Chu Phàm dán Trắc Quyệt phù lên người mình, tấm hoàng phù không hề có bất kỳ phản ứng gì.
- Đã được chưa?
Chu Phàm mở miệng hỏi, kỳ thật trước khi có người đến, thì hắn đã tự mình kiểm tra rồi.
Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm liếc mắt nhìn nhau, sau đó y và Trứu Thâm Thâm cẩn thận đi tới chỗ Chu Phàm, các đội viên còn lại thì đứng bất động tại chỗ.
Sau khi đến gần, Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm đều không hẹn mà cùng giữ vững khoảng cách với Chu Phàm. Bởi vì từ kinh nghiệm mà bọn họ biết, Trắc Quyệt phù cũng không phải trăm phần trăm hữu hiệu.
Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm trước tiên nhìn thoáng qua chỗ gần thi thể Trịnh Chân Mộc. Bọn hắn nhìn thấy trong máu thịt trộn lẫn cả rơm rạ đẫm máu thì đều hít một hơi lạnh.
- Là hắc du Lục Vật Thảo.
Trứu Thâm Thâm lạnh lùng nói.
Chu Phàm hơi kinh ngạc nhìn Trứu Thâm Thâm có thể nhận ra con quái quyệt này, hắn mở miệng hỏi:
- Con hắc du này chết rồi hả?
Lỗ Khỗi thở dài nói:
- Đây là ngươi dùng đao dán Tiểu Diễu phù để đánh sao? Nó bị phù lực thiêu chết rồi.
Khi nghe thấy nó đã chết, Chu Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, hắn một mực không dám tới gần thi thể, chỉ sợ con quái quyệt kia chưa chết hoặc là từ phía xa điều khiển Trịnh Chân Mộc.
Trứu Thâm Thâm nhìn Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Lục Vật Thảo là một loại quái quyệt lấy máu làm môi giới mới có thể phụ thể. Chúng ta phải biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao Trịnh Chân Mộc lại bị nó phụ thể và ngươi lại làm thế nào mà có thể giết Trịnh Chân Mộc?
Lỗ Khôi nhìn thoáng qua đội viên đội tuần tra quanh mình nói:
- Nguy hiểm tạm thời giải trừ, hiện tại từng người về địa phưng mình phụ trách tuần tra.
Đội viên đội tuần tra bắt đầu giải tán, Khỉ Ốm cũng bị người cộng tác của hắn cứng rắn lôi đi.
Chu Phàm bắt đầu đem sự tình một năm một mười nói ra. Hắn biết hai người Lỗ Khôi đều là nhất đẳng cao thủ trong đội, nên không dám giấu diếm, với lại việc này cũng không có gì đáng giá để giấu diếm.
Sau khi nghe xong, Lỗ Khôi thở dài nói:
- Trịnh Chân Mộc cũng được coi như một lão nhân trong đội, bình thường làm việc cẩn thận chu đáo, không nghĩ tới lại vì tham môt tấm da báo mà phải nộp mạng.
Trứu Thâm Thâm gật đầu nói:
- Nếu là như vậy thì mọi việc cũng coi như sáng tỏ. Đầu tiên là Lục Vật Thảo chui vào trong cơ thể báo đen, sao đó lại lấy máu làm môi giới nhập vào cơ thể Trịnh Chân Mộc, bất quá còn có một vấn đề.
Lỗ Khôi dường như nghĩ đến cái gì, y cũng ngẩng đầu nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm khẽ cau mày nói:
- Vấn đề gì?
Trứu Thâm Thâm băng lãnh nói:
- Loại hắc du phụ thể này có một đặc tính đó là một khi nó phụ thể thì nó có thể bức toàn bộ tiềm lực của túc chủ ra ngoài bằng cách tổn hại thân thể. Thực lực của Trịnh Chân Mộc cũng coi như khá tốt, một khi Trịnh Chân Mộc bộc phát tiềm lực thì coi như ngươi có con chó già kia hỗ trợ thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Trịnh Chân Mộc.
- Bất kể theo cách nào giống như lời ngươi nói, dù là giơ đao chống đỡ hay là quay người chạy trốn thì ngươi cũng sẽ chết dưới trường thương của Trịnh Chân Mộc. Nhưng mà ngươi vẫn sống, điều này không được bình thường.
Lỗ Khôi không nói gì, nhưng Trứu Thâm Thâm đã nói hết những gì mà y suy nghĩ.
Chu Phàm cúi đầu giả vờ như đang trầm tư, bất quá hắn nhanh chóng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi tại thời khắc sinh tử, lực lượng của ta giống như bạo phát ra toàn bộ, khí lực không ngừng tăng trưởng.
Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm nghe thế thì đều ngạc nhiên, bọn hắn nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, chẳng qua ánh mắt của họ lại lộ ra thần sắc không thể tin được.
Lỗ Khôi lớn tiếng hỏi:
- A Phàm, ngươi bước vào Khí Lực đoạn rồi sao?
Chu Phàm lại giả vờ nhíu mày trầm tư, trên mặt hắn lộ ra một ít mờ mịt:
- Ta cũng không dám khẳng định, chẳng qua cảm thấy khí lực trong cơ thể tựa hồ vô cùng vô tận, dùng mãi không hết, khí lực kia bây giờ vẫn còn tồn tại.
- Có đúng hay không, đón một kiếm của ta là biết ngay.
Trong khi Trứu Thâm Thâm nói, trường kiếm bên hông hắn đã ra khỏi vỏ, đâm tới Chu Phàm.
