Tiểu Long Nữ cảm thấy có người bịt mắt của mình lại, còn đưa tay ra cởi dây thắt lưng.
Ngay lúc đó, nàng đột nhiên cảm giác hoàn cảnh xung quanh mình khác hẳn.
Nàng ngửi thấy mùi thơm hoa đào nồng đậm.
“Đây là nơi nào? Tại sao lại có mùi thơm hoa đào?”
Đang nghi ngờ thì cô nghe thấy tiếng chó sủa, một con chó từ đâu chạy tới, di chuyển xung quanh nàng vài vòng, tiếp đó truyền đến âm thanh chó cào bới mặt đất.
Con chó này lại đào hố, là muốn làm gì đây?
Đây là muốn chôn nàng sao?
“Ta còn chưa có chết mà, chỉ là bị điểm huyệt, cũng không nên chôn nha.”
Soạt soạt!
Ngay sau đó, lại có tiếng bước chân mới xuất hiện.
Tiếng bước chân ngay từ đầu rất vội vàng, hẳn là chạy tới, nhưng ngay sau đó lại giảm tốc độ, rồi giọng nói kinh ngạc của một người đàn ông vang lên:
"Thật sự là một cô gái từ trên trời rơi xuống?"
Lý Mệnh đi mấy bước đến gần nữ tử trước mặt, rốt cục cũng nhìn rõ ràng tướng mạo của nàng.
Dung mạo tuyệt thế, đã thanh tú như tiên lại xinh đẹp tuyệt trần, băng cơ ngọc cốt, tựa như tiên nữ, dung nhan linh tú, trên người giống như bao phủ ánh sáng thần thánh.
Thật là một nữ tử xinh đẹp.
Nhưng nữ tử này lại dùng một mảnh vải đen bịt mắt.
Chẳng lẽ nàng bị mù?
Thế nhưng khí chất của mỹ nữ kia và miếng vải đen này không hợp chút nào.
“Ta đề nghị ngươi đổi một miếng vải bịt mắt khác đi.” Trong lòng Lý Mệnh nhận xét.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho nữ tử cách một lớp lụa mỏng.
"Còn sống sao?" Lý Mệnh quét ánh mắt về con chó mực kia, quát: "Người chưa chết, ngươi đào hố làm gì, cút sang một bên."
Con chó này thật tuyệt.
Nhất định phải tìm ít riềng sả hầm nó.
Hắn giơ tay lên, làm ra tư thế muốn đánh con chó này.
Chó liền chạy.
Lý Mệnh thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ đánh giá nữ tử nằm trên mặt đất.
Nàng không chết, nhưng tại sao không nói chuyện, thật kỳ quái, không phải là đi qua đột nhiên té xỉu, cũng không có dấu hiệu bị thương, cứ như vậy lẳng lặng nằm đây.
"Cũng không sợ bị người khác nhặt đi sao?" Lý Mệnh nhận xét.
Những năm này, hắn một mình ở Vân Mộng tông, không có người nói chuyện, cho nên hắn dần dần hình thành thói quen tự nói chuyện một mình .
"Ê, tiểu tỷ tỷ, tỉnh lại đi."
Lý Mệnh nhìn qua mặt của nàng, thế nhưng nàng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lý Mệnh rất muốn lấy xuống miếng vải đen quấn quanh ánh mắt của nàng, nhưng lại cân nhắc đến một điểm, nếu mắt của nàng bị thương và bất ngờ cởi bỏ miếng vải đen, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu vào có thể gây mù.
Cho nên vẫn không mạo muội động đến miếng vải đen của nàng.
Bất quá, trạng thái này của nàng khẳng định là có vấn đề.
Bởi vậy, Lý Mệnh dự định lần nữa cách lớp lụa mỏng, dò xét mạch đập ở tay nàng, cuối cùng phát hiện một vấn đề, nàng bị điểm huyệt.
Điểm huyệt vị ở sau lưng.
Lý Mệnh lật người nữ tử lại, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại.
Mặc dù là lần đầu tiên hắn giải huyệt.
Nhưng ở chỗ này tu luyện mấy năm, vẫn tương đối hiểu rõ tình huống huyệt vị trên cơ thể con người, vẫn có chút tự tin.
Hắn cấp tốc điểm xuống.
Huyệt đạo vừa mới được giải, nữ tử áo trắng trong ngực phập phồng hai lần, bật dậy nhanh chóng, động tác vô cùng nhanh nhẹn, đưa tay xé tấm vải đen che mắt.
Lý Mệnh nhìn ra được, nàng hẳn là có học võ.
Tiểu Long Nữ cấp tốc đem miếng vải đen quấn ở trên mặt lấy xuống, thấy được nam tử trước mắt.
Tướng mạo hắn phi phàm, mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, áo lông bồng bềnh, toát ra một vầng hào quang nhàn nhạt, giống tiên nhân trong truyền thuyết, trên người có dị tượng.
Nàng quét ánh mắt khắp nơi, đánh giá nơi này, có thể xác định nơi này không phải Chung Nam sơn.
Hoàn cảnh nơi này giống như tiên cảnh, có rừng hoa đào, vườn hoa, có hồ sen, có thác nước chảy, trên trời còn mang theo cầu vồng lộng lẫy, phía trước là cây tử đằng cao lớn.
Phía trước cây tử đằng có một tòa lâu đài lơ lửng trên bầu trời.
Lầu đài thế mà lơ lửng treo ở không trung, chung quanh mây nhàn nhạt sương mù quấn lấy.
Đây là tiên cảnh sao?
"Nguyên lai ngươi không phải mù lòa." Lý Mệnh nhìn qua dung mạo tuyệt mỹ nữ tử, "Không phải mù lòa, ngươi quấn lấy miếng vải đen làm gì?"
