"Bút lạc kinh phong vũ, thi thành khϊếp quỷ thần." (Đặt bút làm gió mưa giật mình, thơ thành khiến quỷ thần khϊếp sợ - DG)
Phương Trọng Vĩnh nghe được thứ khó tin, nam tử áo trắng trước mắt giống như mở ra cho hắn một thế giới mới, gương mặt non nớt cùng đôi mắt tràn đầy khao khát.
Nắm chặt nắm tay nhỏ, thần sắc trở nên có chút khẩn trương, có cảm giác sẽ thấy cảnh tượng khó tin.
Thấy con trai thần đồng của mình mặt đầy trịnh trọng, cha Phương cũng liên tiếp nhíu mày, hắn chưa từng thấy qua người nào có thể làm Trọng Vĩnh phải lộ ra ánh mắt khát vọng như thế.
Ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên áo trắng, cũng không tin mới chừng ấy tuổi, có thể làm ra dạng thành tựu gì.
"Bút tới."
Lý Mệnh duỗi tay ra.
Một cái bút lông màu đen từ trong lầu các bay ra ngoài, rơi vào trong tay hắn, vẻn vẹn chiêu này đã khiến cha Phương cùng Phương Trọng Vĩnh giật mình.
Chỉ thấy toàn thân hắn khí thế đại thịnh, trang phục màu trắng chậm rãi bay múa, giống như là một vị Tiên nhân bất phàm.
"Trọng Vĩnh, ngươi hãy nhìn kỹ, cũng là những câu thơ đó, ở trong tay ngươi, và trong tay ta có gì khác biệt."
Lý Mệnh đã học chín năm giáo dục bắt buộc, lại thêm hiện tại tu tiên Luyện Khí 46 tầng, cả hai kết hợp chắc chắn tuyệt đối có thể khiến Phương Trọng Vĩnh và cha Phương gặp đả kích liên tiếp.
Đương nhiên hắn sẽ không làm thơ viết sách, nhưng hắn biết rất nhiều câu thơ từ ngữ đầy bá khí, cho dù Phương Trọng Vĩnh biết cũng không thành vấn đề, bởi vì quan trọng nhất chính là hiệu ứng chấn nhϊếp.
Câu thơ từ ngữ tương đồng nhưng ở trong tay mình thể hiện có khác biệt, càng có thể chứng minh rõ ràng hơn rằng hắn là Thánh nhân.
Có lẽ có thể giữ vững danh xưng Thánh Nhân hay không, còn phụ thuộc vào hiệu ứng lần này thêm vào có đủ hay không.
Chỉ cần hiệu ứng đủ mạnh, thì thần tiên cũng có thể bị dao động.
Hắn có sự tự tin này.
"Ngươi đọc lại một lần bài thơ ngươi vừa sáng tạo." Mặt Lý Mệnh không chút thay đổi nói, "Ta muốn để thơ của ngươi trở nên sống động, để ngươi biết rõ Thánh nhân cảnh giới chí cao."
Phương Trọng Vĩnh có chút buồn bực, không rõ ràng cho lắm, bất quá vẫn nói một câu: "Ngạn giáp đào hoa điệp lãng sinh, không trung lâu các vụ họa vân."
Sau đó nhìn thấy Lý Mệnh cầm bút lông, chiếc bút lông kia rõ ràng không có mực, lại có thể viết chữ trên không trung, giống như là là vẩy mực, nét chữ uốn lượn, rồng bay phượng múa.
Đặt bút xuống.
Nét chữ chậm rãi theo gió phiêu tán, rất nhanh, không trung hiện ra một bức tranh: Bên bờ sông có hoa đào, những cánh bướm đủ màu sắc bay múa trong bụi hoa giống như sóng biển, phía trước có lâu các trên không trung, như là đắm mình trong biển mây.
Phương Trọng Vĩnh nuốt nước miếng, đôi mắt nhỏ tràn đầy ngạc nhiên, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới Thánh nhân hắn nói tới?
Cha Phương lại càng kinh ngạc đến khó có thể tin, bởi vì Phương Trọng Vĩnh chỉ đọc một câu thơ ra, Lý Mệnh đã bắt đầu viết, vừa lúc đặt bút xuống, nét chữ tiêu tán, lập tức tạo thành bức tranh.
"Tiếp tục." Lý Mệnh nhìn Phương Trọng Vĩnh.
"Chắc chắn là bút của ngươi có vấn đề."
Nội tâm cha Phương vẫn chưa bị lay động, đưa tay cầm lấy bút trong tay Lý Mệnh kiểm tra, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ giọt mực nào, lập tức viết linh tinh vẽ linh tinh trên không trung, cũng không ra thứ gì.
"Bút không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là người dùng bút." Lý Mệnh nhìn hắn.
"Ta ta. . ." Cha Phương ấp úng, không nói thêm gì nữa, nội tâm của hắn bắt đầu dao động.
"Đây chính là cảnh giới của Thánh nhân sao?" Phương Trọng Vĩnh mở to hai mắt, cùng là câu thơ ấy, ở trong tay mình chỉ có thể miêu tả ý cảnh, nhưng ở trong tay Thánh nhân lại có thể dựng lên hình ảnh sống động.
"Còn lâu mới phải, Thánh nhân chân chính là. . ." Lý Mệnh vừa nói vừa vung hai tay lên, áo bào màu trắng bồng bềnh, tóc đen bay múa, gầm thét lên:
"Nước sông lớn từ trên trời rơi xuống."
Hai tay vung lên, lập tức cảnh tượng trước mắt biến đổi, thác nước phía xa chảy ngược, tạo thành một dòng sông lớn.
