hại Quốc sư, ai ai cũng muốn tru diệt."

"Vũ Tiêu, trả lại mạng cha ta."

"Gϊếŧ!"

"Chém Vũ Tiêu ngàn đao vạn đoạn."

Từng tiếng quát lớn xuất hiện, hư không phía sau lưng xuất hiện linh lực ba động, ngay sau đó hư không bị lực lượng phá vỡ, vô số bóng người từ bên trong lao ra, mục tiêu chính là phía tế đàn của Vũ Tiêu.

"Quả nhiên không ngoài dự liệu." Vũ Tiêu cười cười.

Sau khi Quốc sư chết, những người con của Quốc sư cố thủ ở bên ngoài hoàng cung Vũ triều biến mất không thấy tăm hơi.

Vũ Tiêu phái người đi điều tra, chém đầu triệt để đoạn tuyệt dòng dõi của Quốc sư, thế nhưng lại như đá chìm biển lớn, tìm không thấy tung tích của bọn hắn.

Bởi vậy, nàng quyết định lợi dụng lễ đăng cơ để dụ bọn hắn tới.

Biết mình đã có chuẩn bị, nhưng con cháu Quốc sư vẫn tới, vì nếu bọn hắn không ra tay ngăn cản, nàng thật sự sẽ đăng cơ làm Nữ Hoàng Vũ triều.

Bất quá, coi như đây là việc quốc gia đại sự, để xem tám con trai của Quốc sư đều là Tiên Vương sẽ mạnh như thế nào.

Mặc dù Tiên Vương ở Vũ triều không nhiều, nhưng cũng không ít.

Cho nên, Vũ Tiêu cũng không có chút lo lắng nào về an nguy của mình, tự nhiên sẽ có người xuất thủ chém gϊếŧ bọn họ.

Nàng tiếp tục hoàn thành nghi thức đăng cơ còn đang dang dở.

Sau khi lạy ba lạy, tiến đến đỉnh lớn, cứ ba bước lại dập đầu một lần.

Ba dập đầu là kết thúc.

Đứng lên, cắm ba nén hương vào bên trong đỉnh lớn, nghi thức hoàn thành, hiện tại nàng đã là Nữ Hoàng chân chính của Vũ triều.



Rất khó tưởng tượng, mấy ngày trước, nàng vẫn còn là một nha đầu hoang dã chỉ biết đến kiếm thuật.

Hiện tại, nàng đã là Nữ Hoàng cao cao tại thượng của Vũ triều.

Vũ Tiêu quay người, đứng trên quảng trường tế thiên, nhìn xuống phía dưới, nhìn xuống thế gian.

Thần sắc nàng bình tĩnh, nhìn xuống phía dưới, ngay tại chỗ con cháu đời sau của Quốc sư vùng vẫy giãy chết, mặc kệ xung kích như thế nào, đều không thể vọt tới nơi này, bởi vì phía dưới có võ tướng trấn áp tất cả.

Nàng quét mắt qua, trong lòng thầm đếm xem có mấy người.

"Một hai ba bốn. . . Được rồi, không đếm nữa."

Vũ Tiêu từ bỏ việc đếm số lượng.

Cũng mặc kệ đối phương có mấy người, dù sao cũng đều chết.

Nàng phất tay, lớn tiếng nói: "Gϊếŧ không tha."

Thanh âm khuếch tán trên không trung, có sự uy nghiêm của bậc Đế Vương.

Võ tướng Vũ triều nhào ra sân trấn áp, dẫn đầu chính là Tiên Vương mạnh nhất, quét qua quảng trường một lượt, một lát sau, phía dưới thi thể chồng chất thành núi.

Bất kể người nào là con cháu đời sau của Quốc sư xuất hiện tạo phản, một lát sau tất cả đều bị gϊếŧ chết.

Không có một ai còn sống sót.

"Bẩm báo Nữ Hoàng, tất cả đã bị chém gϊếŧ." Vị võ tướng cấp bậc Tiên Vương mạnh nhất quỳ gối trên mặt đất, nói.

"Ừm." Vũ Tiêu gật đầu.

Lúc này, hai thầy tế bên cạnh Vũ Tiêu đồng thanh hô:

"Nghi thức cúng tế hoàn thành, văn võ bá quan, quỳ lạy."

"Tham kiến Nữ Hoàng."

Văn võ bá quan phía dưới đồng loạt phật hai lần ống tay áo, thần sắc ngưng trọng, đồng loạt quỳ lạy Nữ Đế.

Từ nay về sau, Vũ Tiêu - dòng dõi duy nhất của lão Hoàng Đế, chính là Hoàng Đế Vũ triều.

Hai thầy tế cũng chậm rãi làm lễ quỳ lạy trước Nữ Hoàng, biểu lộ trang trọng.

Nhưng trong tay áo vị nữ thầy tế lại cất giấu dao găm, lóe ra ánh sáng quỷ dị.

Vũ Tiêu không có một chút phát giác nào, hai tay đặt trước bụng dưới, chậm rãi nói:

"Bình thân."

Văn võ bá quan đứng dậy.

Vị nam thầy tế bên cạnh Vũ Tiêu đứng dậy.

Nữ thầy tế cũng chậm rãi đứng dậy, có thể là do quá khẩn trương, nóng lòng muốn xuất thủ, dao găm trong tay áo rơi một tiếng "Loảng xoảng" trên mặt đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »