Chương 50: Tiếp Thử Một Kiếm Của Ta Xem?

Là một vị luyện đan sư tứ giai, bên cạnh Tống Huyền tự nhiên có cao thủ bảo hộ.

Tống Huyền vừa dứt lời, hai lão giả áo xám liền một trái một phải vây Lý Trường Sinh ở chính giữa, trên thân hai người khí thế như cầu vồng, rõ ràng đều là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

- Tống Huyền ngươi có ý gì!

Tô Thanh Ngữ quát.

Nàng thật không nghĩ tới, Tống Huyền lại thật dám động thủ.

Chẳng lẽ không sợ trong cơn giận dữ, san bằng Dược Lư này sao?

- Tô tiểu thư, xuống tay với ngươi ta quả thật không dám, nhưng Tô gia ngươi một tên Kim Đan cung phụng cũng dám vũ nhục ta luyện đan sư tứ giai, nếu không cho hắn chút giáo huấn, vậy về sau Dược Lư ta chẳng phải là ai cũng có thể giẫm lên một cước sao?

Nói xong, Tống Huyền quay đầu nhìn về phía Tô Chính Đạo, nhẹ giọng nói: "Ta không tiện ra tay với Tô tiểu thư, Chính Đạo huynh, ngươi cũng là người Tô gia, giúp ta khuyên nhủ Tô tiểu thư đi! ”

"Bằng không đến lúc đó đả thương Tô tiểu thư sẽ không tốt."

Tô Chính Đạo mỉm cười, bước trước một bước, ngăn ở trước người Tô Thanh Ngữ, thản nhiên nói: "Thanh Ngữ, vẫn là nghe Tam gia gia nói một câu, tiểu tử này kiệt ngạo bất tuân, nếu là lưu hắn ở Tô gia ta, sẽ chỉ mang đến tai họa cho Tô gia ta. "

- Tránh ra!

Trong miệng Tô Thanh Ngữ phát ra một tiếng quát lạnh, linh khí trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo thanh sắc kiếm quang rực rỡ chí cực trực tiếp thẳng đến mặt Tô Chính Đạo.

- Tô Thanh Ngữ, ngươi dám ra tay với trưởng lão trong tộc, cho dù hôm nay ta đánh trọng thương ngươi, lão thất phu Tô Chính Hải kia cũng không có lý do gì ra tay với ta!

Trong mắt Tô Chính Đạo hiện lên nụ cười lạnh, Tô Thanh Ngữ nhất mạch ở trong tộc tuy rằng cường đại, nhưng nhất mạch bọn họ cũng không phải không có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn!

Tô Thanh Ngữ ra tay trước, hắn cho dù đả thương Tô Thanh Ngữ, cũng không ai có thể nói gì hắn!

Oanh!

Khí thế Kim Đan đỉnh phong của Tô Chính Đạo không kiêng nể gì phóng thích, trong tay cũng xuất hiện một thanh hạ phẩm linh khí trường kiếm, tay phải cầm kiếm, nhẹ nhàng vạch một cái.

Một đạo kim sắc kiếm quang nghênh đón thanh quang kiếm quang!

Bành!

Một tiếng nổ lớn truyền ra.

Thanh sắc kiếm quang nghiền nát, hóa thành kiếm khí đầy trời, bao trùm ở trong cung điện. Tô Thanh Ngữ ngự kiếm cùng Tô Chính Đạo lại đυ.ng nhau vài lần, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng, mỗi lần linh kiếm đối đấu một lần, sắc mặt liền trở nên tái nhợt một phần.

Phốc!

Giằng co một lát sau, Tô Thanh Ngữ phun ra một ngụm máu tươi, nàng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, muốn vượt qua ba tiểu cảnh giới, cùng Tô Chính Đạo đối chiến, vẫn có chút miễn cưỡng.

- Tô Thanh Ngữ, ngươi nếu đã dám dung túng tiểu tử này đánh tôn nhi của ta tàn phế, hôm nay ta cũng cho ngươi chịu khổ!

Trong mắt Tô Chính Đạo hiện lên vẻ lạnh lùng, đắc thế không tha người, lăng không một chưởng đánh về phía Tô Thanh Ngữ.

Bành!

Cảnh tượng trong tưởng tượng của Tô Chính Đạo là Tô Thanh Ngữ bị hắn tát bay cũng không có xuất hiện, chỉ thấy một thân ảnh áo xanh tựa như di hình hoán ảnh xuất hiện ở trước mặt Tô Thanh Ngữ.

Chỉ thấy thân ảnh áo xanh kia ngón tay búng lên, chưởng lực Tô Chính Đạo đánh ra liền vỡ vụn.

"Làm sao có thể?"

Tô Chính Đạo nhìn Lý Trường Sinh, trong mắt hiện lên vẻ hồ nghi, một chưởng này của hắn tuy rằng không muốn đánh chết Tô Thanh Ngữ, nhưng cũng dùng năm thành lực lượng của Kim Đan đỉnh phong, nếu đánh vào trên người Tô Thanh Ngữ, Tô Thanh Ngữ khẳng định sẽ trọng thương.

Quan trọng nhất là, một kích vừa rồi kia của Lý Trường Sinh, hắn không có cảm nhận được bất kỳ chân nguyên ba động nào!

- Tô tiểu thư, nếu ta đánh chết bọn họ, ngươi ở trong tộc sẽ gặp phiền toái không?

Lý Trường Sinh quay đầu nhìn Tô Thanh Ngữ hỏi.

Tô Thanh Ngữ nhìn thiếu niên áo xanh trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác an toàn:

- Lưu Tô Chính Đạo hắn một mạng, những người khác gϊếŧ cũng không có việc gì!