"Thánh Nhân chân chính là. . ." Lý Mệnh tiếp tục nói, "Đá vụn bắn tung trời, sóng lớn vỗ bờ, cuốn lên ngàn đống tuyết."
Tiếng nói của Lý Mệnh vừa rơi xuống, sông lớn trước mắt không thể tĩnh lặng, có đá tảng khuấy động trong nước sông, sau đó sóng lớn mãnh liệt, như là dã thú gào thét, không ngừng va đập.
"Thánh Nhân chân chính là. . . Sét đánh trời xanh, hắc vân áp thành thành dục tồi, giáp quang hướng nhật kim lân khai." (Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, áo giáp vàng lóng lánh trong nắng – DG)
Tiếng Lý Mệnh truyền tới lần nữa, lúc đầu bầu trời xanh vạn dặm không mây, nhưng theo tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, bầu trời xuất hiện sấm sét, rất nhanh bầu trời xuất hiện vô tận mây đen.
Mây đen bao phủ thiên địa, cuồng phong gào thét, tựa hồ muốn nuốt chửng hết tất cả ánh sáng, đột nhiên kim quang bộc phát, xuyên thủng bầu trời, thiên binh thiên tướng trên bầu trời, như là trấn thủ Thiên môn.
"Thánh nhân chân chính là. . . Đại bàng nhất nhật đồng phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý." (Đại bàng một ngày bay lên cùng gió, bay thẳng một mạch chín vạn dặm – DG)
Cha Phương cùng Phương Trọng Vĩnh đều rung động chưa hoàn hồn, đã thấy Lý Mệnh giang hai tay ra, thân thể nghiêng về phía trước, lập tức gió giật cuốn tới, hắn hóa thành một con Côn Bằng phóng lên tận trời.
Bóng chim lớn che khuất bầu trời tạo thành một mảng tối, hai cánh giang to lên như diều gặp gió, muốn cùng trời so độ cao.
Thế nhưng trong chớp mắt, cũng không thấy Lý Mệnh hóa thành một con đại bàng, mà lại đứng trước mặt bọn hắn, giống như một vị thần tiên, thân hình trở nên vô cùng cao lớn.
Như một ngọn núi to lớn ép tới, khiến cha Phương cùng Phương Trọng Vĩnh phải thở dốc.
Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại.
"Thánh nhân chân chính là. . . Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu, khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn." (Ta tự vung đao ngửa mặt cười, đi ở gan dạ hai ngọn Côn Lôn – DG)
Lời nói của hắn nặng nề rơi xuống, Phương Trọng Vĩnh cùng cha Phương lập tức thấy cảnh tượng kinh người, thân ảnh Lý Mệnh trở nên vô cùng cao lớn, cao mấy trăm trượng, trong tay cầm một thanh đao bổ củi, chém về phía bầu trời.
Giống như Thần Linh, khí tức hủy thiên diệt địa đang không ngừng bộc phát.
"Thánh nhân chân chính là. . . Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân." (Có tiếng chó sủa ngoài cổng tre, trong đêm tối đầy gió tuyết, chủ nhân tiếp đãi khách như người nhà trở về - DG)
Lý Mệnh vừa nói, thiên địa lại biến hóa lần nữa, gió lạnh thổi qua, gió tuyết giáng lâm, Phương Trọng Vĩnh cùng cha Phương liên tiếp thở ra khí trắng, phía trên lông mày xuất hiện chút ít sương băng.
Lạnh cóng đến mức thân thể bọn họ phải run rẩy, không ngừng hà hơi, xoa tay.
Cách đó không xa, Chó mực sợ hãi đến run lẩy bẩy, không ngừng gầm gừ, lắc lư cái đuôi, nhe răng trợn mắt, vừa vặn ứng một câu kia
"Có tiếng chó sủa ngoài cổng tre."
Bọn họ chưa kịp thích ứng trong rét lạnh, hoàn cảnh đột nhiên có biến hóa, lại nghe được một câu truyền ra.
"Thánh nhân chân chính là. . . Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long" (Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng – DG)
Ngay sau đó long ngâm vang lên "Hống hống hống. . .", Lý Mệnh hóa thành một con rồng màu vàng, lân giáp lóe ra ánh sáng lóa mắt, sau đó bay lên.
Rồng.
Con vật mang đến điều tốt lành, là con vật tổ cổ xưa, mặc kệ ở đâu cũng đều là cấp bậc tín ngưỡng cao nhất.
Cha Phương chưa từng gặp qua Thánh nhân, nhưng hắn biết rồng có hình dạng thế nào, hai chân đã gần như nhũn ra, đột nhiên, đầu rồng kia bay lên vọt thẳng đến trước mắt hắn, há miệng giống như muốn nuốt chửng hắn.
"Bịch" Hắn cả kinh lập tực quỳ gối xuống mặt đất.
Thế nhưng lại phát hiện, không có con rồng nào giáng lâm ở nơi này, chỉ có một thiếu niên đưa lưng về phía bọn hắn, toàn thân thiếu niên này phóng ra quang trạch kinh người.
"Thánh nhân!"
Toàn thân cha Phương run rẩy, không ngừng nuốt nước bọt, rung động không thôi, đầu gối gần như nhũn ra, quỳ gối trên mặt đất, kéo con trai thần đồng Phương Trọng Vĩnh còn đứng ngẩn người ở bên cạnh.
Phương Trọng Vĩnh hoàn hồn, cũng theo cha chậm rãi quỳ xuống.
Quỳ sau lưng Lý Mệnh.
Bọn hắn dập đầu ba cái, nơm nớp lo sợ mở miệng nói chuyện.