Mấy trăm Đạo Hài Tử chạy nhảy, vật lộn, vui đùa ầm ĩ trên không trung ruộng lúa, nhưng không có Đạo Hài Tử nào nhảy ra khỏi ruộng lúa một bước.
Trịnh Chân Mộc nhìn ruộng lúa, trầm mặc một lúc rồi lại nói:
- Phần lớn Bạch Du đều vô hại, giống như những Đạo Hài Tử này, chúng chỉ đơn thuần thích chơi đùa trên ruộng lúa. Xưa nay, bọn chúng chưa hề chà đạp hạt thóc, chỉ cần ngươi không đi trêu chọc bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không công kích ngươi.
- Thế nên ngươi mới nói “Gặp quyệt chớ động”?
Chu Phàm khẽ nhíu mày, hắn có chút không hiểu.
- Nếu đụng phải quái quyệt có hại?
Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:
- Đương nhiên không phải chỉ áp dụng trong trường hợp này. Gặp quyệt chớ động là một nguyên tắc lớn, vô luận là gặp được Bạch Du vô hại hay là Bạch Du, Hắc Du có hại, thậm chí là Huyết Du cực kỳ khủng bố thì đều không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Tác dụng của đội tuần tra chính là canh gác, nếu như không cần thiết thì chúng ta vẫn không nên trêu chọc những con quái quyệt này, nếu không, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ dùng. Đội tuần tra cho phép chúng ta rút lui, chỉ cần thời điểm rút lui, không vứt bỏ đồng đội, chạy trốn một mình là được, nếu không sẽ bị xử phạt. Tác dụng càng thêm quan trọng của chúng ta là đảm nhiệm canh gác, báo tin chứ không phải giết địch.
- Vì lẽ đó, ngươi phải học được cách phán đoán. Lúc gặp được quái quyệt, điều đầu tiên cần làm chính là không nên khinh cử vọng động, sau đó phải phán đoán xem con quái quyệt này nguy hại thế nào, nó có công kích ngươi hay không, thời điểm nó công kích ngươi, ngươi sẽ rút lui đi cầu viện hay là thử xông vào chém giết con quái quyệt đó.
Chu Phàm ghi nhớ lời này vào trong lòng, hắn lại hỏi:
- Phán đoán như thế nào?
Vấn đề này cực kỳ quan trọng, nếu như phán đoán sai lầm, vậy cái giá lớn phải trả có thể chính là mạng của mình.
Trịnh Chân Mộc cười khổ nói:
- Phán đoán là một vấn đề khó khăn không nhỏ, chúng ta chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình.
- Chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm sao?
Chu Phàm nhíu mày nhăn trán. Với hắn hiện tại mà nói, phiền toái nhất chính là hai chữ kinh nghiệm, bởi vì điều này đại biểu hắn cần một khoảng thời gian dài đằng đẵng đi tích lũy.
Thế nhưng trong công việc đi tuần này, nói không chừng cách một đoạn thời gian là nguy hiểm sẽ ập tới, làm gì có thời gian cho hắn đi tích lũy?
- Thực ra không cần quá lo lắng, chỉ cần ngươi giữ vững tỉnh táo, thời điểm đối mặt với quái quyệt, ghi nhớ nguyên tắc gặp quyệt chớ động, rồi cẩn thận ứng đối thì sẽ không có vấn đề quá lớn.
Trịnh Chân Mộc trầm giọng nói:
- Đừng nói ngươi, mà ngay cả ta cũng thường xuyên gặp phải một vài quái quyệt không cách nào phân biệt được, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để ứng phó.
- Bình thường mà nói, quái quyệt không thử xung kích thôn và công kích chúng ta thì chỉ cần giữ khoảng cách, chú ý đề phòng chúng nó là được rồi.
Đối với vấn đề không có đáp án này, Chu Phàm cũng không hỏi lại nữa mà ngược lại hỏi:
- Vậy chúng ta phán đoán, phân biệt các loại quái quyệt Bạch Du, Hắc Du, Huyết Du như thế nào? Nhìn màu sắc trên người chúng sao?
Nằm ngoài dự liệu của Chu Phàm, Trịnh Chân Mộc chỉ lắc đầu nói:
- Nó không có liên quan gì đến màu sắc đâu. Ngươi đừng nhìn đám Đạo Hài Tử là một chùm sáng màu trắng mà cho rằng tất cả Bạch Du đều là màu trắng, giống như Âm Quỷ trốn trong bóng đêm cũng chỉ xem như một loại Bạch Du mà thôi.
Câu trả lời này khiến cho Chu Phàm kinh ngạc không thôi, nếu không phải Trịnh Chân Mộc nói lời này thì hắn thật sự cho rằng Âm Quỷ là cái gọi là Hắc Du.
- Phân chia thành ba tầng bạch, hắc, huyết, chỉ là triều đình đánh dấu mức độ nguy hiểm của bọn chúng mà thôi. Trừ phi ngươi nhận ra loại quái quyệt đó, bằng không thì không có cách nào đoán được màu sắc của quái quyệt.
Trên mặt Trịnh Chân Mộc lộ ra vẻ đùa cợt:
- Đây cũng chính một nhân tố dẫn đến việc đi tuần tra vô cùng nguy hiểm.
Chu Phàm nghe đến đó, hắn lại nhìn Lão Huynh ở bên chân. Nếu theo như những gì Trịnh Chân Mộc giải thích vậy lão cẩu lại càng lộ ra sự trân quý.
Trịnh Chân Mộc thuận theo ánh mắt Chu Phàm nhìn xuống Lão Huynh, y cười lạnh nói:
- Chó nhà Vương lão đầu quả thật không tệ, nhưng ta khuyên ngươi đừng ký thác tất cả hy vọng lên thân một con súc sinh. Nếu như nó mất linh vậy tương đương ngươi đã ném đi cái mạng của mình.
