Chương 4: Nhập Môn

Sau khi hai người đã ổn định trên thuyền, chỉ nghe lão giả hô một tiếng: "Đi!"

Chiếc thuyền chợt loé lên hào quang rồi biến mất tại chỗ, đến khi nhìn lại thì đã bay ra xa trăm dặm trên không trung, chỉ còn để lại một vệt sáng màu xanh kéo dài tận nơi chân trời.

Diệp Thiên trên thuyền lúc này hai tay đang nắm chặt lấy vạt áo của lão giả không buông, còn đầu thì cúi xuống dưới quang sát cảnh vật, đứng từ trên nhìn xuống mọi thứ đều trở nên khác lạ, nào có còn đâu đồi núi to lớn, tất cả đều trở nên nhỏ bé.

Vì lần đầu phi hành nên hắn có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh bị kiềm nén bởi sự thích thú khi bay trên cao như thế này, lại càng khiến hắn thêm phần mong chờ cho con đường tu tiên phía trước.

"Tiền bối! Sau này ta có thể được trở về nhà không?" Diệp Thiên chợt lên tiếng hỏi, hắn muốn biết sau này mình còn có cơ hội gặp lại Vương thúc và những người thân ở Vương phủ hay không.

"Một khi đã bước vào con đường tu chân, ngươi không nên vướng bận vào chuyện của phàm trần. Bọn họ sớm muộn rồi cũng phải chết, ngươi nên hiểu điều này." Lão giả không có quay lại nhìn Diệp Thiên, bình thản đáp.

Diệp Thiên nghe vậy liền cuối đầu buồn bã. Nhưng mà rất nhanh thanh âm của lão giả lại vang lên."Nhưng tu sĩ dù sao cũng không phải là vô tình, sau khi ngươi đạt đến Trúc Cơ liền có thể trở về một lần."

"Đa tạ Tiền bối! Nhưng mà... Trúc Cơ là cái gì?" Diệp Thiên vui mừng cười đáp, nhưng hắn lại không hiểu cái gì là Trúc Cơ nên lại phải hỏi thêm lần nữa.

"Chỉ là một cái cấp bậc trong tu chân giới, sau này ngươi sẽ rõ." Lão giả nói xong liền không cho Diệp Thiên trả lời, trực tiếp tăng tốc lao nhanh về phía trước.

Phi hành không bao lâu, hai người rất nhanh đã bay đến điểm cuối của khu rừng. Chỉ thấy trước mắt là một dãy sơn mạch hoang vu, khắp nơi đều là núi đá sừng sững. Trên đỉnh núi mây trắng lượn lờ, bầu trời còn có cả Tiên Hạt bay múa. Chỉ có thể dùng từ Tiên Cảnh để miêu tả.

Nhưng trong dãy sơn mạch ấy lại có một khu vực rất trống trải, bên trong còn có vô số đền đài lầu cát đủ loại, đặc biệt nhất chính là ở giữa có một toà tháp lục giác nguy nga cao mấy ngàn trượng khiến cho mấy ngọn núi nơi đây trở nên thấp bé vài phần.

Tháp tuy cao nhưng chỉ có bảy tầng, các tầng được xây dựng đồng nhất, xung quanh toà tháp đôi lúc lại có vài bóng người ra ra vào vào nhìn rất náo nhiệt.

Những người này mặc cùng một loại y phục màu trắng, kiểu dáng rất giống của lão giả. Dưới chân họ là các loại pháp khí phi hành đủ mọi hình thù nhìn rất bất phàm.



"Tiên nhân! đây chính là tiên nhân sao?" Diệp Thiên thấy cảnh này trong lòng cực kỳ kích động, thì thào khẽ nói.

Trong lúc Diệp Thiên còn đang ngơ ngác, phi thuyền đã bay đến một ngọn núi cách đó không xa rồi từ từ hạ xuống.

Trên đỉnh núi có một đại điện rất to, bốn bề đều là dược viên, tỏa ra mùi hương cực kỳ nồng đậm, từ xa đã có thể ngửi thấy.

Sau khi hạ xuống, lão đưa Diệp Thiên vào trong đại điện, bên trong là một đại sảnh lớn, chính giữa đại sảnh có một cái đan lô rất to, đan lô chậm rãi xoay tròn giữa không trung, phía dưới là hoả diễm đang hừng hực cháy, bên trên còn được điêu khắc lấy một hình âm dương.

Lúc này lão giả đang ngồi trên ghế, bên phải có một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang im lặng đứng ở đó, phía dưới chính là Diệp Thiên vẫn còn đang tò mò nhìn ngắm xung quanh.

"Diệp Thiên! Từ hôm nay ngươi sẽ là đệ tử của Đông Dược Sơn chúng ta. Ta là Dương Phong, cũng là chủ tọa của ngọn núi này, ngươi cứ gọi ta một tiếng phong chủ là được." Lão giả đang im lặng, đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thiên nghe thấy thế, vội vàng quỳ xuống dập đầu ba cái: "Đệ tử Diệp Thiên, bái kiến phong chủ!"

