Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Tiên Mười Vạn Năm Mới Phát Hiện Tân Thủ Thôn Là Cấm Địa

Chương 10: Nhi Tử Của Ta Còn Có Thể Cứu Được Sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ta là. . ."

Lão đầu ấp a ấp úng.

Hắn trong một thời gian ngắn không biết phải nói rõ thế nào, nếu như tùy tiện bịa ra một cái tên, bị Tiên nhân phát hiện khẳng định sẽ có cảnh giác, có lẽ sẽ không nguyện ý giúp mình nữa.

Sau khi liên tục suy nghĩ, hắn quyết định, nói:

"Ta là Chu Nguyên Chương, không biết trước đây ngươi có từng nghe qua?"

"Chu Nguyên Chương! Là Chu Nguyên Chương nhà Minh sao?" Lý Mệnh nhìn qua hắn.

Lão giả gật gật đầu.

Lý Mệnh hít sâu một hơi, cái tên này, hắn quá quen thuộc.

Đây là một truyền kỳ, đã từng có một câu để hình dung về hắn:

"Bắt đầu từ một cái bát, đến có cả giang sơn."

Quá kinh điển.

Kinh điển đến nỗi Lý Mệnh không cách nào quên.

Sử sách ghi chép, Chu Nguyên Chương sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo khổ, trong nhà có tám anh chị em, hắn là con út nên thuở nhỏ gọi là Chu Trùng Bát.

Đời Nguyên năm Chí Chính thứ 4, Hoài Bắc phát sinh hạn hán và châu chấu tàn hại cùng với dịch bệnh.

Không đến nửa tháng, phụ thân Chu Nguyên Chương, sau đó là các anh và mẫu thân lần lượt qua đời.

Chỉ còn lại Chu Nguyên Chương và nhị ca, trong nhà lại không có tiền mua quan tài, thậm chí còn không có cả đất để mai táng người thân, hàng xóm Lưu Kế Tổ cho bọn hắn một góc nghĩa địa.

Huynh đệ hai người tìm mấy món y phục rách rưới mặc cho thi thể, sau đó an táng phụ mẫu trên phần nghĩa địa của Lưu gia.

Vì mạng sống, Chu Nguyên Chương cùng nhị ca hắn, chị dâu và cháu trai của mình buộc phải tách ra, riêng phần mình chạy trốn.

Khi Chu Nguyên Chương cùng đường, hắn liền tới nương nhờ cửa phật, quy y làm hòa thượng.

Mỗi ngày, hắn ở trong chùa quét rác, dâng hương, đánh chuông đánh trống, nấu cơm giặt quần áo, còn bị lão hòa thượng trách cứ.

Không lâu sau, nơi đó mất mùa, không có người đến chùa dâng lễ, trụ trì đành phải cho các hòa thượng xuống núi hoá duyên.

Năm gần 17 tuổi, Chu Nguyên Chương đành phải rời khỏi chùa, cầm bát lang thang.

Chu Nguyên Chương vừa đi vừa xin ăn, và trở về chùa Hoằng Giác vào năm Chí Chính thứ tám.

Ba năm lang thang, hắn đi khắp Đại Ấp, thủ phủ Hoài Tây nổi tiếng, tiếp xúc phong tục địa phương của nhiều nơi, gặp việc đời, mở rộng tầm mắt, tích lũy kinh nghiệm xã hội, khoảng thời gian này có tầm ảnh hưởng sâu sắc nhất cuộc đời Chu Nguyên Chương.

Ba năm dạo chơi bên ngoài, cũng chính là thời kì khởi nghĩa nông dân bùng nổ cuối thời nhà Nguyên.

Chu Nguyên Chương nhận được thư của người bạn hồi nhỏ tên Thang Hòa gửi, mời Chu Nguyên Chương tham gia nghĩa quân Quách Tử Hưng.

Đúng vào lúc này, sư huynh của hắn bí mật nói cho hắn biết, nói có người biết rõ tin này, muốn đi mật báo.

Thế là, Chu Nguyên Chương đi tìm Hồng Cân Quân (quân khăn đỏ - DG) của Quách Tử Hưng nương tựa.



Lúc này, Chu Nguyên Chương hai mươi lăm tuổi.

Sau khi Chu Nguyên Chương nhập ngũ, chiến đấu dũng cảm, cơ trí linh hoạt, biết viết văn chương, rất nhanh trở thành dũng tướng của nghĩa quân.

Sau này công chiếm Ứng Thiên, đại phá Trần Hán, nhất thống Giang Nam, thành lập Đại Minh, bình định thiên hạ.

Hắn qua đời ở tuổi 69, nguyên nhân do vất vả lâu ngày tích tụ.

Một cuốn sách lịch sử từng giới thiệu về người này, hoàn toàn chính xác là một nông dân kiểu mẫu, là một người cuồng công việc, mỗi ngày làm việc 18 giờ, chỉ ngủ mấy giờ ngắn ngủi.

Mặc kệ có sự tình oan ức gì, hắn đều muốn quản, đã từng có người cho hắn biết, hàng xóm ném một con chó đi, hắn cũng muốn chăm sóc nó.

Bằng sức một mình, chế định các loại luật pháp.

Hắn xuất thân nông dân, sau khi làm Hoàng Đế, vẫn quen duy trì tiết kiệm, ăn mặc vô cùng mộc mạc, có lúc quần áo rách phải vá hai miếng vẫn tiếp tục mặc.

Người này chính là Chu Nguyên Chương, sử sách gọi Hồng Vũ Đại Đế.