Giống như sợ Lý Trường Sinh hiểu lầm cái gì đó, Tô Thanh Ngữ thấp giọng nói: "Nhi tử Tô Chính Đạo đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh, nếu gϊếŧ hắn, ngươi có thể sẽ gặp phiền toái. "

Lý Trường Sinh khẽ gật đầu:

- Vậy lưu hắn một mạng!

Với thực lực hiện tại của hắn, tu sĩ Nguyên Anh hắn cũng không để vào mắt, chỉ là gϊếŧ Tô Chính Đạo có thể sẽ gây phiền toái cho Tô Thanh Ngữ, hai là hắn cũng không biết hai người Kim Cương Tông kia có chú ý hắn trong bóng tối hay không, nếu thực lực tăng lên quá nhanh, sợ là sẽ khiến bọn họ chú ý.

Hắn ở trong bí cảnh Kim Cương Tông cũng đã tu luyện Thần Ma nhất chuyển đến đỉnh phong, thực lực thân thể đủ để địch lại Kim Đan đỉnh phong, ba bốn chiêu đánh Tô Chính Đạo trọng thương, hẳn là không có vấn đề gì chứ?

Nghĩ đến đây, Lý Trường Sinh trực tiếp lấn thân lên trước.

Quanh thân tản ra kim mang nhàn nhạt!

- Muốn chết!

- Ngươi đả thương tôn nhi ta còn chưa tính với ngươi, hiện tại lại còn dám nói lời cuồng ngôn!

Tô Chính Đạo giận dữ quát một tiếng, tuy rằng trong lòng đối với thực lực Lý Trường Sinh vừa rồi biểu hiện ra có chút nghi ngờ, nhưng một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi tuổi, ngay cả là thiên linh căn lại có thể mạnh bao nhiêu đây?

Oanh long!

Tô Chính Đạo không có bất kỳ lưu thủ nào, trường kiếm hạ phẩm linh khí trong tay lăng không bay lên, hóa thành một con lôi long màu tím dài trăm trượng, trực tiếp đánh vỡ cung điện của Tống Huyền, lao tới Lý Trường Sinh.

- Thiên Lôi Phá Tà Kiếm!

Tống Huyền nhìn thấy một màn này, sờ sờ râu, trên mặt lộ ra tươi cười.

Thiên Lôi Phá Tà Kiếm chính là một trong những kiếm quyết đứng đầu Tô gia, đồn rằng nếu tu sĩ Đại Thừa thi triển, có thể triệu hoán ra vạn trượng Lôi Long, dẹp bình vạn ma, hiện tại dưới Tô Chính Đạo toàn lực thi triển, tuy rằng không đạt được hiệu quả một kiếm diệt vạn ma, nhưng cũng thanh thế to lớn, coi như là tu sĩ Kim Đan trung hậu kỳ, bị một kiếm đánh trúng, không chết cũng phải trọng thương.

- Không hổ là người Tô gia, loại thực lực này, quả nhiên không phải tán tu chúng ta có thể so sánh!

Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ đứng bên cạnh Tống Huyền, nhìn thấy một màn này lắc đầu thở dài nói.

Dùng thực lực Kim Đan trung kỳ của hắn, đối mặt với một kiếm này, ngoại trừ chạy trốn không có bất kỳ biện pháp nào!

- Lý Trường Sinh, cẩn thận, chiêu này không thể ngạnh tiếp!

Tô Thanh Ngữ thì vội vàng lên tiếng.

Nhưng mà lúc này đã muộn, con Lôi Long trăm trượng kia, mang theo thế san bằng tất cả, mạnh mẽ đυ.ng vào trên người Lý Trường Sinh.

Trong cung điện bộc phát ra hào quang chói mắt!

Tất cả mọi người đều theo bản năng né tránh ánh mắt, ngay cả Tô Chính Đạo chém ra một kiếm này cũng không thấy rõ tình huống trong hào quang!

Keng keng keng!

Từng đợt thanh âm kim thiết giao minh từ trong quang mang truyền ra.

Tô Chính Đạo sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt khẩn trương nhìn quang mang.

Những người còn lại cũng vẻ mặt khẩn trương, theo lý thuyết dưới một kiếm này, Lý Trường Sinh hẳn là trực tiếp hóa thành bột mịn, nhưng thanh âm kim thiết giao minh vừa rồi là chuyện gì xảy ra?

Ánh sáng từ từ biến mất,

Chỉ thấy một thiếu niên áo xanh đứng trong hào quang, y phục trên người trở nên lộn xộn, tóc dựng thẳng lên, trên người còn tản ra khói nhàn nhạt, giống như bị sét đánh trúng vậy.

Mà trong tay thiếu niên đang cầm một thanh kiếm, chính là linh kiếm của Tô Chính Đạo.

Chỉ là hiện tại trên thanh linh kiếm kia quang mang hoàn toàn không có, hoàn toàn không có linh khí linh quang, giống như là phế đi!

"Làm sao có thể?"

Tống Huyền vẻ mặt không dám tin, là một luyện đan sư tứ giai, hắn tự nhiên có thể nhìn ra, Lý Trường Sinh tuy rằng nhìn qua có chút chật vật, nhưng căn bản không có bị thương.

Ta biểu hiện chật vật như vậy, hẳn là không ai hoài nghi ta là cường giả chứ?

Lý Trường Sinh trong lòng suy nghĩ, sau đó nhếch miệng cười về phía Tô Chính Đạo:

"Ngươi chém ta một kiếm, cũng nhận một kiếm của ta thử xem?"