Đạo Hài Tử như hư ảo bay trên không trung, lao tới ruộng lúa, phát ra tiếng cười quái dị.
Chu Phàm nhìn cảnh tượng này, hắn có chút không hiểu, hỏi:
- Vì sao bọn chúng lại thích đồng ruộng như thế? Hay là ở trong ruộng có thứ gì mà bọn chúng muốn có?
Trịnh Chân Mộc lắc đầu nói:
- Không biết, quái quyệt vốn không thể phỏng đoán bằng lẽ thường, có người nói chúng thích màu lúa vàng.
- Thế sau khi gặt lúa, bọn chúng có tới nữa không?
Chu Phàm hỏi.
Nếu như thích màu lúa chín vậy sau khi gặt lúa, những Đạo Hài Tử này không nên tới mới đúng.
- Sẽ không tới.
Trịnh Chân Mộc khẳng định nói.
Không tới... vậy thì đúng là chúng thích màu lúa vàng rồi. Chu Phàm hơi suy nghĩ một chút, rồi cũng ngừng lại, không tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Ánh nắng chói chang.
Sóng nhiệt từ phía trên phả xuống khiến con đường tuần tra nhỏ nóng bức.
Hai người Chu Phàm rất nhanh liền chảy mồ hôi đầm đìa. Sau một hồi, hai người không chịu được nữa, chỉ có thể đứng dưới tán cây ven đường hóng mát.
Cỏ dại dưới chân cũng bị ánh nắng thiêu đốt mà lá xanh cuốn lại đầy rũ rượi.
Chu Phàm uốn một ngụm nước, xua tan cái nóng rát trong cổ họng, hắn lại đút một chút nước cho Lão Huynh đang nóng đến nỗi thè hết cả lưỡi ra ngoai.
Chẳng qua, thời điểm Chu Phàm vừa đậy nắp bình nước lại thì lông mày hắn nhíu lại.
Trong ruộng lúa, đám Đạo Hài Tử vốn không sợ ánh nắng chói lọi xuyên chiếu bỗng hợp thành một đám mây ánh sáng màu trắng, nhanh chóng vượt qua đám bù nhìn bên cạnh ruộng rồi nhanh chóng lao ra xa khỏi cánh đồng.
- Ngươi nhìn ruộng lúa ở bên kia đi.
Chu Phàm mở miệng nhắc nhở Trịnh Chân Mộc đang tu bình nước ừng ực.
Trịnh Chân Mộc lập tức buông bình nước xuống, khi y thấy cảnh đám Đạo Hài Tử rời xa ruộng lúa thì biến sắc nói:
- Sao lại đi rồi? Từ trước đến nay bọn chúng vẫn chơi đùa đến khi hoàng hôn buông xuống mới đi cơ mà.
Trong lúc Trịnh Chân Mộc nói chuyện, sắc mặt y cũng nghiêm túc, khoát tay chặn Chu Phàm lại.
Hai người lui tới ven thôn, ánh mắt một mực cảnh giác nhìn ruộng lúa.
Sự tình khác thường chắc chắn là có yêu. Đối với cách làm cẩn thận như vậy của Trịnh Chân Mộc, Chu Phàm đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì.
Chu Phàm lại liếc mắt nhìn lão cẩu ở bên cạnh. Lão Huynh đã đứng dậy, tứ chi thẳng đứng, thân thể của nó hơi gằm xuống, bình tĩnh nhìn ruộng lúa.
Chu Phàm thấy vậy trong lòng cũng xiết chặt lại. Hắn tiếp tục giương mắt nhìn ruộng lúa bình tĩnh đến dị thường, trong ruộng lúa đang tồn tại cái gì.
Trịnh Chân Mộc không nói gì, y chỉ nắm chặt trường thương, kinh nghiệm của y phong phú hơn nên cảm thấy không thích hợp.
Toàn thân Lão Huynh run lên, miệng chó hơi mở, lộ ra cái răng nanh duy nhất, phát ra tiếng sủa trầm thấp.
- Lão Huynh...
Chu Phàm gọi lão cẩu một tiếng.
Bất quá, từ bên ruộng lúa lại truyền đến âm thanh sàn sạt hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Có thứ gì đó đang phi tốc tán loạn trong ruộng lúa, thứ đó vọt tới chỗ nào là mạ ở chỗ đó hoặc là rủ rạp xuống hoặc là tách ra. Nó đang không ngừng du tẩu, phát ra từng trận âm thành xào xạc.
Tốc độ của nó rất nhanh, làm cho ruộng lúa không ngừng vang lên những thanh âm sào sạt, nhưng nó không chạy ra khỏi ruộng lúa, mà chỉ không ngừng chạy vòng quanh trong ruộng lúa,
- Đến cùng là cái gì?
Ánh mắt Chu Phàm cũng di động theo từng chuyển động của sinh vật trong ruộng lúa, thanh âm của hắn cũng không mang theo vẻ kinh hoàng.
Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:
- Tạm thời còn chưa nhìn ra, nhưng nhớ lời ta nói đó, gặp quyệt chớ động, đừng có mà lộn xộn.
Chu Phàm nhẹ gật đầu. Hắn lại nhìn về phía Lão Huynh, quát khẽ Lão Huynh một tiếng, không cho Lão Huynh sủa loạn, tránh cho hấp dẫn cái thứ không biết trong ruộng lúa chú ý,
Đột nhiên.
Vật kia đến gần con đường bên cạnh ruộng thì ngừng chạy.
