"Ai ui. . . Đau quá."
Nam tử trung niên từ trên mặt đất phủ đầy cánh hoa đào đứng lên, hắn xoa xoa cái mông của mình, vừa rồi rơi xuống đây, cái mông đúng phải cục đá, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Bên cạnh, có một cậu bé tầm tám chín tuổi cũng bị ngã xuống đất.
Thân thể cậu bé không có vấn đề gì, nên nhanh chóng đứng lên, cầm tay nam tử trung niên, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
"Cha, người không sao chứ?"
"Không có gì đáng ngại, chỉ là cái mông có hơi đau nhức, con thì sao?"
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm con trai.
Đặc biệt là sờ kỹ đầu hắn.
Thấy không có vết thương nào, nam tử trung niên nhẹ nhàng thở ra, lập tức chửi ầm lên: "Nếu làm đầu con ta bị thương, ta liều mạng với ngươi."
Cậu bé kéo kéo tay cha, thân hình bé nhỏ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần hơn người, đánh giá xung quanh một lượt, rừng hoa đào hiện ra trước mắt, cảnh nước chảy róc rách thanh tịnh, cây khô to lớn, cùng vườn hoa xinh đẹp.
Còn có lâu các lơ lửng trên không trung.
Vẻn vẹn quan sát mấy giây, cậu bé kết luận:
"Cha, nơi này không phải nhà Lý viên ngoại."
Nghe vậy, nam tử trung niên nhíu mày, quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh, xoa xoa đầu cậu bé, cười nói: "Vẫn là con ta thông minh."
Con của hắn tên là Phương Trọng Vĩnh, là thần đồng được huyện Kim Khê công nhận.
Khi Trọng Vĩnh lên năm tuổi, còn chưa bao giờ nhìn thấy giấy bút nghiên mực, bỗng nhiên có một ngày khóc lóc đòi những thứ này, cha Phương của hắn cảm thấy ngạc nhiên, liền qua hàng xóm mượn giấy bút nghiên mực đưa cho hắn.
Trọng Vĩnh lập tức viết bốn câu thơ, đồng thời viết chính họ tên của mình bên dưới.
Hắn làm thơ xung quanh chủ đề báo hiếu cha mẹ, đoàn kết dân tộc.
Từ đây, chỉ cần ra đề để hắn làm thơ, hắn đều có thể lập tức hoàn thành, đồng thời tài thơ văn cùng đạo lý đều được địa phương tán thưởng.
Người trong huyện đối với sự việc này đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thời gian lâu dần đều lấy lễ nghĩa khách quý để đối đãi, có người còn không tiếc chi tiền để đổi lấy thơ Trọng Vĩnh làm.
Cha Phương của hắn nghĩ là có lãi cho nên mỗi ngày dẫn hắn đi bốn phía chào hỏi người trong huyện, được không ít tiền tài.
Ngay lúc vừa rồi, Lý viên ngoại của huyện Kim Khê muốn mời Trọng Vĩnh qua làm thơ, cha Phương của hắn biết rõ nhà Lý viên ngoại có tiền, liền cao hứng bừng bừng dẫn Trọng Vĩnh vào nhà Lý viên ngoại.
Nhưng vừa mới bước vào đến cửa nhà Lý viên ngoại, dưới chân bước hụt, sau đó thì rơi xuống rừng hoa đào này.
Cha Phương từng mang theo Trọng Vĩnh tới phủ đệ hào hoa nhất huyện Kim Khê, nhưng mà cũng không hào hoa như nơi trước mắt, hoàn cảnh nơi này chính là một vùng thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh nhân gian.
Mặc dù hắn không biết làm sao mình lại xuất hiện ở đây.
Nhưng hắn suy đoán là có kẻ có tiền bắt bọn hắn đến nơi này, mục đích là xin thơ, xem ra đợi lát nữa đóng giả bộ dáng bị thương, sẽ có thể đòi thêm được một chút tiền.
Trong lòng cha Phương đã có diệu kế.
Chợt nghe phía trước truyền đến tiếng chó sủa "Gâu gâu gâu", động tĩnh rất lớn, một con chó đầu đen thui rơi vào tầm mắt, cấp tốc chạy tới phía này.
"Gâu gâu gâu. . ." Chó mực dừng lại cách hai nam tử xa lạ trước mặt hai mét, đôi mắt phóng ra ánh sáng màu xanh lục, biểu thị thái độ hoan nghênh.
"Cứu mạng, báo muốn ăn thịt người, cứu mạng!" Cha Phương nhìn thấy một nam tử áo trắng từ đằng sau chó mực đi tới, linh cơ khẽ động, cố ý la to.
Làm ra bộ dáng thất kinh, lập tức ngã xuống phía sau, ngã sấp xuống hoa đào trên mặt đất.
Phương Trọng Vĩnh một mặt mờ mịt, không hiểu phụ thân đang làm gì, đây rõ ràng là một con chó mực, sao có thể gọi là báo?
Chó mực ngây người: Ta là báo sao? Tại sao chính ta cũng không biết?
Lý Mệnh cho rằng chó mực vừa hù dọa người rơi xuống đây, nhanh chóng giải thích, nói: "Vị đại ca này, không nên kinh hoảng, đây là một con chó mực bình thường, không có đủ tính công kích."
