Thấy vậy, biểu cảm của Lý Mệnh rốt cuộc cũng thay đổi.
Đó là sự kinh ngạc.
Rất tốt.
Biểu cảm này rất tốt.
Hãy giữ lấy biểu cảm này.
Cha Phương hiển nhiên có chút tự đắc, xem ra hắn vẫn có chút đánh giá thấp danh tiếng của con mình, không ngờ danh tiếng của Trọng Vĩnh đã truyền ra ngoài huyện Kim Khê, sau này nhất định sẽ nổi danh ở Bắc Tống.
Thậm chí sẽ lên đến đỉnh của Thánh nhân chí cao, ngang hàng với Khổng Thánh, và trở thành một vị Thánh nhân được ca tụng trên toàn thế giới.
Hiện tại đã có đủ tư chất Thánh nhân, chắc hẳn ngày con trai hắn trở thành một vị Thánh nhân không còn xa nữa.
Khi đó, hắn sẽ là cha của Thánh nhân, và hắn có thể tự xưng là cha Thánh.
Nghĩ đến đây, hắn càng thêm thoải mái, mơ hồ nhìn thấy quan lại quyền quý nịnh bợ mình, Hoàng Đế đến nhà, mời Trọng Vĩnh làm thơ, chẳng phải hắn sẽ có một dòng tài sản không ngừng đều đặn sao.
Tưởng tượng của hắn đột nhiên bị cắt ngang bởi giọng nói của Lý Mệnh: "Thì ra là ngươi."
"Ngươi biết ta sao?"
Cha Phương kinh ngạc, không nên, theo lý mà nói người nổi tiếng là Phương Trọng Vĩnh, là con trai hắn, chẳng lẽ sau một thời gian hắn cũng bắt đầu nổi tiếng?
"Tất nhiên là biết."
Lý Mệnh im lặng nhìn hắn đang nói không nên lời.
Có thể không biết sao?
Lý Mệnh nhớ rằng khi hắn học cấp một, bài văn thể văn ngôn (*) đầu tiên mà hắn học là « Thương Trọng Vĩnh » (Một tác phẩm của Vương An Thạch, tên đúng là như thế chứ không nhầm nhé mọi người - DG).
Kể về câu chuyện của Phương Trọng Vĩnh, một đứa trẻ thần đồng có thể chỉ vật làm thơ khi mới lên 5 tuổi, thiên tư có thể nói là không hợp thói thường đến cực điểm, hắn thậm chí còn hoài nghi Phương Trọng Vĩnh là người xuyên không.
Bởi vì có thể làm thơ khi mới 5 tuổi, điều này đơn giản là khác xa so với bình thường.
Cuối cùng, thần đồng bị cha dẫn đi khắp nơi kiếm tiền mà không chịu học tập, kết quả chẳng khác gì so với người thường.
Không biết tại sao, sau nhiều năm như vậy, nhưng khi nghĩ đến văn ngôn « Thương Trọng Vĩnh », những dòng chữ vẫn có thể hiện lên trong tâm trí của Lý Mệnh.
Phương Trọng Vĩnh, dân Kim Khê, đời đời lấy nghề làm nông. Trọng Vĩnh lên năm tuổi, chưa từng thấy qua sách vở giấy bút, chợt khóc lóc đòi những thứ này. Cha thấy lạ, mượn nhà hàng xóm giấy bút, Trọng Vĩnh liền viết bốn câu thơ, cũng tự đề tên mình. . .
Thật là quá kinh điển, không cần nghĩ cũng biết, hàng chữ bật ra tâm trí của hắn.
Cha Phương đắc ý nói: " Vì ngươi biết chúng ta, chúng ta coi như là người quen nên ta không quan tâm đến việc ngươi đưa chúng ta đến đây, nhưng trước hết, ta phải giải thích rằng mặc kệ ngươi chơi chiêu trò gì đi chăng nữa thì chúng ta đến đây cũng không dễ dàng gì, ít nhất ngươi cũng phải bỏ ra ba trăm văn tiền mua thơ của con ta."