"Ha ha, được rồi! Cũng không dài dòng nữa, để ta nói sơ qua về nơi này cũng như một số quy định của tông môn cho ngươi biết."

"Nơi này là Đông Dược Sơn, một trong Tứ Sơn của Thanh Nguyên Môn. Lấy luyện đan chi đạo làm trọng tâm, công việc hằng ngày cũng chỉ là chăm sóc dược viên và luyện chế đan dược. Ở đây không chú trọng tư chất chỉ cần ngộ tính là đủ, ngươi sau này tu vi không cao thì cũng không cần lo lắng, nếu như trong luyện đan có thiên phú, ta có thể xem xét nhận ngươi làm đệ tử chân truyền, đem toàn bộ y bát truyền lại cho ngươi, trong tu tiên giới này luyện đan Sư không mạnh nhưng lại rất ít nên rất được xem trọng..." Dương Phong chậm rãi nói.

Tiếp đó, hắn lại nói thêm một số thứ quan trọng cho Diệp Thiên biết.

Thì ra, tông môn này có tên là Thanh Nguyên Môn, một trong ngũ đại tông môn tu tiên nằm trên lãnh thổ của Vạn Xuân quốc. Thanh Nguyên Môn từ lúc khai sơn lập phái đến nay cũng đã mấy ngàn năm, số lượng đệ tử ước tính khoảng vài chục ngàn người.

Thanh Nguyên Môn được chia thành bốn khu vực chính gồm: Đông Dược Sơn, Tây Thú Sơn, Nam Kiếm Sơn và Bắc Trận Sơn. Bốn cái Linh Sơn đều lấy một toà Thất Linh Bảo tháp làm trung tâm, sau đó phân ra các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Về sau, cũng vì vậy mà lấy phương hướng để gọi tên.



Ở Đông Dược Sơn, dược viên chiếm diện tích phần lớn, hơn phân nữa khuôn viên dùng để trồng các loại linh dược, vì ở đây là nơi để đào tạo ra các luyện đan sư và cũng là nơi cung cấp đan dược cho toàn bộ Thanh Nguyên Môn.

Luyện đan sư là người có địa vị rất cao trong tông môn, thậm chí là toàn bộ tu tiên giới, luyện đan sư cũng rất được xem trọng. Không phải vì thực lực của họ mạnh, mà là vì để đào tạo ra được một luyện đan sư cần phải bỏ ra một lượng tài nguyên rất lớn.

Ngay cả Thanh Nguyên Môn này tuy là một trong ngũ đại tông môn nhưng cũng chỉ có ba người đạt được danh hiệu Đại Đan Sư. Trong đó, người có thành tựu cao nhất không ai khác chính là Dương Phong, cũng nhờ vậy mà hắn được làm chủ phong của Đông Dược Sơn.

Khi đã nói hết, Dương Phong liền phân phó cho tên thanh niên đứng bên cạnh một tiếng, tên này nãy giờ vẫn thủy chung im lặng, hắn "Vâng" một tiếng rồi mang Diệp Thiên rời đi.

Sau đó, Diệp Thiên được tên thanh niên kia đưa đến một căn phòng cách đó không xa.

Trước khi đi tên kia còn đưa cho Diệp Thiên một viên Tịch Cốc Đan và còn nói thêm: "Đây là đan dược giúp cho tu sĩ cấp thấp không cảm thấy đói khát trong bảy ngày, mỗi tháng một người sẽ được phát một lần, tối đa là bốn viên nhưng cũng tuỳ vào tu vi mà tăng giảm, cho đến khi người đó đạt đến Trúc Cơ Kỳ mới thôi. Vì khi đạt đến cảnh giới này, cơ thể sẽ thoát thai hoán cốt, từ đó mới chân chính bước vào con đường tu tiên."

Đợi sau khi tên kia rời đi, Diệp Thiên đóng chặt cửa phòng lại rồi ngồi xuống giường.

Bên trong phòng cũng không có gì nhiều, ngoài chiếc giường hắn đang ngồi ra thì chính giữa còn có một chiếc bàn tròn và mấy cái ghế gỗ, trên bàn có đặt một bộ ly trà bằng sứ, xung quanh bốn góc phòng còn có mấy viên đá phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.

Diệp Thiên ngồi trên giường, hai tay đang chống cằm, trên gương mặt có chút đâm chiêu.

Hắn là đang suy nghĩ về những chuyện diễn ra ngày hôm nay, thật sự mà nói cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa tin cái gì là tu tiên tu đạo, con người có thể trở nên trường sinh bất tử hay sao?

Hắn nghĩ đến Vương thúc sống chết không rõ, nghĩ đến những người thân đang ở nhà chờ hắn, trong lòng có chút chua sót.

Nhưng rồi hắn tự hứa với lòng sau này nhất định sẽ cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt đến cái gọi là Trúc Cơ mà Dương Phong nói, để có thể trở về thăm mọi người. Lần đó, có lẽ cũng là lần cuối.

Diệp Thiên lúc này cảm thấy rất mệt mỏi, liền không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức ngã ra giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.