Lúc ấy, Lý Mệnh học lịch sử, thầy giáo trên bục giảng thao thao bất tuyệt, hắn đã lắng nghe một cách thích thú.

Nếu như người khác có được địa vị cùng tài phú như vậy, khẳng định sẽ bành trướng, nhưng vị Thái Tổ triều Minh này không thế, vẫn duy trì mộc mạc như cũ.

Chín mươi phần trăm người chưa chắc đã làm được điều ấy.

Đây là nét quyến rũ của vị Thái Tổ triều Minh.

Phàm là người đã học qua lịch sử, đều sẽ thích nhân vật lịch sử như này.

Chỉ đáng tiếc là vất vả lâu ngày thành tật.

Hắn thật quá thảm rồi, phí hết tâm tư bồi dưỡng Thái Tử Chu Tiêu, thế nhưng thái tử lại chết.

Thương tâm gần chết, cộng thêm vất vả lâu ngày thành tật.

Cũng chính là bộ dáng vừa mới nhìn thấy của hắn.

Lý Mệnh đột nhiên nghĩ đến cái gì, lịch sử ghi chép, hắn có thể sống đến 69 tuổi.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, nếu như không rơi xuống nơi này, tối đa sống được nửa năm.

Chẳng lẽ hắn có thể sống đến 69 tuổi cùng mình có quan hệ? Mặc dù biết rõ không có quan hệ gì, nhưng hắn vẫn âm thầm tự gánh vác, tự luyến một chút.

"Ngươi biết ta sao?"

Chu Nguyên Chương có chút kích động, khắp khuôn mặt hiền hòa là vui mừng.

Có người biết rõ sự tích của hắn, đương nhiên hắn vui vẻ, hắn đánh chiếm mảnh giang sơn này thật không dễ, hiện tại Tiên nhân cũng biết rõ chuyện của hắn, chứng tỏ hắn cũng rất lợi hại.

"Sự tích của ngươi tại nơi đó, không có người không biết rõ." Lý Mệnh nhìn qua lão giả này, hắn đối với lão tràn đầy cung kính, trong lòng thầm bội phục.

"Vậy nơi này là đâu?" Chu Nguyên Chương có chút hiếu kỳ, "Đây là triều Minh sao?"

Lý Mệnh nói: "Tất nhiên không phải triều Minh, ngươi là rơi xuống đây, triều Minh và chỗ này của ta là hai thời gian không gian khác nhau, ngươi có thể đi vào chứng tỏ có duyên phận với ta."



Nghe được hai chữ duyên phận này.

Chu Nguyên Chương ánh mắt vui mừng, nói: "Tiên nhân, ta có một chuyện muốn nhờ."

Hắn đem chữ “nhờ” cắn đến rất nặng.

Đại biểu cho thái độ của hắn.

"Chuyện là như thế này. . ."

"Để cho ta đoán xem là chuyện gì?"

Lý Mệnh cắt ngang lời hắn, nói:

"Lúc ngươi đi vào chỗ này của ta, có lẽ đã phát sinh sự tình làm ngươi tiếc nuối, nếu như suy đoán, sự tình hẳn là con của ngươi, Chu Tiêu."

Chu Nguyên Chương sững sờ, đúng là thần.

Vậy mà biết rõ.

Hắn không có nói qua tên Chu Tiêu, vậy mà Tiên nhân đều biết rõ, căn cứ vào nhiều dấu hiệu rồi phán đoán, người trẻ tuổi này tuyệt đối chính là thần tiên.

Phán đoán của hắn tuyệt đối sẽ không sai.

"Xem biểu lộ của ngươi, ta có thể biết, quả thật như thế, Chu Tiêu bệnh nặng, sắp không qua khỏi."

Lý Mệnh học lịch sử, nên biết rõ một chút sự tình liên quan tới Chu Nguyên Chương.

Chu Tiêu là Thái Tử hắn phí hết tâm tư bồi dưỡng, hi vọng sau khi hắn qua đời, có thể thay hắn quản lý tốt vương triều Đại Minh.

Nhưng cuối cùng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Cái này là nỗi đau hắn không bao giờ nguôi, cả đời tiếc nuối.

Chu Nguyên Chương nhìn Lý Mệnh, rất khẩn trương, trán toát ra mồ hôi, hỏi:

"Nhi tử của ta còn có thể cứu được không?"

Lý Mệnh nhìn hắn, quả thật như lịch sử ghi chép, Chu Nguyên Chương mà ta biết, sau khi lên làm Hoàng Đế, cũng không thay đổi.

Người này có điểm đặc biệt, rõ ràng một vị Hoàng Đế, ăn mặc rách rưới lung tung, bất quá nhân vật bình thường này mới có thể mở ra một vương triều Đại Minh.

"Có thể cứu không?"

Thấy Tiên nhân không mở miệng, Chu Nguyên Chương càng căng thẳng hơn, sợ đột nhiên thấy tiên nhân lắc đầu, nói không cứu nổi, lòng hắn càng thêm nguội lạnh.

Lý Mệnh hỏi: "Bây giờ ngươi còn nhớ rõ làm việc nhà nông như thế nào không?"

Chu Nguyên Chương cảm thấy tiên nhân trực tiếp nói sang chuyện khác, bất quá vẫn trả lời, nói: "Nhớ kỹ."

Lý Mệnh nói: "Đi theo ta, giúp ta một việc nhỏ."

"Tiên nhân còn có việc ta có thể giúp sao?"

Chu Nguyên Chương cảm thấy rất kỳ quái, rất nghi hoặc, bất quá vẫn cùng hắn ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »