"Người đâu, mang kiếm của ta đến đây!"
Vũ Tiêu nắm chặt nắm đấm, trên người sát khí mãnh liệt tràn ngập, thật là khinh người quá đáng, lão già Quốc sư này mưu đồ chiếm lấy Vũ triều, còn muốn cưới nàng làm vợ, nhất định phải chém chết hắn.
Ban đầu, nàng không muốn làm nữ Hoàng Đế Vũ triều.
Bởi vì nàng không có tình cảm đối với Vũ triều, thêm nữa chưa từng gặp mặt lão Hoàng Đế bao giờ, dự định giả ngốc mấy ngày rồi rời đi.
Nhưng hiện tại, nàng đã quyết định làm nữ Hoàng Đế.
"Tốt nhất ngươi đừng chọc giận hắn."
Tất cả thị nữ vẫn quỳ gối trên mặt đất như cũ, run lẩy bẩy, bởi vì Quốc sư thật đáng sợ, nếu chọc giận hắn, huyết mạch Vũ triều sợ là thật sự phải hoàn toàn đứt đoạn.
Vũ Tiêu cả giận nói: "Đừng nói nhảm, lấy kiếm của ta tới đây."
Thất phu giận dữ, máu tươi ba thước;
Thiên Tử giận dữ, thây nằm trăm vạn, đổ máu ngàn dặm.
Mà Vũ Tiêu ta giận dữ, trời cũng phải nhượng bộ.
Nàng khí thế mười phần, lập tức quay người, gió chậm rãi thổi tung bay mái tóc đen dài, lộ ra một phần gương mặt tinh xảo, khuôn mặt như vẽ, bạch ngọc không tì vết, xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc đầu, ánh mắt long lanh như nước, lúc này lại bao hàm đầy phẫn nộ.
Bộ ngực ngạo nghễ chập trùng, đường cong khuôn mặt nhỏ mang theo phẫn nộ, thân hình thon dài, dung mạo tuyệt mỹ, quả thực là khuynh quốc khuynh thành, kiều diễm như hoa, có thể nói là báu vật nhân gian.
"Chao ôi, thật xinh đẹp!"
Lý Mệnh nhìn qua bát Vô Lượng thấy được rõ ràng, dung nhan tuyệt mỹ phối hợp với thanh âm lãnh ngạo đầy bá khí như thế, đây đúng là mang phong thái của một Nữ Vương.
Dung nhan tuyệt thế cùng khí tức sát phạt bá đạo vây quanh, nàng tuyệt đối thích hợp làm nữ Hoàng Đế.
Nếu nàng làm hoàng đế, nhất định có thể trấn áp thiên hạ.
Khí thế này của nàng không phải luyện mà có được, mà là trời sinh đã có, chỉ một cái liếc mắt, Lý Mệnh có thể khẳng định nữ tử này sinh ra để làm Hoàng Đế.
Hiện tại có chút mong chờ, liệu nàng có thể chém chết Quốc sư.
Trước mắt chỉ là có khí thế, không biết thực lực chân chính của nàng như thế nào, lại tiếp tục nhìn qua bát Vô Lượng.
Vũ Tiêu băng lãnh nghiêm mặt, rất nhanh một vị thị nữ đã mang kiếm tới.
Nàng đưa tay tiếp nhận, rút kiếm ra, loảng xoảng, đem vỏ kiếm liệng trên mặt đất.
Chân trần, hất lụa mỏng màu đỏ lên, mặt không biểu cảm, từng bước một tiến về phía địa điểm thực hiện nghi thức đăng cơ.
Hôm nay, nàng muốn chém lão Quốc sư này, lên làm nữ Hoàng Đế Vũ triều.
Rất nhiều thị nữ sửng sốt, nhao nhao nâng váy trên mặt đất, đuổi theo.
Những người đó hiển nhiên biết Vũ Tiêu là người luyện võ, bởi vì lúc tiến cung, bên hông của nàng treo một thanh kiếm, vì vậy có thể đoán được một chút, nhưng không biết nữ tử này đã luyện đến cấp bậc gì.
Bất quá, nếu có mạnh, cũng không thể nào mạnh hơn Quốc sư.
Vũ triều là một quốc gia tu tiên luyện võ, quốc gia này có rất nhiều cường giả siêu cấp, nhưng mạnh nhất chính là Quốc sư, Quốc sư là Thần Vương duy nhất của Vũ triều.