Hắn cũng không muốn đi một chuyến uổng công.
"Không sao, tiền không là vấn đề, ngươi hãy mang thơ tới cho ta."
Lý Mệnh giả vờ đồng ý với hắn, tấm bảng gỗ có hoa văn hình rồng đưa cha con Phương Trọng Vĩnh tới, chắc chắn là có ý đồ.
Thông qua hai sự việc của Tiểu Long Nữ cùng Chu Nguyên Chương, Lý Mệnh đã biết chức năng của tấm bảng gỗ có hoa văn rồng, đó là đưa mọi người đến để bù đắp những tiếc nuối của những nhân vật này.
Ví dụ, sự hối tiếc của Tiểu Long Nữ, chính là bị Doãn Chí Bình làm bẩn.
Sự tiếc nuối của Chu Nguyên Chương, là cái chết của Chu Tiêu.
Bù đắp những tiếc nuối và làm cho bọn họ trở nên hoàn hảo hơn.
Đây chính là những gì hắn sẽ làm.
Tất nhiên, sau khi giải quyết vấn đề, sẽ có những phần thưởng hậu hĩnh.
Một là sự tăng lên của « Luyện Khí Quyết », hai là các loại tiên pháp và pháp bảo, chẳng hạn như « Ngọc Nữ Tâm Kinh » và bát Vô Lượng.
Bây giờ, hắn đã quen thuộc.
Muốn giải quyết vấn đề của cha con Phương Trọng Vĩnh, đoán chừng không thể giống như Tiểu Long Nữ và Chu Nguyên Chương.
Qua tìm hiểu sách vở, Lý Mệnh biết rằng cha Phương là người nghèo, thiển cận, tham lam lợi ích trước mắt, thiếu hiểu biết nên không thể dùng thủ đoạn Tiên nhân để đánh lừa hắn.
Phải tìm một cách khác.
Hiện tại vẫn chưa có giải pháp gì, nhưng thời gian mà tấm bảng gỗ hoa văn rồng hiện ra là 24 giờ.
Một ngày, chắc đủ để hắn lạc đường biết quay lại.
Lý Mệnh vừa đi vừa nghĩ.
Cha Phương kéo Phương Trọng Vĩnh, đi theo phía sau nam tử áo trắng, đi qua rừng hoa đào, đi qua cây khô, nhìn lâu đài trên bầu trời trước mặt, đi trên cây cầu gỗ, càng nhìn càng mê, hắn càng ngưỡng mộ và hỏi:
"Nhà của ngươi ở đây được xây dựng rất tốt. Cảnh quan đẹp, chi phí bao nhiêu, sau này ta cũng sẽ xây một tòa như vậy."
Cha Phương nghĩ rằng những ngôi nhà này có thể được xây dựng bằng tiền, với kiến thức của hắn, bất quá hắn cũng không nghĩ rằng đây là chỗ ở của Tiên nhân, căn bản sẽ không nghĩ tới phương diện này.
Lý Mệnh không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một hồi cũng lười giải thích, chỉ nói: "Không đắt lắm."
"Vậy là tốt rồi, con trai, sau này chúng ta cũng dựng một tòa lâu các trên không trung như thế này." Cha Phương kéo tay Phương Trọng Vĩnh, chậm rãi đi trên cầu gỗ.
"Ngươi hẳn là không có khả năng." Lý Mệnh không muốn công kích, nhưng hắn vẫn nói thật.
"Không thể sao?" Cha Phương sửng sốt một cái, cười nói: "Tiền có thể làm ma xui quỷ khiến. Chỉ cần có tiền, không việc gì không làm được, có tiền cái gì cũng có thể làm."
"Thật sự không thể làm được." Lý Mệnh nói.
Cha Phương cũng không phản bác, nhưng dừng lại, nhìn Phương Trọng Vĩnh, nói: "Con trai, nhìn kỹ lại cho ta, con có nghĩ rằng có thể tạo ra một lâu các treo lơ lửng trên không trung như vậy không? "
Phương Trọng Vĩnh không nói lời nào, hắn nhìn thấy cầu gỗ dẫn tới lâu các treo lơ lửng trên không trung, xung quanh đều là mây và sương mù.