Tiểu Long Nữ nhăn mày, nói: "Mới vừa rồi là ngươi giúp ta giải huyệt à, đa tạ, xin hỏi đây là đâu?"
Lý Mệnh chỉ chỉ, nhìn về phía bia đá cách đó không xa.
Tiểu Long Nữ nhìn qua, thấy trên bia đá đó viết ba chữ: Vân Mộng tông.
"Làm sao ta đến được đây?" Tiểu Long Nữ cảm thấy thật kỳ quái.
"Bị rơi xuống."
Lý Mệnh chỉ chỉ bầu trời, nữ tử trước mắt này chính là từ trên trời rơi xuống.
Tiểu Long nữ cười một tiếng, ý nàng không phải như vậy, nàng muốn nói nàng làm sao lại tới đây?
Nàng vừa rồi mới cười một tiếng, hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp tuyệt luân.
“Trên đời lại có nữ tử cười đẹp như vậy?” Nhưng thật sự, Lý Mệnh cũng sẽ không quan tâm nàng là mỹ nữ hay là tên ăn mày. Trong mắt hắn, chỉ cần có thể cùng hắn nói chuyện là được.
"Ngươi hẳn là xông lầm đến đây." Lý Mệnh đưa ra suy đoán.
Tiểu Long Nữ nghi ngờ nói: "Ta không có xông lầm, ta mới vừa rồi bị người khác điểm huyệt, có người bịt mắt của ta, ta không biết là ai, sau đó ta giống như là bị một cỗ lực lượng thần bí lôi kéo, liền đến nơi này."
Nàng vừa nói vừa lui ra phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn qua hoa văn rồng trên tấm bảng gỗ bên hông Lý Mệnh .
Bởi vì nàng trông thấy hoa văn rồng trên tấm bảng gỗ đột nhiên động một cái, dọa nàng nhảy một cái.
Lý Mệnh đem tấm bảng gỗ hoa văn rồng cầm lên, nhìn thoáng qua, trên đó viết hai chữ:
"24."
“Đệch, điều này biểu thị gì đây?” Lý Mệnh không hiểu ra sao.
Bất quá, Lý Mệnh cảm thấy nữ tử này xuất hiện cùng tấm bảng gỗ hoa văn rồng này có quan hệ.
Đến cùng có phải hay không còn phải nghiệm chứng.
"Ọc ọc ọc!"
Đột nhiên, Lý Mệnh nghe được bụng nữ tử truyền đến từng đợt tiếng kêu, mặt của nàng trong nháy mắt đỏ lên.
“Ta rõ ràng đã ăn cơm tối, làm sao mới một lát đã đói bụng?” Tiểu Long Nữ ngẫm nghĩ, mà hoàn cảnh nơi này hoàn toàn khác hẳn Chung Nam sơn.
Nơi đó là ban đêm, nơi này là ban ngày.
Lý Mệnh cảm thấy rất thần kỳ, dáng dấp như tiểu tiên nữ vậy mà cũng muốn ăn cơm.
Hắn cười cười, duỗi tay ra, một đạo linh lực từ lòng bàn tay bộc phát, hóa thành một đạo lôi điện màu xanh tím chảy ra.
Trong nháy mắt, một quả dại màu xanh từ trong rừng cách xa mấy km liền xuất hiện trong tay.
Trong tay hắn, lôi điện vẫn còn quấn quanh.
"Đây là quả dại ở Vân Mộng tông, ngươi ăn trước lót dạ, đợi lát nữa ta lại làm một chút đồ ăn cho ngươi." Lý Mệnh nói.
“Cách không lấy vật.”
Tiểu Long Nữ trợn to đôi mắt đẹp, mặc dù tại thế giới của nàng cũng có thể làm được cách không lấy vật, nhưng tuyệt đối sẽ không mang theo điện mang.
Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao?
Hắn nhất định là tiên nhân.
Tiên cảnh như thế, thủ đoạn như thế, áo lông tản ra vầng sáng nhàn nhạt, giữa tay lôi điện vờn quanh, cái này đích thị là tiên nhân.
"Cầm lấy." Lý Mệnh ném quả dại cho nàng.
Phía trên quả dại quấn lấy lôi điện, Tiểu Long Nữ đưa tay ra có chút sợ hãi, liền thu tay lại.
"Yên tâm, không có điện." Lý Mệnh nói.
Tiểu Long Nữ thân thể nghiêng về phía trước, chân trái nâng lên, tay phải cấp tốc đem quả dại sắp rơi xuống mặt đất bắt lấy.
"Thân thủ không tệ."
Lý Mệnh cảm thấy nữ tử này rất lợi hại, chí ít không phải bình hoa di động. Hắn quay người hướng phía lâu các trên không trung đi đến.
Lâu các trên không trung gọi là Vân Mộng Các, Vân Mộng Các trông giống như tiên cung, nổi bồng bềnh giữa không trung, có một cầu gỗ dẫn lên trên.
Đi vài bước, quay đầu nói: "Này, ngươi cùng lên nhé, ài, quên hỏi, ngươi tên là gì?"
"Tiểu Long Nữ."
Nữ tử cắn lê một ngụm nhỏ, cũng không biết có phải lê hay không, coi như nó là lê đi, không xa không gần đi theo đằng sau nam tử, nói: "Tiên nhân, ngươi tên gì?"
"Ta không phải tiên nhân, ta chỉ là người bình thường, gọi ta Lý Mệnh là được."
Lý Mệnh vừa nói vừa đi về hướng lâu các trên không trung, đi vài bước, có điểm gì là lạ, nói:
"Ài, ngươi mới vừa nói, ngươi tên gì?"