Hắn có tám con trai, mỗi người đều là long phượng, ai cũng là Tiên Vương.
Đây chính là nơi hắn ra oai làm loạn.
Cũng chính bởi như vậy, cho nên con cháu Quốc sư gần như là lực lượng to lớn nhất Vũ triều.
Đừng nói Quốc sư, chỉ cần tám con trai hắn, cũng chưa có địch thủ ở Vũ triều.
Những thị nữ này trong lòng thầm cầu có một tia may mắn, chờ mong Vũ Tiêu có thể lật ngược tình thế.
Vũ Tiêu đi chân đất, tay cầm theo kiếm, bước đi trên thảm đỏ, khí tức gϊếŧ chóc trên người càng ngày càng đậm, thời gian trôi qua hóa thành đại dương mênh mông, âm thanh gào thét giữa thiên địa vang lên.
Quan binh hai bên thảm càng ngày càng nhiều, nhìn thấy khí tức sát phạt đặc biệt nghiêm trọng của nữ Hoàng Đế, liền chau mày.
Tất cả quan binh đều là tai mắt của Quốc sư, nhìn thấy nữ Hoàng Đế cầm theo kiếm, một vị quan binh đi tới, nói: "Ngày đăng cơ, không nên động đến đao kiếm."
"Phốc. . ."
Kiếm quang lấp lóe, đầu vị quan binh này rơi xuống đất, máu bắn tung tóe nổi bật trên thảm.
"Nữ Hoàng Đế, ngươi đây là có ý gì?" Lại có quan binh đứng ra nói chuyện.
"Phốc. . ."
Vũ Tiêu chém một kiếm ra, quan binh bị chém máu me tung tóe, bắn lên mặt đất, lên thảm, lên cả y phục làm bằng lụa mỏng của nàng .
Toàn bộ thị nữ nâng váy ở phía sau sững sờ.
Nhưng động tác tiếp theo của Vũ Tiêu hạ xuống càng khiến những người đó kinh ngạc không cách nào nói rõ, nàng trực tiếp bộc phát, từ thân thể bay ra hai thân ảnh khác giống nàng như đúc.
Giống như cắt rơm rạ, chém gϊếŧ tới, điện quang hỏa thạch ở giữa.
Vũ Tiêu đi vào quảng trường rộng lớn ngoài trời, lúc này hai bên quan binh sau lưng biểu hiện vẻ mặt rất hoảng hốt, thân thể đứt thành hai đoạn, ngồi phịch trên mặt đất, huyết dịch nhuộm đỏ mặt đất.
Lối vào quảng trường ngoài trời, một thân ảnh tuyệt mỹ màu đỏ cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
Nàng đi chân đất, giẫm lên thảm, lụa mỏng màu đỏ bay múa, trong tay cầm theo kiếm, đưa mắt quét toàn bộ quảng trường.
Quảng trường có mấy ngàn vị văn võ bá quan, đều nhao nhao nhìn qua phía sau nàng kinh ngạc, bởi vì toàn bộ quan binh hai bên đã chết rồi.
Khi thấy kiếm trong tay Vũ Tiêu đang rỉ máu, thì biết rằng đây là do nàng làm.
Anh mắt bọn hắn nhao nhao đầy kinh ngạc: "Nữ Hoàng Đế vậy mà không phải bình hoa di động, thủ đoạn ác độc như vậy."
Có một phần mười văn võ bá quan nhao nhao quỳ lạy, còn lại đều là người của Quốc sư, hiển nhiên không quỳ lạy.
Quốc sư ở phía trước hoàn hồn, nhìn chằm chằm nữ Hoàng Đế, dung nhan vẫn tuyệt mỹ như thế, mặc bộ quần áo này so với trước kia còn đẹp hơn, chỉ là sát khí hơi nặng.
"Ngươi đây là muốn làm cái gì?" Quốc sư hỏi.
Vũ Tiêu cầm theo kiếm không ngừng chảy máu xuống, sắc mặt bình tĩnh, từng bước một đi về phía hắn, nói: "Trảm ngươi."
Hai chữ như là sấm sét, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
"Thật không biết trời cao đất rộng, ta là Thần Vương duy nhất của Vũ triều, thủ hạ cấp Tiên Vương đông đảo, ngươi chỉ có mấy năm luyện kiếm, mà dám nói như vậy với ta, muốn chết!"