Chu Phàm cũng rút đao đón đỡ.
Đao kiếm tương giao, keng một tiếng, Chu Phàm đã lui về sau bốn bước.
Chu Phàm chỉ cảm thấy gan bàn tay (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) hơi tê tê, trong lòng hắn có chút kinh ngạc nhìn Trứu Thâm Thâm. Hắn cố ý chỉ sử dụng có ba trăm cân khí lực, nhưng Trứu Thâm Thâm lại có thể nhẹ nhàng đánh lui hắn bằng một kiếm.
Cảnh giiới của Trứu Thâm Thâm hơn xa hắn, về phần cao hơn bao nhiêu, Chu Phàm còn chưa thể xác định.
Trứu Thâm Thâm thu kiếm vào vỏ nói:
- Ba trăm cân khí lực, đúng là Khí Lực sơ đoạn, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe thấy loại phương pháp đột phá như này.
Chu Phàm trầm mặc, bởi vì phải ẩn giấu sự tình Khí Lực sơ đoạn, cho nên hắn cũng không hỏi Lỗ Khôi chuyện liên quan đến phương diện này, vậy nên hắn cũng không biết có loại phương pháp đột phá này hay không.
Lỗ Khôi cười giải thích nói:
- Không, chuyện A Phàm đột phá rất là bình thường. Bởi A Phàm luyện chính là Hổ Hình Thập Nhị Thức tiêu chuẩn nhất, thậm chí còn tiêu chuẩn hơn cả Trứu đội trưởng ngươi. A Phàm chính là dựa vào bản chép tay mà luyện theo, hắn đã sớm cảm ngộ được sự tồn tại của nguyên khí, vốn chỉ kém một bước chân nữa là vào cửa.
Lỗ Khôi giải thích thế có chính xác hay không, Chu Phàm không biết, bất quá Lỗ Khôi thay hắn giải thích, ít ra nó cũng giúp hắn bớt đi chút phiền toái.
- Thì ra là thế.
Trứu Thâm Thâm đảo mắt qua người Chu Phàm rồi lại nhìn Lỗ Khôi hừ lạnh nói:
- Thì tính sao. Hắn chẳng qua là vận khí tốt, đột phá trước thời khắc sống chết, nếu không phải vậy rất có thể hắn vĩnh viễn cũng không bước qua nổi ngưỡng cửa kia.
Trứu Thâm Thâm tựa hồ có chút không phục, Lỗ Khôi chỉ cười xòa nói:
- Vô luận thế nào, A Phàm có thể đột phá là tốt rồi, đội tuần tra của chúng ta lại có thêm một võ giả.
Trứu Thâm Thâm cũng không tiếp tục tranh luận mà quay người rời đi nói:
- Ta còn có việc phải làm, nơi này ngươi tự mình xử lý đi.
Trứu Thâm Thâm vừa đi, nơi đây cũng chỉ còn lại Chu Phàm và Lỗ Khôi.
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm có chút cảm thán nói:
- A Phàm, ngươi cũng coi như nhân họa đắc phúc, lúc đầu ta còn cho rằng ngươi không thể vượt qua cánh cửa kia đó.
Chu Phàm trầm mặc một hồi rồi nói:
- Ta tin rằng, cái kiểu đột phá như này, chẳng có người nào nguyện ý nếm thử đâu.
Lỗ Khôi cười khổ nói:
- Ngươi nói đúng, cái kiểu đột phá lấy mạng đi đánh cược như này, không có người nào dám làm cả.
Chu Phàm nhìn thi thể Trịnh Chân Mộc trên mặt đất thì lại trầm mặc. Lão Huynh nằm xấp cách đó không xa, lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Ngươi không cần sầu não, đây là chuyện rất bình thường khi đi tuần tra, về sau ngươi thấy nhiều là sẽ quen ngay thôi.
Lỗ Khôi an ủi Chu Phàm, y còn tưởng rằng Chu Phàm đang đau lòng.
- Kỳ thực, ta còn cảm thấy đau lòng hơn cả ngươi. Trước kia ta đã cứu Trịnh Chân Mộc một lần, quan hệ giữa hắn và ta coi như không tệ, không nghĩ tới hắn lại chết ở nơi này.
Chu Phàm cũng không đau lòng, hắn chỉ đang nghĩ về những chuyện khác. Bất quá, hắn cũng không đi giải thích mà là hỏi sự tình mà mình đang thầm nghĩ:
- Có vài quái quyệt có thể phụ thân, vậy chúng ta phải làm thế nào để phòng ngừa quái quyệt phụ thân?
Chu Phàm cũng không muốn giống Trịnh Chân Mộc, vô duyên vô cớ bị phụ thân mà chết thảm.
Câu hỏi của Chu Phàm khiến cho Lỗ Khôi sửng sốt một chút, y suy nghĩ một lúc mới nói:
- Có vài phù lục có thể bức quái quyệt phụ thân ra ngoài, nhưng những phù lục kia rất trân quý, trong tay phù sư cũng không có mấy tấm. Mà họ cũng sẽ không phân phát cho chúng ta, dù sao một khi bị phụ thân thì thân thể cũng đã bị khống chế, phù lục chưa chắc đã dùng được.
- Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, loại quái quyệt phụ thân giống như Lục Vật Thảo chung quy chỉ là số ít. Phần lớn bọn chúng đều phải mượn môi giới mới có thể làm được, chỉ cần cẩn thận đề phòng môi giới loại máu thì sẽ chẳng xảy ra vấn đề lớn gì.