Ngay từ đầu đã rất chấn kinh, lầu các làm sao có thể treo lơ lửng trên không trung, cái này không phù hợp lẽ thường.
Liền bắt đầu suy nghĩ.
Cho tới bây giờ, hắn có chút cau mày.
"Con trai, nói đi." Cha Phương thấy Phương Trọng Vĩnh không nói lời nào, lắc lắc tay nhỏ của cậu bé, con trai ta, thông minh lên một chút, có thể kiếm tiền ở nơi này hay không còn phải xem sự thể hiện của con.
"Ta cảm thấy nếu nói theo lý thuyết, lầu các hoàn toàn có thể treo lơ lửng trên không trung." Phương Trọng Vĩnh nói.
"Nói nghe thử?"
Lý Mệnh dừng lại, hắn rất có hứng thú, muốn nghe thần đồng trong truyền thuyết trả lời như thế nào, hiện tại đứa trẻ này tám chín tuổi, hẳn là sự thông minh đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Bởi vì, lúc mười hai mười ba tuổi, hắn mới bắt đầu tụt lùi dần, đến tận hai mươi tuổi mới chẳng khác gì người thường.
Tám chín tuổi, chắc chắn là thời kỳ đỉnh cao của hắn.
Phương Trọng Vĩnh nói một cách không nhanh không chậm: " Trong cuốn sách《 Quản Tử 》nói rằng "Trên người có nam châm sẽ có đồng và vàng"; «Quỷ Cốc Tử » nói rằng "Hắn bắt lỗi ngôn ngữ của người khác giống như nam châm hút kim"; « Lữ Thị Xuân Thu » có nói "Nam châm gọi sắt, hoặc dẫn chúng"; « Phong Thiền Thư » nói rằng Hán Vũ Đế đã ra lệnh cho mọi người dùng nam châm để làm các quân cờ "Tự đánh với nhau"; « Hoài Nam Vạn Tất Thuật » còn nói "Lấy máu gà và kim châm nghiền nhỏ, dùng nam châm, vẽ đầu cờ, phơi khô, từ chối để phá vỡ điều đó." ."
Hắn líu lo không ngừng trích dẫn một đống cổ tịch, Lý Mệnh một câu nghe đều không hiểu, nhưng rất rung động. (Chỗ này khá tối, đến cả main cũng không hiểu sao ta hiểu T.T – DG)
Đứa nhỏ này mới tám chín tuổi.
Cái này, con mẹ nó, nếu coi như đây là người xuyên không đi chăng nữa cũng không đạt được đến trình độ này, chỉ có thể nói là thần đồng, thần đồng trời sinh.
Phương Trọng Vĩnh nói một lát, thấy Lý Mệnh và cha mình sững sờ, có chút ngây người.
Chắc là rơi vào trạng thái nghe không hiểu.
Hắn nhanh chóng giải thích lại bằng những từ mà mọi người có thể hiểu được: " Nói chung, những cuốn sách này vừa rồi đang nói về một điều, nam châm có thể hút sắt, và cũng có thể đẩy nhau. Theo lý thuyết này, nhiều nam châm có thể được dùng để tạo thành từ trường, đặt nam châm tương phản ở dưới đáy lâu các, như vậy lâu các sẽ được nâng lên bởi trường do nam châm tạo thành, và một lâu các trong không trung sẽ được hình thành."
Lý Mệnh nghe hiểu.
Cha Phương nghe cũng hiểu, vỗ tay cười ha ha: "Con trai ta, Phương Trọng Vĩnh, có tư chất Thánh nhân!"
--------
(*) Văn ngôn là một dạng truyền thống của văn viết tiếng Hán được phát triển từ ngôn ngữ cổ điển và vẫn tiếp tục dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống cho đến tận thế kỷ 20, khiến nó khác xa với nhiều dạng văn nói hiện đại Trung Quốc.