Lão Huynh tựa như có thể nghe ra lời đánh giá kém cỏi về nó của Trịnh Chân Mộc, nó hướng về phía Trịnh Chân Mộc nhe răng sủa một tiếng nhỏ.
Chu Phàm vội vàng quát Lão Huynh. Thực ra coi như Trịnh Chân Mộc không nói thì hắn cũng sẽ không đặt hết hy vọng lên người Lão Huynh. Lão Huynh trong mắt Chu Phàm càng giống một đường ranh giới phòng thủ nguy hiểm.
Nhưng đường ranh giới phòng thủ cuối cùng vĩnh viễn vẫn là mình.
Nghỉ ngơi xong, Trịnh Chân Mộc lại dẫn Chu Phàm tuần tra quanh ruộng lúa, vừa chỉ điểm cẩn thận các hạng mục công việc cần phải chu ý trong khi đi tuần.
Trịnh Chân Mộc nói cực kỳ kỹ càng, Chu Phàm nghiêm túc lắng nghe. Những lời giảng giải của Trịnh Chân Mộc giúp cho Chu Phàm thu được lợi ích không nhỏ.
Đối với người hợp tác mới tên là Chu Phàm này, Trịnh Chân Mộc rất là hài lòng. Dù sao, thời điểm y truyền thụ kinh nghiệm, Chu Phàm luôn biểu hiện ra sự thông minh, tỉ mỉ, cẩn thận, đây đều là những ưu điểm giúp một người sống sót trong khi đi tuần.
Theo Trịnh Chân Mộc, cái duy nhất mà Chu Phàm thiếu sót chính là kinh nghiệm phong phú của đội viên cũ. Nhưng cái này cũng không tính là vấn đề, có y đồng hành, chỉ cần Chu Phàm không lỗ mãng, vậy sẽ không có chuyện gì to tát.
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, cho đến khi mặt trời đỏ hồng ngả về phía tây, chiếu ráng đỏ lên ruộng lúa, đồng ruộng màu vàng cũng biến thành màu vàng hồng mỹ lệ.
Đạo Hài Tử liên tục du đãng trên ruộng lúa phát ra tiếng thét quái dị, chói tai. Chúng hội tụ về một chỗ, hóa thành một đám mây lớn màu trắng, vượt qua đám bù nhìn rơm ở cạnh ruộng, rồi nhẹ nhàng rời khỏi ruộng lúa.
- Cuối cùng chúng ta cũng đến thời gian giao ca.
Trên mặt Trịnh Chân Mộc lộ ra vẻ buông lỏng.
Chu Phàm liền theo Trịnh Chân Mộc đi về phía con đường lúc đến.
Rời khỏi ruộng lúa không đến trăm bước, Chu Phàm quay đầu nhìn một chút, mấy chục thằng bù nhìn mặc áo cũ dựng thẳng đứng trên mấy cây gậy đung đưa theo gió chiều, tựa như sống lại, hướng về hắn vẫy gọi.
- Sao vậy?
Trịnh Chân Mộc dừng bước lại hỏi.
- Không có chuyện gì?
Chu Phàm thu hồi cảm giác quái dị trong lòng, lắc đầu nói.
Chu Phàm không chú ý tới, Lão Huynh cũng đang quay đầu nhìn chăm chú đám bù nhìn mặc áo cũ kia. Thấy Chu Phàm đi xa, nó mới tranh thủ thời gian, nhanh chân đuổi theo.
Khi trở lại trong Mạch Khuyên, nhìn thấy đội viên của mấy tổ nhưng họ cũng không lại gần mà duy trì khoảng cách tương đối, yên lặng đi tiếp.
Càng đến gần doanh địa đội tuần tra, người cũng càng nhiều, nhưng các đội viên vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Cho dù đây là thời điểm kiểm tra cuối cùng thì mọi người cũng vẫn không quên quy củ trong đội. Đội viên mỗi tổ đều nối đuôi nhau đi vào trong vòng vôi tại doanh địa.
Lỗ Khôi đi tới, nhìn một chút, sau khi thấy mọi người đã đến đông đủ, y mới hét:
- Thượng phù.
Một tiếng “thượng phù” vang lên, tất cả đội viên đều lấy ra Trắc Quyệt Phù dán lên người mình, Chu Phàm cũng không ngoại lệ.
Sau khi Chu Phàm dán xong Trắc Quyệt Phù, lại nhìn khắp bốn phía, không phát hiện ra bất kỳ dị trạng gì.
Lỗ Khôi đến chỗ ngoài vòng tròn của Chu Phàm và Trịnh Chân Mộc, y chỉ nhìn hai người một chút, sau đó nói:
- Ngươi mang chó về đây không có vấn đề nhưng không nên quên chú ý tới nó.
- Vâng.
Chu Phàm lấy Trắc Quyệt Phù trên người mình dán lên người Lão Huynh.
Sau khi xác nhận không có vấn đề, Lỗ Khôi mới cho phép phía dưới đi ra khỏi vòng vôi. Công việc tuần tra một ngày này mới xem như thực sự kết thúc.
- A Phàm.
Khỉ Ốm cười hì hì đi tới.
Chu Phàm chỉ cười một tiếng. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện Lý Nhị Lư và Hà Tào ở cách đó không xa, hướng thẳng trong thôn mà đi.
Chu Phàm không tiếp tục chú ý tới hai người này nữa, mà cùng Khỉ Ốm vừa trở về nhà vừa hỏi:
- Chiều nay, ở phía ngươi thế nào?