Hắn dự định ngả bài, tự mình đăng cơ, không còn cần con rối nữ Hoàng Đế Vũ Tiêu này nữa, Vũ triều vốn chính là người nào mạnh người ấy xưng tôn, thực lực mới quyết định tất cả.
"Nếu ngươi đã muốn chết, thì đừng trách ta, vậy hôm nay ta sẽ chặt đứt huyết mạch Vũ thị."
"Vũ triều đã chết, Chu triều lập."
Quốc sư họ Chu.
Quốc sư nhìn xung quanh, lớn tiếng nói: "Ai nguyện ý đi theo ta, mời đứng ở sau lưng ta, hôm nay ta ngả bài, tám con trai ta đang chờ đợi ngay bên ngoài Hoàng đô Vũ triều. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, sẽ kết thúc sự thống trị của Vũ triều, hiện tại là thiên hạ Chu triều. Nguyện ý đi theo ta, miễn chết."
Vũ Tiêu đã như vậy, Quốc sư cũng không phải sợ, sớm muộn hắn cũng muốn thay thế Vũ triều, chỉ bất quá do Vũ Tiêu đã đẩy nhanh quá trình tiến hành kế hoạch.
Theo tiếng Quốc sư phát ra, chín phần mười văn võ bá quan trên quảng trường không cần nghĩ, nhanh chóng đứng đằng sau Quốc sư.
Còn lại ít người vốn là thuộc hạ trung thành của lão Hoàng Đế, nhưng nếu phải tận trung cùng chết theo lão Hoàng Đế, bọn hắn không thể không cân nhắc, dù sao còn sống mới là quan trọng nhất.
Quốc sư cùng Vũ Tiêu đối nghịch.
Không cần nghĩ, chắc chắn là Quốc sư thắng.
Hắn là Thần Vương duy nhất ở Vũ triều.
Năm đó, lúc lão Hoàng Đế khoẻ mạnh, cũng chưa chắc đánh thắng được, huống chi là Vũ Tiêu chưa từng có bất cứ thanh danh gì, chỉ là dòng dõi thất lạc ở bên ngoài.
Lại là nữ.
Có thể có năng lực gì, chắc chắn chỉ là một chút võ công mèo cào.
Cho nên, chia phe rất nhanh đã xong.
Tất cả mọi người đứng sau lưng Quốc sư, không có ngoại lệ, nói cách khác Vũ Tiêu bên này không có một người nào ủng hộ, đứng trước sinh tử, mọi người tự nhiên đều muốn được sống.
Quốc sư vỗ tay cười to: "Xem ra mọi người đều muốn ta làm Hoàng Đế, ha ha ha!"
Một vị đại thần đứng ra, chắp tay nói:
"Quốc sư nói rất đúng, Vũ Tiêu đối nghịch với Quốc sư, không thể nghi ngờ là một con đường chết. Quốc sư là Thần Vương, phía sau hắn đa số đều là Tiên Vương, ngươi dựa vào cái gì đấu cùng hắn? Hiểu chuyện một chút, nếu bây giờ từ bỏ, ta có thể cầu xin Quốc sư tha cho ngươi một mạng."
Vị đại thần đang nói chuyện này là thuộc hạ trung thành của lão Hoàng Đế, nhưng hiện tại không thể không lựa chọn Quốc sư.
Bởi vì Vũ Tiêu hiển nhiên sẽ thua.
Bất kỳ phản kháng nào cũng đều là phí công vô ích.
Quốc sư cười tủm tỉm nói: "Nếu ngươi từ bỏ, ta có thể tha cho ngươi một mạng, thậm chí còn có thể ban cho ngươi thân phận Hoàng phi."
Vũ Tiêu lạnh lùng nói: "Ta không cần thân phận Hoàng phi, ta muốn chính mình làm Hoàng Đế."
"Ngươi dựa vào cái gì, ta là Thần Vương, phía sau của ta đều là Tiên Vương, ngươi đến một Vương đô không có, dựa vào cái gì làm Hoàng Đế?"
"Ta tự phong ta là đế, tả hữu không vương." Vũ Tiêu cầm kiếm, sát ý ngập trời, nói:
"Lão Hoàng Đế, Vũ triều ngươi thống trị đã thật sự thất bại, không có lấy một thuộc hạ trung thành không sợ chết, không biết ngươi dưới cửu tuyền có thất vọng đau khổ hay không, bất quá không quan trọng, bây giờ ta sẽ tiễn bọn hắn lên đường."