"Làm ta sợ muốn chết." Cha Phương làm ra động tác vỗ vỗ tim, nhìn chằm chằm trang phục của nam tử, không nhiễm trần thế, chắc chắn là người có tiền, ánh mắt sáng lên, hỏi:
"Tiểu huynh đệ, là các ngươi mang cha con ta tới đây sao? Cũng là xin thơ sao, ta nói cho các ngươi biết, thơ của con ta rất đắt."
"Các ngươi là ai?" Lý Mệnh đỡ nam tử áo trắng lên, liền buông tay ra, có chút mờ mịt nhìn qua nam tử trung niên.
"Đừng giả bộ với ta, chắc chắn là các ngươi đem cha con ta tới đây, nhất định phải bồi thường, mặt đất nhà ngươi có cục đá, đập trúng ta, còn có chó nhà ngươi, hù dọa ta, nói đi, ngươi muốn bồi thường như thế nào đây?"
"Các ngươi là ai?" Lý Mệnh hỏi lại.
"Ngươi không biết chúng ta sao?" Cha Phương sửng sốt, nhìn thiếu niên không hiểu chuyện gì, cũng không giống là giả bộ.
"Không biết, ta còn muốn hỏi các ngươi chạy đến nhà ta như thế nào, chẳng lẽ các ngươi là kẻ trộm, tới nhà ta trộm đồ sao?" Lý Mệnh cảm thấy nam tử này muốn đe doạ mình, đành phải đánh đòn phủ đầu.
Cha Phương trong thời gian ngắn không biết phải nói gì, cũng đúng, là bọn hắn đột nhiên tới đây, nếu chủ nhân nhà này mất đồ, báo quan, chẳng phải là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội sao.
Hắn nhanh chóng đẩy cậu bé lên trước mặt, nói: "Đây là con trai ta, thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú, tự thông thư hoạ (thư pháp và vẽ tranh - DG), năm tuổi đã có thể chỉ vật làm thơ."
Lý Mệnh nhìn chằm chằm cậu bé tầm tám chín tuổi, thấy không hề giống bộ dáng hắn miêu tả.
Mà cha cậu bé cũng không ngừng nói tiếp.
"Hắn còn có thể nhất tâm lục dụng." (làm sáu việc cùng lúc – DG)
"Tay trái khoanh tròn, tay phải vẽ đường thẳng, miệng có thể đọc thuộc lòng không sót một chữ, đồng thời cũng có thể đếm chính xác số lượng bầy cừu đang ăn cỏ ngay tại đó. Đầu óc cũng không nhàn rỗi, ngay tại đó làm một bài thơ, sử dụng chân kẹp lấy bút, cẩn thận viết lại bài thơ này, nắn nót viết lên giấy đặt trên mặt đất."
"Hắn đồng thời làm sáu việc khác biệt, mỗi một việc đều hoàn thành vô cùng tốt, ai thấy cũng đều kinh ngạc vạn phần."
"Đây chính là con của ta, lợi hại không?"
Cha Phương miêu tả con mình, đây chính là con trai thiên phú dị bẩm, làm cho cả huyện Kim Khê đều khϊếp sợ, tin tưởng không lâu sẽ chấn kinh toàn bộ Bắc Tống.
Nghe vậy, chó mực trợn trắng mắt.
Mặt Lý Mệnh không biểu lộ, lại nhìn chằm chằm cậu bé tám chín tuổi, nhìn thấy không giống quá thông minh, bộ dáng có chút ngốc nghếch, nam tử trung niên đây là nói phét, khoác lác cũng không chuẩn bị trước.
Lại còn năm tuổi chỉ vật làm thơ, nhất tâm lục dụng.
Ngươi cho rằng ngươi là Phương Trọng Vĩnh sao?
Nói đùa kiểu gì vậy!
Lần này người rơi vào đây rất kỳ lạ, phong cách so với Tiểu Long Nữ, Chu Nguyên Chương hoàn toàn khác biệt, bất quá, Lý Mệnh cảm thấy máu nóng bắt đầu bốc lên.
Bởi vì nam tử trung niên này quá khoác lác.
Thấy mắt chó mực trợn trắng, ánh mắt nam tử áo trắng lộ đầy vẻ không tin, cha Phương thẳng tắp cái eo, tự hào nói:
"Con ta là Phương Trọng Vĩnh, thần đồng huyện Kim Khê."
"Cũng không tự tìm hiểu một chút xem, Phương Trọng Vĩnh ở huyện Kim Khê có danh tiếng như thế nào, không ai không biết, không người không hay."
"Nếu ngươi còn không tin, ta có thể để Trọng Vĩnh tự mình chứng minh, ngay tại đây chỉ vật làm thơ, biểu diễn nhất tâm lục dụng, bất quá, phí tổn rất cao, giá ba trăm văn tiền."
"Không biết ngươi có chịu nổi hay không?"
Cha Phương miệng như súng liên thanh, pặp pặp pặp, nói liên hồi không dứt.
Chó mực vẫn trợn trắng mắt như cũ, không tỏ ra ý tứ gì, bởi vì nghe không hiểu.
Nhưng vẻ mặt Lý Mệnh có chút biến hóa, là kinh ngạc, thì ra Phương Trọng Vĩnh chẳng khác gì so với người thường.