Điều này khiến cho sắc mặt hai người Chu Phàm ngưng lại.
Chu Phàm đã rút trực đao, phù lục bên tay trái cũng tùy thời chuẩn bị dán lên trên trực đao, động tác của Trịnh Chân Mộc cũng không khác mấy.
Một cơn gió nóng thổi tới, những thằng bù nhìn rơm bên cạnh ruộng cũng rung lên nhè nhẹ, những cây lúa trên cánh đồng dập dờn như như một chiếc cung màu vàng hướng về phía bọn người Chu Phàm.
Gió thổi vào mặt, mang theo hơi nóng ngột ngạt.
Cơn gió này như một tín hiệu, sinh vật trong ruộng lúa nhanh chóng từ ruộng lúa xông lên con đương nhỏ, đánh về phía Chu Phàm.
Đồng tử Chu Phàm co lại, sinh vật đánh tới phía bọn họ là một con dã thú toàn thân đen kịt, một đôi mắt màu vàng xám, hình thể giống như một con mèo lớn.
- Là báo đen.
Trịnh Chân Mộc hét lớn, trường thương trong tay y đã vọt lên trước đâm tới.
Báo đen chính là một loài báo mà không phải quái quyệt.
Thời điểm trong đầu Chu Phàm hiển hiện ý nghĩ này, hắn dậm chân một cái, bước nhanh về phía trước.
Lão Huynh đã rời khỏi khỏi chỗ, phóng tới chỗ con báo đen, sủa loạn.
Trường thương của Trịnh Chân Mộc tới trước, hai chân trước của báo đen đạp một cái, gắng gượng chuyển người sang bên cạnh, tránh khỏi mũi thương sắc nhọn.
Đao của của Chu Phàm cũng hướng tới đầu của con báo đen mà bổ tới, nếu một đao này mà bổ trúng, con báo đen này chỉ có nước thi thể phân tách.
Báo đen không để ý tới công kích của Trịnh Chân Mộc, nó phản ứng cực nhanh, hạ thấp đầu của mình xuống.
Cuối cùng, đao của Chu Phàm bổ ngang qua nhưng chỉ gọt trúng tai nó. Cái tai bay lên không trung, mang theo từng dòng máu.
Lão Huynh mở miệng cắn lấy chân sau của con báo.
Con báo đen phát ra tiếng rống thống khổ. Đầu tiên, nó đá chân sau, quẳng Lão Huynh bay đi, sau đó lại liếc nhìn hai người Chu Phàm, quay người chạy. Một chân của nó đã què nhưng chạy lại không chậm chút nào. Rất nhanh, nó đã xông vào trong đồng ruộng, từng giọt máu từ trên người nó nhỏ giọt xuống mặt đất, tạo thành một đường tơ máu.
- Đừng để nó chạy thoát.
Trịnh Chân Mộc phát ra một tiếng cười, giơ trường thương đuổi theo, trong lòng y rất là hưng phấn, da báo chính là thứ đáng giá không ít tiền.
- Không nên.
Chu Phàm ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, muốn gọi Trịnh Chân Mộc lại.
Nhưng Trịnh Chân Mộc đã xông vào trong đồng ruộng.
Chu Phàm nhìn thoáng qua Lão Huynh bị quẳng xuống đất, lúc này Lão Huynh đã nhanh chóng bò dậy.
Chu Phàm thấy lão cẩu không có việc gì, hắn lại nhìn về phía Trịnh Chân Mộc đang truy đuổi con báo đen vào trong ruộng lúa, Trịnh Chân Mộc cũng không quay đầu lại, la lớn:
- Chu Phàm mau tới.
Chu Phàm không để ý tới hắn, trong lòng của hắn hiện lên một hồi dự cảm không tốt, cúi đầu nhanh chóng suy tư.
Sau đó, hắn nhanh chóng nghĩ tới, vì sao con báo lại vô duyên vô cớ xông vào trong ruộng lúa? Hơn nữa còn ở trong đó chạy loạn xung quanh, giống như... một con ruổi mất đầu.
Nó bị đuổi tiến vào trong ruộng lúa.
Chu Phàm đột nhiên ngẩng đầu hô to:
- Mau ra đây, trong ruộng lúa có thể có quái quyệt.
Hai chữ “quái quyệt” khiến cho lòng cuồng nhiệt của Trịnh Chân Mộc nhanh chóng nguội lạnh, y dừng bước, quay đầu, xông tới chỗ Chu Phàm.
Hưu!
Trong ruộng lúa phía sau Trịnh Chân Mộc, con báo đen bị đánh bay lên không trung ruộng lúa, phát ra một tiếng kêu rên.
Ầm!
Con báo nổ tung, máu tươi bọt thịt văng tung tóe, bắn ra bốn phương tám hướng, rơi xuống như một cơn mưa máu.
Mưa máu rơi xuống lá mạ, cũng bắn lên người Trịnh Chân Mộc.
Trên mặt Trịnh Chân Mộc lộ ra vẻ sợ hãi. Y cấp tốc chạy về phía trước, thỉnh thoảng còn lảo đảo ngã nhưng y không dám dừng lại một chút nào, vội vàng đứng lên xông ra khỏi ruộng lúa.
Trịnh Chân Mộc xông ra khỏi ruộng lúa, trên quần áo vẫn còn dính máu tươi bọt thịt trộn lẫn với một ít rơm rạ khiến cho bề ngoài hắn vừa buồn cười lại vừa quỷ dị.